Truyện

Bầu Trời và Mặt Đất

Trần Vĩnh Kiên (Lớp 6C, Trường Amsterdam Hà Nội) 21:51 09/06/2024

Ngày xửa ngày xưa, đã từ rất lâu, Bầu Trời và Mặt Đất là hai người bạn. Họ thân với nhau lắm. Ngày ngày họ cùng chơi đùa, nói chuyện, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cho nhau.

boy-looking-stars-sky_738906-841.jpg

Cho đến một ngày nọ, các sinh vật dần trở nên đông đúc và cần chỗ rộng lớn để sinh sôi nhưng vì Bầu Trời và Mặt Đất luôn ở cạnh nhau nên chúng không thể phát triển. Những bạn cây nhỏ phàn nàn: “Các cậu ở gần nhau vậy thì làm sao chúng tớ có chỗ để vươn mình đón Gió và Ánh Nắng được”. Các chú chim ở gần đó cũng nói: “Đúng đấy các cậu nên rời xa nhau một tí để chúng tớ còn có thể bay lên thật cao chứ”!

Mặt Đất và Bầu Trời lưu luyến không muốn rời xa nhau. Họ vẫn đang băn khoăn thì bỗng bác Núi nhẹ nhàng nói: “Bác nghĩ các cháu đã đến lúc phải tách rời nhau rồi. Bác bây giờ cũng không có chỗ để ngồi nếu các cháu luôn ở cạnh nhau”.

Bầu Trời bèn đáp: “Nhưng bọn cháu... là bạn của nhau mà, chúng cháu không muốn rời xa nhau đâu”.

Bác Núi lại ôn tồn: “Bác biết các cháu là những người bạn thân của nhau nhưng hãy nhìn những người bạn khác xem, chúng còn không có chỗ để sinh sống, không được tự do bay lượn”.

Mặt Đất và Bầu Trời thở dài tiếc nuối nhưng vì sự sống tốt đẹp của tất cả các sinh vật mà cả hai đành phải tạm biệt nhau. Trên cao kia, Bầu Trời nhớ Mặt Đất đến nỗi ban đêm phải nhờ Vầng Trăng an ủi bằng ánh sáng bạc dịu dàng. Hiểu được nỗi buồn của Bầu Trời và Mặt Đất, Vầng Trăng liền gợi ý cho Bầu Trời: “Hay là cháu hãy thử tìm những người có thể giúp cháu gửi thư cho Mặt Đất”?

-“Ồ! Một ý kiến thật tuyệt vời. Cháu sẽ thử ạ!”, Bầu Trời trả lời.

Ở dưới, Mặt Đất cũng hỏi han từng người qua lại, mong có thể gửi những lời nhắn nhủ tới người bạn ở nơi xa. Mặt Đất nhờ anh Hươu cao cổ giúp đỡ, nhưng lên tận đỉnh núi cao mà vẫn không gặp được Bầu Trời, anh lắc đầu: “Bầu Trời ở cao quá anh không với đến được”.

Trên cao, Bầu Trời tìm nhờ chị Mây: “Các chị ơi, các chị giúp em đưa lá thư này cho Mặt Đất được không?”. Đám Mây vui vẻ nhận lời nhưng Mặt Đất xa quá, Đám Mây không thể xuống tới thấp như vậy được.

Bầu Trời và Mặt Đất đều thất vọng và buồn rầu. Nhưng không vì vậy mà họ bỏ cuộc. Một ngày nọ, Mặt Đất bỗng thấy bác cây Đa đang đung đưa. Những chiếc lá của bác cũng xào xạc. Mặt Đất thấy lạ bèn hỏi bác Đa: “Bác ơi, sao cành lá của bác lại đung đưa như đang nhảy múa thế ạ”?

Bác bèn cười nhẹ rồi trả lời: “À... Đó là nhờ Gió đấy cháu ạ. Bác nghe nói cháu đang muốn gửi thư cho Bầu Trời đúng không? Bác nghĩ người bạn Gió của bác có thể giúp cháu đấy”!

Mặt Đất mừng rỡ đi tìm gặp Gió và kể cho cậu ta về câu chuyện của mình. Nghe xong Gió cũng rưng rưng xúc động trước tình bạn cao cả của hai bạn, vì sự sống của cả thế giới mà phải xa nhau. Gió hứa nhất định sẽ giúp đỡ Mặt Đất. Gió cầm theo lá thư và bay vút đi. Mặt Đất và Bác Đa ngước nhìn theo, tràn đầy hi vọng.

Gió rất nhanh đã bay lên cao nhưng lại không thấy Bầu Trời đâu. Cậu tìm mãi tìm mãi. May mắn cậu đã tìm được chị Mây. Cậu liền hỏi chị: “Chị ơi, chị có biết Bầu Trời đang ở đâu không ạ? Em cần trao bức thư của Mặt Đất cho bạn ấy”.

Chị Mây hồ hởi: “Ôi, thật tốt biết bao! Bầu Trời chắc sẽ vui lắm đấy. Bạn ấy ở ngay kia thôi”.

Theo lời hướng dẫn của chị Mây, Gió lại bay vút đi. Cuối cùng cũng tìm được Bầu Trời.

Nhận được thư của Mặt Đất, Bầu Trời nhảy cẫng lên vì vui sướng, cười khúc khích tạo thành tia chớp nhỏ sau đó cảm ơn Gió rối rít.

Bầu trời cũng nhờ Gió mang bức thư của mình gửi về cho Mặt Đất. Sau bao lâu được gặp dòng chữ quen thuộc của người bạn thân, Mặt Đất vô cùng xúc động. Cậu cũng cảm ơn Gió rối rít.

Từ đó, những chuyến đi của Gió lại bận rộn hơn, hối hả hơn với nhiệm vụ của một bưu tá. Và không chỉ Bầu Trời và Mặt Đất, những bức thư của Hươu và Mây, Thỏ và Ngôi Sao, của mọi đôi bạn giữa trời và đất đều được Gió mang đi thật xa…

Trần Vĩnh Kiên (Lớp 6C, Trường Amsterdam Hà Nội)