Truyện

Câu chuyện một giờ

Hoàng Nguyệt Anh dịch và giới thiệu 05/03/2024 14:12

Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.

kate-chopin.jpg

Biết rằng Mallard đang bị bệnh tim, người ta đã hết sức cẩn thận để báo tin cho cô về cái chết của người chồng một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Chính Josephine, chị gái của cô đã nói với cô bằng những câu nửa vời, những gợi ý nửa che giấu nửa tiết lộ sự thật. Richards, bạn của chồng cô, cũng ở đó, gần cô. Chính anh ta là người đã có mặt tại tòa soạn báo khi nhận được tin tức riêng về thảm họa đường sắt, trong đó cái tên Brently Mallard ở hàng đầu danh sách những người “thiệt mạng”. Richards đã phải đợi bức điện thứ hai để xác nhận sự thật, và anh ta cũng đã vội vàng ngăn chặn bất cứ ai thiếu cẩn thận, dịu dàng và tinh tế khi gửi đi tin buồn.

Mallard không giống như nhiều phụ nữ khác khi nghe câu chuyện tương tự, hoàn toàn sững sờ không chấp nhận nổi sự thật. Ngay lập tức, cô bật khóc nức nở và buông mình trong vòng tay của chị gái. Khi cơn bão đau buồn vơi đi, cô một mình trở về phòng. Cô muốn không một ai đi theo mình.

Đối diện với cửa sổ đang mở là chiếc ghế bành rộng rãi, thoải mái. Cô chìm vào đó, cơn kiệt sức về thể chất kéo cô xuống sâu hơn, kèm theo sự kiệt quệ về tinh thần, nhấm sâu vào cõi hồn cô.

Cô có thể nhìn thấy sự trống trải của quảng trường trước nhà và những ngọn cây đang run rẩy vì sức sống của mùa xuân mới. Hơi thở thơm tho của mưa tràn ngập trong không khí. Dưới phố, một người bán rong đang rao hàng. Những nốt nhạc của một bài hát xa xôi mà ai đó đang hát vang đến cô một cách yếu ớt, và vô số con chim sẻ đang hót líu lo trên mái hiên.

Có những khoảng trời xanh hiện ra đây đó qua những đám mây gặp nhau và xếp chồng lên nhau ở phía Tây đối diện với cửa sổ phòng cô.

Cô ngồi tựa đầu vào đệm ghế, hoàn toàn bất động, ngoại trừ mỗi khi tiếng nức nở dâng lên trong cổ họng khiến cô run khẽ, như một đứa trẻ đã khóc trước khi ngủ và vẫn tiếp tục nức nở trong giấc mơ.

Cô còn trẻ, khuôn mặt xinh đẹp và điềm tĩnh, những đường nét thể hiện sự kiên định và thậm chí là một sức mạnh nhất định. Nhưng bây giờ trong mắt cô là ánh nhìn đờ đẫn, ánh nhìn đang dán chặt vào một trong những mảng trời xanh kia. Đó không phải là kiểu nhìn xa xăm đầy suy ngẫm mà đúng hơn là sự chủ động tạm dừng suy nghĩ một cách thông minh.

Có điều gì đó đang đến với cô và cô đang chờ đợi nó, đầy sợ hãi. Nó là cái gì vậy? Cô không biết; nó quá tinh tế và khó nắm bắt để gọi tên. Nhưng cô cảm nhận được nó, nó bò ra khỏi bầu trời, vươn về phía cô qua âm thanh, mùi hương, màu sắc tràn ngập không khí.

Lúc này, ngực cô phập phồng lên xuống hỗn loạn. Cô bắt đầu nhận ra thứ này đang tiến đến chiếm hữu cô, và cô đang cố gắng chống trả nó bằng ý chí của mình - bất lực như hai bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô. Khi cô từ bỏ sự chống trả và buông lỏng bản thân, một lời thì thầm nho nhỏ thoát ra khỏi đôi môi hơi hé mở của cô. Cô nói đi nói lại trong hơi thở: “Tự do, tự do, tự do!” Ánh nhìn trống rỗng và vẻ kinh hoàng theo sau đó biến mất khỏi mắt cô. Nó trở nên sắc sảo và tươi sáng. Mạch cô đập nhanh, dòng máu chảy làm ấm và thư giãn từng centimet trên cơ thể cô.

Cô không tự hỏi liệu đó có phải là một niềm vui khủng khiếp đang níu giữ cô hay không. Một nhận thức rõ ràng và cao cả đã giúp cô gạt bỏ ý nghĩ đó như gạt bỏ một điều tầm thường. Cô biết rằng cô sẽ lại khóc khi nhìn thấy đôi bàn tay dịu dàng, nhân hậu đang ngưng đọng vì cái chết; khuôn mặt chưa bao giờ trông có vẻ ngoài tình yêu dành cho cô, cố định, xám xịt và chết chóc. Nhưng cô nhìn thấy ngoài khoảnh khắc cay đắng đó, một chặng đường dài nhiều năm sắp tới sẽ hoàn toàn thuộc về cô. Và cô mở rộng vòng tay chào đón chuỗi tháng ngày đó.

Cô sẽ không phải sống vì ai khác trong những năm sắp tới nữa, cô sẽ sống cho chính mình. Sẽ không ai có thể khuất phục được cô để tiếp tục kiên trì mù quáng vào điều mà cả đàn ông và phụ nữ đều tin rằng họ có quyền áp đặt ý chí riêng tư lên đồng loại. Dù xuất phát từ một ý định tử tế hay độc ác thì đối với cô, trong một khoảnh khắc được soi sáng ngắn ngủi, việc đó không kém phần gây ra một tội ác.

Ai đó đang mở cửa trước bằng chìa khóa chốt. Brently Mallard bước vào, điềm tĩnh, trang phục hơi bẩn sau chuyến đi, anh cầm theo chiếc túi và ô. Anh đã ở rất xa hiện trường vụ tai nạn và thậm chí còn không biết đã có một vụ tai nạn xảy ra. Anh đã kinh ngạc trước tiếng kêu chói tai của Josephine; trước sự chuyển động nhanh chóng của Richards vô tình chắn ngang, che khuất anh khỏi tầm nhìn của vợ.

Khi các bác sĩ tới, họ nói rằng cô đã chết vì bệnh tim - niềm vui đã giết chết cô./.

Truyện ngắn của Kate Chopin (Mỹ)

Bài liên quan
  • Tin vào nắng
    Cuối giờ chiều, Diệp gọi cho cô về số máy cơ quan, vừa kịp “Alô” đã nghe đầu kia choe chóe: “Mày còn chết gí ở đấy à? Tuần sau tao cưới rồi, đang túi bụi đưa thiếp mời đây. Mày phải về từ hai hôm trước còn giúp các cụ tiếp khách ở nhà.” Diệp lúc nào cũng thế, cứ ào ào như đi đánh trận. Cầm tấm thiệp được thiết kế khá cầu kỳ, tên chú rể là Biền - không nằm trong số những người quen cũ.
(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Quận Thanh Xuân: Kiên quyết nói “Không” giao xe cho học sinh chưa đủ điều kiện tham gia giao thông
    Phó Chủ tịch UBND quận Thanh Xuân (TP. Hà Nội) Lê Hồng Thắng vừa cho biết, UBND quận mới đây đã ban hành Kế hoạch thực hiện quy định của pháp luật về “Không giao xe cho người không đủ điều kiện điều khiển phương tiện tham gia giao thông” trên địa bàn quận.
  • Khởi tranh Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup 2024
    Ngày 21/11, tại Tòa nhà Hội Nhà báo Việt Nam (Hà Nội) đã diễn ra buổi Họp báo và Công bố Vòng chung kết Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup lần thứ 8 năm 2024.
Đừng bỏ lỡ
Câu chuyện một giờ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO