Câu chuyện một giờ
Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
Biết rằng Mallard đang bị bệnh tim, người ta đã hết sức cẩn thận để báo tin cho cô về cái chết của người chồng một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Chính Josephine, chị gái của cô đã nói với cô bằng những câu nửa vời, những gợi ý nửa che giấu nửa tiết lộ sự thật. Richards, bạn của chồng cô, cũng ở đó, gần cô. Chính anh ta là người đã có mặt tại tòa soạn báo khi nhận được tin tức riêng về thảm họa đường sắt, trong đó cái tên Brently Mallard ở hàng đầu danh sách những người “thiệt mạng”. Richards đã phải đợi bức điện thứ hai để xác nhận sự thật, và anh ta cũng đã vội vàng ngăn chặn bất cứ ai thiếu cẩn thận, dịu dàng và tinh tế khi gửi đi tin buồn.
Mallard không giống như nhiều phụ nữ khác khi nghe câu chuyện tương tự, hoàn toàn sững sờ không chấp nhận nổi sự thật. Ngay lập tức, cô bật khóc nức nở và buông mình trong vòng tay của chị gái. Khi cơn bão đau buồn vơi đi, cô một mình trở về phòng. Cô muốn không một ai đi theo mình.
Đối diện với cửa sổ đang mở là chiếc ghế bành rộng rãi, thoải mái. Cô chìm vào đó, cơn kiệt sức về thể chất kéo cô xuống sâu hơn, kèm theo sự kiệt quệ về tinh thần, nhấm sâu vào cõi hồn cô.
Cô có thể nhìn thấy sự trống trải của quảng trường trước nhà và những ngọn cây đang run rẩy vì sức sống của mùa xuân mới. Hơi thở thơm tho của mưa tràn ngập trong không khí. Dưới phố, một người bán rong đang rao hàng. Những nốt nhạc của một bài hát xa xôi mà ai đó đang hát vang đến cô một cách yếu ớt, và vô số con chim sẻ đang hót líu lo trên mái hiên.
Có những khoảng trời xanh hiện ra đây đó qua những đám mây gặp nhau và xếp chồng lên nhau ở phía Tây đối diện với cửa sổ phòng cô.
Cô ngồi tựa đầu vào đệm ghế, hoàn toàn bất động, ngoại trừ mỗi khi tiếng nức nở dâng lên trong cổ họng khiến cô run khẽ, như một đứa trẻ đã khóc trước khi ngủ và vẫn tiếp tục nức nở trong giấc mơ.
Cô còn trẻ, khuôn mặt xinh đẹp và điềm tĩnh, những đường nét thể hiện sự kiên định và thậm chí là một sức mạnh nhất định. Nhưng bây giờ trong mắt cô là ánh nhìn đờ đẫn, ánh nhìn đang dán chặt vào một trong những mảng trời xanh kia. Đó không phải là kiểu nhìn xa xăm đầy suy ngẫm mà đúng hơn là sự chủ động tạm dừng suy nghĩ một cách thông minh.
Có điều gì đó đang đến với cô và cô đang chờ đợi nó, đầy sợ hãi. Nó là cái gì vậy? Cô không biết; nó quá tinh tế và khó nắm bắt để gọi tên. Nhưng cô cảm nhận được nó, nó bò ra khỏi bầu trời, vươn về phía cô qua âm thanh, mùi hương, màu sắc tràn ngập không khí.
Lúc này, ngực cô phập phồng lên xuống hỗn loạn. Cô bắt đầu nhận ra thứ này đang tiến đến chiếm hữu cô, và cô đang cố gắng chống trả nó bằng ý chí của mình - bất lực như hai bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô. Khi cô từ bỏ sự chống trả và buông lỏng bản thân, một lời thì thầm nho nhỏ thoát ra khỏi đôi môi hơi hé mở của cô. Cô nói đi nói lại trong hơi thở: “Tự do, tự do, tự do!” Ánh nhìn trống rỗng và vẻ kinh hoàng theo sau đó biến mất khỏi mắt cô. Nó trở nên sắc sảo và tươi sáng. Mạch cô đập nhanh, dòng máu chảy làm ấm và thư giãn từng centimet trên cơ thể cô.
Cô không tự hỏi liệu đó có phải là một niềm vui khủng khiếp đang níu giữ cô hay không. Một nhận thức rõ ràng và cao cả đã giúp cô gạt bỏ ý nghĩ đó như gạt bỏ một điều tầm thường. Cô biết rằng cô sẽ lại khóc khi nhìn thấy đôi bàn tay dịu dàng, nhân hậu đang ngưng đọng vì cái chết; khuôn mặt chưa bao giờ trông có vẻ ngoài tình yêu dành cho cô, cố định, xám xịt và chết chóc. Nhưng cô nhìn thấy ngoài khoảnh khắc cay đắng đó, một chặng đường dài nhiều năm sắp tới sẽ hoàn toàn thuộc về cô. Và cô mở rộng vòng tay chào đón chuỗi tháng ngày đó.
Cô sẽ không phải sống vì ai khác trong những năm sắp tới nữa, cô sẽ sống cho chính mình. Sẽ không ai có thể khuất phục được cô để tiếp tục kiên trì mù quáng vào điều mà cả đàn ông và phụ nữ đều tin rằng họ có quyền áp đặt ý chí riêng tư lên đồng loại. Dù xuất phát từ một ý định tử tế hay độc ác thì đối với cô, trong một khoảnh khắc được soi sáng ngắn ngủi, việc đó không kém phần gây ra một tội ác.
Ai đó đang mở cửa trước bằng chìa khóa chốt. Brently Mallard bước vào, điềm tĩnh, trang phục hơi bẩn sau chuyến đi, anh cầm theo chiếc túi và ô. Anh đã ở rất xa hiện trường vụ tai nạn và thậm chí còn không biết đã có một vụ tai nạn xảy ra. Anh đã kinh ngạc trước tiếng kêu chói tai của Josephine; trước sự chuyển động nhanh chóng của Richards vô tình chắn ngang, che khuất anh khỏi tầm nhìn của vợ.
Khi các bác sĩ tới, họ nói rằng cô đã chết vì bệnh tim - niềm vui đã giết chết cô./.
Truyện ngắn của Kate Chopin (Mỹ)