Truyện

Tĩnh lặng

Truyện ngắn của Thom Brodkin 14:57 30/07/2023

Bình minh là khoảnh khắc bình yên nhất trong ngày. Sự chuyển động của thiên nhiên vào lúc này vượt qua mọi sự hiểu biết. Đó là một sự đổi mới. Tôi có cảm giác bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Mỗi ngày, tôi thường lê mình ra khỏi chiếc giường êm ái để tận hưởng vẻ đẹp lộng lẫy của bình minh. Nhưng hôm đó, mọi thứ trở nên đặc biệt vì có sự xuất hiện của cô ấy.

zen-giot-nuoc-mat-ho-2b.jpg

Bình minh là khoảnh khắc bình yên nhất trong ngày. Sự chuyển động của thiên nhiên vào lúc này vượt qua mọi sự hiểu biết. Đó là một sự đổi mới. Tôi có cảm giác bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Mỗi ngày, tôi thường lê mình ra khỏi chiếc giường êm ái để tận hưởng vẻ đẹp lộng lẫy của bình minh. Nhưng hôm đó, mọi thứ trở nên đặc biệt vì có sự xuất hiện của cô ấy.

Có một mối liên hệ giữa những người đam mê ngắm bình minh, điều này rất khó giải thích. Chúng tôi bị cuốn hút bởi những thứ yên tĩnh và đẹp đẽ. Điều đó có thể giải thích tại sao tôi ngay lập tức bị cô ấy thao túng con tim.

Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên tại một địa điểm bí mật yêu thích của tôi. Đây là nơi lý tưởng để nhìn ra hồ Quinault - viên ngọc ẩn ở bang Washington. Tôi từng nghĩ, ngoài mình ra, chắc sẽ không ai có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp này nữa.

Bên kia hồ là điểm hẹn của ngư dân, những người bơi lội và những người ngắm cảnh. Những gì ngoạn mục nhất của thiên nhiên đều có ở đó. Nó nằm sâu trong rừng quốc gia Olympic và là nơi không dễ tìm thấy. Sau khi được phát hiện, ngay cả những người hào phóng nhất cũng sẽ muốn giữ bí mật cho riêng mình. Trong thời đại mà thời gian rảnh rỗi thường bị lãng phí trước màn hình điện thoại, hồ Quinault là một lời nhắc nhở về lý do nên đi nghỉ và bình minh trên hồ là kiệt tác hội họa của Chúa.

Chuyến đi đáng nhớ của tôi diễn ra vào đầu mùa hè. Tôi nhớ nó rất rõ vì tôi phải có mặt tại điểm đến đúng 5 giờ sáng để đón mặt trời khi nó xuất hiện trên núi. Mùa hè là thời điểm tốt nhất để ngắm bình minh vì không mấy ai thích dậy sớm, cũng như không đủ gan dạ để thực hiện hành trình đến địa điểm bí mật của tôi. Không ai ngoại trừ tôi, và Delilah.

- Ghế này đã có ai ngồi chưa?

Không nhiều người có thể nhớ những lời đầu tiên được thốt lên bởi người mà sau này họ sẽ đem lòng thương nhớ, nhưng đó là lại là biệt tài của tôi. Sáng hôm đó, ngay khi giọng nói lạ cất lên, tôi ngoảnh lại, tia nắng đầu tiên của bình minh chính là một cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Delilah không trang điểm, mặc quần jean rách và áo hoodie nâu bạc màu. Mái tóc màu nâu vàng trông như thể nó chưa được chạm vào kể từ khi cô ấy lăn ra khỏi giường. Rõ ràng cô ấy không hề cố gắng để có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tia sáng phát ra từ bên trong cô ấy thì không thể che giấu. Có điều gì đó đã thay đổi ngay từ giây phút đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi biết mình đã khác. Tôi dành nhiều năm để canh giữ địa điểm bí mật này, và giờ đây, thật ngạc nhiên, thật bất ngờ, thú vị, tôi không muốn gì hơn là được chia sẻ bình minh quý giá của mình với cô ấy.

Điều lãng mạn nhất mà tôi có thể nghĩ ra để đáp lại câu hỏi của cô ấy lúc đó chỉ là:

- Đây là một đất nước tự do, hãy cứ làm bất cứ điều gì em muốn.

Tôi biết, bộ dạng của mình trông thật ngớ ngẩn khi thốt ra câu nói đó. Nhưng điều duy nhất tôi bận tâm chính là việc cô ấy đã cùng lúc “xâm chiếm” 2 thứ quý giá: địa điểm bí mật của tôi và trái tim tôi.

Sự im lặng sau đó vừa ồn ào vừa lộ liễu. Delilah không ở đó để nói chuyện phiếm, cô ấy ở đó để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bình minh. Chúng tôi ngồi trong im lặng và nhìn mặt trời lấp ló phía chân trời, bao phủ cả hai chúng tôi bằng ánh sáng ấm áp. Delilah và tôi tiếp tục cuộc giao tiếp bằng sự tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, cô ấy lặng lẽ nói với tôi rằng cô ấy thấu hiểu tầm quan trọng của thời điểm này, và tôi cũng đáp lại rằng khoảnh khắc này trở nên đặc biệt hơn vì cô ấy ở đó để chia sẻ nó cùng tôi.

Sự hoàn hảo là một mục tiêu không thể đạt được trong thế giới trần tục này, nhưng buổi sáng hôm đó, với chúng tôi, sự hoàn hảo đã đến gần nhất có thể. Quá nhiều suy nghĩ chạy qua tâm trí tôi khi mặt trời lộ diện hoàn toàn. Sau đó, nhanh chóng và lặng lẽ như khi xuất hiện, Delilah đứng phắt dậy, phủi vài vết bẩn còn sót lại trên mặt quần jean, rồi đi xuống con đường mòn và khuất khỏi tầm mắt của tôi.

Chỉ cần ba mươi phút được ở bên cô ấy, tôi đã kịp tưởng tượng ra một cuộc đời. “Có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa”. Ý nghĩ đó khiến tôi vô cùng buồn bã. 3 năm rồi lại 5 năm, tôi đếm thời gian nặng nhọc trôi đi... Thỉnh thoảng tôi quay lại điểm bí mật để ngắm bình minh, không phải vì cô ấy. Ít nhất, đó là những gì tôi nói với bản thân mình. Tôi đã từ bỏ mà không nhận ra mình vẫn đang hy vọng. Hy vọng sẽ gặp lại cô ấy, sẽ cảm thấy những gì tôi cảm thấy ngày hôm đó. Hy vọng cô ấy sẽ ở đó. Thật kỳ diệu, nó đã xảy ra. Một lần nữa lại là mùa hè, mặt trời mọc, và cô ấy đã ở đó.

- Ghế này đã có ai ngồi chưa?

- Đây là một đất nước tự do...

Tôi ngỡ ngàng quay lại, không thể khép miệng vì quá bất ngờ. Gặp lại cô ấy, tôi biết mình sẽ không để vuột mất cơ hội, không có lần thứ hai. Khi mặt trời đã hoàn thành vai trò của mình trong vở kịch lãng mạn của chúng tôi, Delilah đứng dậy, lau vết bẩn trên quần jean đúng như cách cô ấy đã làm 5 năm trước. Tuy nhiên, lần này, tôi cũng đứng lên.

- Tên của tôi là Peter. Tôi không thích cà phê, nhưng tôi thực sự muốn uống một tách với em.

- “Tên em là Delilah”, cô ấy trả lời một cách thành thật, “Em rất vui được chia sẻ một tách Cappuccino với anh”.

Khoảnh khắc đó, tôi có thể xác nhận tình yêu là có thật. Nhưng tôi không thể thổ lộ với cô ấy ngày hôm đó, vì sợ mất cô ấy. Tôi từng nói “Anh yêu em” với người khác, nhưng khi gặp lại Delilah, tôi biết trước đó mình chưa từng yêu ai.

Một tách cà phê trở thành một cuộc hẹn ăn tối. Một cuộc hẹn ăn tối đã trở thành một cam kết. Một cam kết đã trở thành một đề xuất, và một đề xuất đã trở thành vĩnh cửu. Chúng tôi có những đứa trẻ, những chú chó và những kỳ nghỉ, nhưng hơn hết là những chuyến đi đến hồ Quinault. Luôn luôn là lúc mặt trời mọc. Lúc nào cũng chỉ có hai chúng tôi. Khoảnh khắc bình minh, không có bất kỳ từ nào được thốt ra. Thưởng thức kiệt tác thiên nhiên trong tĩnh lặng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng tôi.

Bạn sẽ không bao giờ biết lần nào là lần cuối cùng cho đến khi quá muộn. Chuyến cuối cùng chúng tôi đến hồ Quinault cũng giống như tất cả những chuyến còn lại. Phải mất thêm một chút thời gian để những bộ xương già, mệt mỏi thực hiện chuyến đi, nhưng chúng tôi đã tìm được chỗ của mình, ngồi bên nhau và trò chuyện trong im lặng. Mặt trời, không bị ảnh hưởng bởi thời gian, vẫn chuyển động hoàn hảo như mọi khi, nhưng Delilah chỉ có thể ngắm nó khi có sự giúp đỡ của tôi.

- Em có muốn chia sẻ một cốc Cappuccino không?

Giờ đây cô ấy đã biết giả vờ thích cà phê là niềm vui lớn nhất của tôi. Cô ấy cũng biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ quay lại để ngắm bình minh nữa mặc dù tôi quá cứng đầu để thừa nhận điều đó với chính mình.

Ngày hôm đó trong quán cà phê, chúng tôi kể những câu chuyện về gia đình và bạn bè, cuộc sống và những mất mát, khi chúng tôi nhấm nháp thứ mà cuối cùng đã trở thành đồ uống yêu thích của tôi. Chúng tôi đã lập một bảng điểm tinh thần cho cuộc đời mình và nhận ra rằng chúng tôi đã chiến thắng.

Hai ngày sau tôi mất cô ấy. Cũng giống như ngày đầu tiên ở hồ, tôi nhìn cô ấy khi cô ấy bỏ tôi một mình, lần này thậm chí không có hy vọng quay trở lại. Nỗi buồn tôi cảm thấy từ nhiều năm trước tràn ngập trong tôi như một làn sóng thủy triều.

- Em sẽ để dành một chỗ cho anh.

Đó là lời cuối cùng cô ấy nói với tôi. Giọng tôi run rẩy và yếu ớt:

- Chắc chắn rồi, em có muốn...

Sau đó, cô ấy đã biến mất.

Một ngày nào đó, hy vọng là sẽ sớm thôi, tôi sẽ lại được ngắm bình minh với Delilah của mình từ một nơi bí mật đẹp hơn cả bình minh ở hồ Quinault. Cho đến lúc đó, tôi chỉ đến địa điểm đặc biệt của chúng tôi vào ban đêm.

Tôi không bao giờ cô đơn khi đến đó. Tôi tìm đường đến bãi đất trống của chúng tôi và ngồi xuống như tôi đã làm cách đây nhiều năm. Khi mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ, tôi cảm thấy bàn tay an ủi của cô ấy chạm vào vai mình, và trong sự im lặng chỉ chúng tôi hiểu, tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy./.

Bài liên quan
  • Hành trình bất ngờ
    Tôi có cuốn sổ được mua từ hồi sinh viên và vẫn đem theo bên mình. Cuốn sổ có bìa màu da đã cũ, tuy không dày lắm nhưng tôi ghi mãi vẫn không hết. Nó cứ thế lăn lóc theo tôi từ lúc đi thực tập, thử việc cho đến khi ra trường đi làm. Tôi chỉ có thói quen ghi chứ chẳng xem lại bao giờ.
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Tĩnh lặng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO