Truyện

Người anh trai bé nhỏ

Bích Nguyễn (dịch từ tiếng Nga) 15:59 25/09/2023

Câu chuyện này tôi được nghe kể từ người bác sĩ phẫu thuật từng có thời gian dài làm việc tại một bệnh viện của thị trấn nhỏ cách thành phố Pskov 100km. Câu chuyện đã làm cho tôi xúc động đến tận đáy lòng. Tôi sẽ cố gắng kể lại nó sao cho gần với nguyên gốc nhất.

tac-gia-andrey-nikonov.jpg
Tác giả Andrey Nikonov.

“Kết thúc những năm 90 đáng nhớ. Những gì bạn không nhận được tại bệnh viện, không hẳn là phải buông xuôi. Sáng sớm, tôi đang ngồi thiu thiu ngủ trong phòng nghỉ thì cô y tá chạy vào:

- Anh Iuri Mikhailovich, ra nhanh lên. Người ta sắp chở đến đây các nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông: người mẹ và hai đứa con. Trên con đường ẩm ướt người mẹ đã mất lái, lao sang làn đường ngược chiều và đâm thẳng vào một chiếc xe tải.

Tôi chạy xuống phòng cấp cứu. Chỉ năm phút sau đã có hai chiếc xe cấp cứu chạy tới. Trên một chiếc cáng đang được đưa ra khỏi chiếc xe là một bé gái rất nhỏ được phủ một tấm vải đẫm máu lên đến cằm. Các nhân viên vệ sinh dịch tễ tiếp nhận rồi chạy đưa chiếc cáng đến chỗ chúng tôi, và theo sau họ là bác sĩ cấp cứu đang bước vội vã, trên tay bế một cậu bé khoảng tám tuổi, khắp thân bê bết máu từ đầu đến chân.

Chiếc xe cấp cứu thứ hai thì dừng lại cách chiếc xe thứ nhất một chút nhưng không ai vội đến gần và cũng không vội đưa ai ra khỏi xe. Bác sĩ chạy đến trao cậu bé cho các nhân viên dịch tễ của chúng tôi rồi bước đến chỗ tôi:

- Bé gái sáu tuổi bị chấn thương nặng các cơ quan bên trong vùng bụng, gãy xương hông, gãy chân trái, bầm tím nặng ở đầu. Bị chấn thương, mất máu trầm trọng.

- Còn cậu bé?

- Với cậu bé thì mọi thứ đều ổn. Chỉ có vài vết xước, thế thôi. Chỉ có thể là một phép lạ nào đó.

- Thế còn vết máu?

- Đó là máu của mẹ cậu bé. Cô ấy bị ngã lên người con. Họ đã không đưa đi. Cô ấy bị mất máu nhiều, vỡ nền sọ, dập xương chậu, toàn bộ các cơ quan ở dưới bụng dưới và bên sườn phải bị bỏng. Không thể giúp gì được nữa.

Trong khi anh ấy nói với tôi tất cả những điều này, cô bé đã được đưa vào phòng phẫu thuật và tôi chạy đi để chuẩn bị cho ca mổ. Điều đầu tiên mà tôi nhận thấy khi bước vào phòng này là việc không có máu được chuẩn bị để truyền.

- Máu đâu? - Tôi bực bội hét lên. - Có vẻ như các anh chị không biết con bé đang cần gì vậy.

Câu trả lời của cô y tá trưởng trợ giúp phẫu thuật khiến tôi đứng hình theo đúng nghĩa đen.

- Cô bé nhóm máu 1 (AB), loại này chúng ta không có và khắp cả thành phố cũng vậy, tôi đã gọi điện đến mọi nơi rồi.

Chúng tôi luôn gặp khó khăn với vấn đề về máu trong những ngày đó, hơn thế với nhóm máu này lại không có nhóm nào khác phù hợp. Khi bắt đầu ca phẫu thuật mà không có dù một chút máu dự trữ để truyền, chỉ có huyết tương thì thật là vô nghĩa và chúng tôi sẽ không rút ra. Cô bé đã bị mất máu rất nhiều và không thể chờ đợi, bé sẽ chết.

Thế là lúc đó tôi liền nhớ đến cậu bé. Nếu cậu ấy có cùng nhóm máu thì có thể nó sẽ đủ để bổ sung bước đầu cho lượng máu đã mất, rồi sau đó họ sẽ mang máu từ Pskov tới. Tôi ra lệnh:

- Ira, mau kiểm tra nhóm máu của thằng bé, nếu phù hợp thì lập tức đưa nó đến đây ngay.

Vài phút sau, cậu bé khi đó chỉ mới kịp được người ta rửa sạch một chút máu của mẹ trên người mình, đã có mặt trong phòng phẫu thuật. Tôi hỏi cậu ta:

- Cháu tên là gì?

- Nikita.

- Nikita, cháu nghe bác nói này. Em gái của cháu cần được phẫu thuật khẩn cấp, nhưng em cháu đã mất nhiều máu và để cứu em ấy, chúng ta cần máu của cháu. Cháu có sẵn lòng giúp đỡ em gái của mình không?

Cậu bé bối rối nhìn tôi và suy nghĩ vài giây.

- Không đau chút nào đâu - tôi nói thêm - mà có lẽ chỉ một chút xíu thôi.

Nikita, đã hoàn toàn trưởng thành theo cách nào đó, nhìn tôi và lặng lẽ gật đầu. Cậu bé được đưa đến một chiếc bàn nhỏ đặt ở góc phòng phẫu thuật và cô y tá nhanh chóng lấy máu từ cậu, với đủ mức mà không gây hại cho sức khỏe của cậu ta.

Khi thủ thuật này kết thúc, khuôn mặt Nikita xanh xao nhưng vẫn bình tĩnh, đột nhiên cậu hỏi:

- Bác sĩ, khi nào thì cháu sẽ chết?

- Tại sao cháu phải chết? - Tôi hỏi mà thấy khó hiểu.

- Chà, tất nhiên, các bác đã lấy máu của cháu, và không có nó thì con người không thể sống được.

- Nikita, chúng tôi đâu có lấy hết máu của cháu, mà chỉ lấy một phần nhỏ để đảm bảo an toàn tính mạng của cháu. Cháu sẽ cảm thấy chóng mặt trong một vài giờ, bây giờ cháu hãy ăn mấy viên socola, uống nước trái cây rồi mọi thứ sẽ qua.

Và lúc đó cậu bé đã bật khóc nức nở, còn chúng tôi thì bị sốc với những gì cậu đã nói, lặng lẽ nhìn cậu ta. Một trong hai cô y tá ngồi xuống cạnh cậu bé, âu yếm vuốt mái tóc xoăn của cậu và theo cách có thể, cô bắt đầu trấn an Nikita. Và khi cậu ngừng khóc và liên tục sụt sịt, cô đã hỏi cậu ta:

- Vì sao mà cháu lại đồng ý cho em gái máu của mình, nếu cháu nghĩ rằng sau đó cháu sẽ chết?

Nikita ngước đôi mắt còn ướt nhìn cô ấy và nói với vẻ quả quyết:

- Làm sao khác được ạ? Cháu là anh trai và luôn phải bảo vệ Olya, bất kể chuyện gì xảy ra. Cha cháu đã luôn dạy cháu như thế, và cha cháu là một quân nhân. Cha luôn nói - con là người bảo vệ và phải bảo vệ Olya và mẹ của con, và khi con lớn lên, gồm cả tất cả những người thân của con khỏi mọi rắc rối. Nghĩa vụ của mỗi người đàn ông là hy sinh mạng sống của mình cho những người mình yêu thương.

Trong khi cậu bé nói điều này, tất cả phụ nữ trong phòng phẫu thuật đều rưng rưng nước mắt. Ngay cả tôi, một người đàn ông đã qua trải nghiệm ở vùng Chechnya lần đầu tiên và đã nhìn thấy đủ mọi thứ ở đó, cũng thấy nghẹn ngào nơi cổ họng và phải nuốt xuống một cách khó khăn.

Cuộc phẫu thuật đã diễn ra rất lâu và rất khó khăn, nhưng chúng tôi đã cứu được cô bé. Và Nikita, trải qua đêm đầu tiên trên chiếc đi-văng trong phòng nhân viên đã nài nỉ để được ở lại trong phòng của Olya cho đến khi mà cha cậu bay đến, và cậu đã cố gắng hết sức để giúp em gái”./.

Truyện ngắn của Andrey Nikonov (Nga)

Andrey Nikonov là nhà văn người Nga. Ông vốn là nhà nghiên cứu cao cấp ngành khoa học kỹ thuật tại một trong những viện nghiên cứu St. Petersburg. Ông từng chia sẻ mình chưa bao giờ nghĩ đến việc viết lách, nhưng bước sang tuổi già, ông lại muốn kể cho mọi người nghe những gì mà mình và những người bạn thân của mình đã trải qua trong nhiều năm qua. Bởi thế, hầu hết các truyện ngắn của ông đều dựa trên những sự kiện có thật. Andrey Nikonov đã xuất bản hàng chục tác phẩm văn xuôi.

Bài liên quan
  • Tự khúc
    Rèm cửa, hạ xuống. Trước mỗi bàn trang điểm, chiếc đèn nhỏ phía trên lại được bật sáng; trong tấm gương, phản chiếu hình ảnh một cô gái đang kẻ lông mày, sửa lại tóc.
(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Họa mi vương vấn
    Chọn cho mình một góc quán cà phê ngoài trời, tôi nhìn dọc theo Phố sách Hà Nội. Vài ba người có lẽ là khách du lịch đang thích thú chụp ảnh và lựa sách, thi thoảng so vai, sửa lại khăn choàng khi có cơn gió ngang qua.
  • Thân thương căn bếp mùa đông
    Ngoài kia, gió mùa Đông Bắc ào ạt tìm về, bập bùng trên mái tôn, hun hút luồn vào khe cửa. Những chiếc lá cuối thu lặng lẽ buông mình. Đất trời hanh hao đón một mùa đông mới. Chị em tôi chui ra khỏi chăn chờ mẹ tìm quần áo ấm.
  • [Podcast] Truyện ngắn: Trăng thơm
    Thoan ngồi giặt ở cầu ao. Trăng nhấp nhoáng dưới làn nước. Hoa bèo tím thẫm một mảng bồng bềnh trong âm thanh rền rã của bầy ve kêu trên cây nhãn già. Cây nhãn này mấy năm trước đứt hoa, mùa xuân năm nay bung lại, hoa kết từng chùm vàng nhạt, li ti, đậu quả bện trĩu cành. Ngang trưa nay, chị Hà đi lấy hàng về sớm, thấy thằng cu Minh đánh quần đùi, áo ba lỗ, mũ lưỡi trai đội ngược, cầm sào đi bắt ve qua ngõ, bèn vẫy lại: “Cu Minh, trèo cây vặt nhãn hộ cô”.
  • Liên hoan ẩm thực “Trải nghiệm xứ Trà, đậm đà bản sắc” năm 2024
    Vào ngày 16/12 tới đây, Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Thái Nguyên sẽ tổ chức Liên hoan ẩm thực “Trải nghiệm xứ Trà, đậm đà bản sắc” năm 2024.
  • Hà Nội bước tới kỷ nguyên mới từ tư duy đổi mới, sáng tạo, dám nghĩ, dám làm
    Thủ đô Hà Nội đã, đang rất quyết tâm thực hiện định hướng, chỉ đạo chiến lược của Đảng và Tổng Bí thư Tô Lâm về “Kỷ nguyên mới, kỷ nguyên vươn mình của dân tộc Việt Nam”. Điều này đã được chứng minh bởi Hà Nội đã đưa ra nhiệm vụ, giải pháp phát triển kinh tế - xã hội năm 2025 với tư duy đổi mới, sáng tạo, dám nghĩ, dám làm...
Đừng bỏ lỡ
Người anh trai bé nhỏ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO