Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội của tôi

Đỗ Thu Yên 21/09/2023 11:26

Hà Nội của tôi! Những năm tuổi thơ tôi thích cùng chúng bạn đi tàu điện leng keng ra Bờ Hồ chơi. Chúng tôi chạy lăng xăng trên cầu Thê Húc, chiếc cầu nhỏ cong cong như đi vào cổ tích, cùng ngắm những làn sóng lăn tăn lấp lánh trong nắng ban mai, cùng háo hức chờ ông Rùa nổi lên mặt nước, như chờ xem truyền thuyết Hồ Gươm. Tôi cũng rất thích trò chơi trốn tìm, núp mình sau những thân cây cổ thụ nghiêng nghiêng bên hồ, ngồi ngắm tháp rùa, đón làn gió mênh mang thổi qua mặt hồ xao động và thưởng thức kem Tràng Tiền. Chúng tôi có tuổi thơ thật êm đềm và lúc đó chúng tôi không hề biết chiến tranh đang đến rất gần.

5-4-.jpg
Những lần trở về Hà Nội, người bạn, người đồng đội của tôi lại đến Hồ Gươm, anh thích chụp ảnh Tháp Rùa trong ánh nắng... (ảnh: internet)

Hà Nội đã có những chuyến tàu chở đoàn người ra trận, chúng tôi chạy theo nhặt những lá thư các anh bộ đội ném vội xuống đường. Những lá thư gửi về mọi miền quê được chúng tôi cẩn thận bỏ vào hòm thư. Hà Nội khi B52 bắn phá, những ụ pháo mọc lên giữa công viên, giữa những vườn hoa thơm mát. Hà Nội bước vào cuộc chiến chống chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ. Những chiếc mũ rơm thân thương đến lạ, khi xa rồi vẫn hằn lên nỗi nhớ. Tôi nhớ đường Cổ Ngư có những cuộc chia tay rất vội. Chúng tôi mỗi người một nẻo đường ra trận, mang trong tim khát vọng hòa bình. Chúng tôi tình nguyện xa Hà Nội và hẹn ngày gặp lại.

Hà Nội của tôi! Sau chiến tranh, tôi về làm việc nơi phố cổ, bao người bạn của tôi không về nữa, họ đã nằm lại chiến trường. Tôi thường dạo bước trên những đường phố thân quen, tiếng tàu điện leng keng như vẫn đâu đây. Ngõ nhỏ của tôi gần như nhà nào cũng có người hy sinh. Tôi đi từng nhà lấy từng tấm ảnh liệt sĩ, mang đến ngôi nhà số 4, nơi ấy tôi quen người lính già là bác Đỗ Cơ, bác có mái tóc bạc phơ và gương mặt hiền từ như một ông tiên. Bác làm thợ ảnh trong quân đội, tối bác mang những tấm ảnh của tôi về nhà làm thêm. Hồi ấy phục chế lại một tấm ảnh để làm ảnh thờ liệt sĩ không dễ như bây giờ. Bác cặm cụi làm một cách chăm chỉ và thận trọng, có tấm ảnh phải tách ra từ một tấm ảnh chung. Tôi ngồi bên bác, kể cho bác nghe về người trong mỗi tấm ảnh. Bác rơi nước mắt khi nhìn những gương mặt trai tráng trẻ trung, khi nghe tôi kể về mối tình dang dở của họ. Bác nói với tôi, nhà ai khó khăn bác không lấy tiền, chỉ tặng gia đình tấm ảnh liệt sĩ. Bây giờ bác cũng đã đi xa, nhưng mỗi khi đi qua ngôi nhà ấy tôi lại nhớ đến bác, nhớ người lính già trong ngôi nhà số 4, ngôi nhà ở đầu phố Lý Nam Đế mà người ta thường gọi là phố nhà binh.

Một lần tôi đón một người đồng đội ở xa về Hà Nội, chúng tôi đến vườn hoa Âu Cơ bên sông Hồng, vừa đặt chân lên con đường rải đầy sỏi đá, phía trên chăng dây và những nhành hoa hồng leo tạo thành mái lợp, tôi bỗng nhớ đến con đường Trường Sơn, con đường đi qua con suối cạn cũng đầy sỏi đá, phía trên cũng chăng dây, hàng ngày những o thanh niên xung phong thay lá mới. Tôi vừa đi chậm rãi kể cho anh bạn, Hồi ấy tôi còn rất trẻ, thích đi qua những đoạn đường như thế, nó giống như con đường trong chuyện cổ tích và hôm nay đi trong bình yên, trong cảnh đẹp thiên nhiên, tôi ước những người cùng tôi trong gian nan, đạn lửa lại bên tôi cùng đắm say trong cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp! Họ cũng yêu hoa, yêu Hà Nội như tôi. Tôi chợt nhớ đến những cánh rừng Trường Sơn và nước mắt rưng rưng.

Anh bạn như hiểu được những suy nghĩ của tôi, anh khéo léo nhắc đến đầm sen và giục tôi sang bên đó chụp ảnh, tôi ngồi trên chiếc thuyền nan, anh đeo máy ảnh lên ngực và lấy chiếc sào đẩy chiếc thuyền ra xa, tôi thích thú ngắm những bông sen vừa hé nở, tận hưởng làn gió nhẹ nhàng mang theo hương sen êm dịu, anh bạn bấm cho tôi những tấm ảnh giữa đầm sen mênh mang, tôi nghiêng đầu, dịu dàng nở nụ cười bên những bông sen… tôi nhận ra một bạn trẻ nấp sau chiếc lá sen xanh mướt, cô gái nhìn tôi mỉm cười, ra hiệu cho tôi là cô đang trốn bạn ở đằng kia, vừa nói cô bé vừa ngoảnh đầu về phía chàng trai đang ngơ ngác. Sự hồn nhiên của các bạn trẻ thật đáng yêu, và tôi cũng yêu sự bình yên biết bao.

Lúc chúng tôi ngồi nghỉ uống trà trong lán, đầm sen mênh mang và tràn ngập hương thơm dìu dịu, những cô gái duyên dáng bên sen, ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời của mùa hè Hà Nội. Tôi ghi vội mấy câu thơ “Trốn tìm” Mà tôi có cảm xúc từ đôi bạn trẻ cho anh bạn tôi đọc và sửa lỗi chính tả, tôi nhớ những chuyện rất xa xôi, nhưng lại hay quên lỗi chính tả.

Trốn anh em nấp vào sen

Hương thơm ngan ngát dịu mềm như mơ

Tìm anh anh cứ ngẩn ngơ

Trong màu xanh ấy! Sao chưa thấy người

Em vờ im lặng đấy thôi

Trong tim muốn nói một lời anh yêu

Tìm nhau đến hết buổi chiều

Để cho nỗi nhớ vương nhiều hương sen.

Tôi cầu mong Hà Nội của tôi! Cũng như đất nước nhỏ bé thân thương cong cong hình chữ S của tôi mãi được bình yên, đất nước đã trải qua những cuộc chiến tranh chống xâm lược. Để có được sự bình yên hôm nay, biết bao người đã hy sinh xương máu, biết bao người tuổi trẻ không hề tiếc tuổi xuân của mình hiến dâng cho đất nước.

Cũng như những lần trở về Hà Nội, người bạn, người đồng đội của tôi lại đến Hồ Gươm, anh thích chụp ảnh Tháp Rùa trong ánh nắng, anh nói mỗi khi nhớ về Hà Nội, anh nhớ đến Hồ Gươm trước tiên, tôi chỉ cho anh cây cổ thụ nghiêng nghiêng bên hồ, cây vẫn đó mà các bạn của tôi đã mãi không về! Tôi ngồi lặng lẽ ngắm mặt hồ xao động, những con sóng lấp lánh dưới nắng hè rực rỡ, vòm lá.

Ai cũng có một Hà Nội của riêng mình. Hà Nội của tôi! Nơi tôi sinh ra và lớn lên, Hà Nội mến yêu nơi ôm ấp những kỷ niệm của tôi và chúng bạn từ tuổi ấu thơ, nơi có nếp nhà đơn sơ nhưng ấm áp và ngập tràn hạnh phúc, là nỗi nhớ da diết đau thương của chiến tranh. Hà Nội của tôi! Mỗi góc phố, hàng cây, quán nhỏ đã trở thành nỗi nhớ rất linh thiêng. Ôi Hà Nội của tôi!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Đỗ Thu Yên. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hoài niệm Phớớ ơơơ!!!
    Hà Nội rực rỡ sang xuân, dịu dàng mùa thu gió heo may, tĩnh lặng trước trời đông buốt giá để rồi lại bừng lên nắng vàng gay gắt đón hè về. Thủ đô bốn mùa đều mang vẻ đẹp và thức quà riêng cho những con người biết tận hưởng và nâng niu. Những tháng hè oi ả đã ghé thăm thành phố mà tôi yêu, chốn Hà thành vốn yên bình giờ đây căng mình trước vòng xoáy cuộc sống và sự khắc nghiệt của thời tiết.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội của tôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO