Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

"Hoa" trong Hà Nội

Nguyễn Thị Hồng 18/09/2023 08:37

Từ bé, tôi ấp ôm giấc mộng được sinh sống và học tập ở Thủ đô Hà Nội mặc dù tôi chỉ biết đến Hà Nội qua ti vi và những mùa hoa bà kể. Hà Nội 12 mùa hoa, bà đều đưa tôi lạc vào những khung trời nên thơ, cổ tích. Tôi cũng mang trong mình nỗi bâng khuâng, bồi hồi xao xuyến như kiểu mình là đứa con xa quê vọng nhớ về cố hương của mình vậy. Mặc dù từ nhỏ tới lớn, tôi chưa hề được đặt chân đến Hà Nội để chiêm ngưỡng trực tiếp vẻ dịu dàng đằm thắm, đường phố nên thơ với những cánh hoa rụng rơi phủ khắp lối về.

thanhhuong-162916082956-hoa.jpg
Hình ảnh những gánh hàng hoa bán rong trong hồi ức của bà còn ướt át hạt sương đêm và lấm lem đất vườn cứ tự nhiên ngấm vào tôi... (ảnh: internet)

Quê tôi cách Hà Nội hơn trăm cây số, bà tôi ngày trẻ cũng chọn Hà Nội làm mảnh đất mưu sinh. Trong dòng hồi ức của bà, tôi bắt gặp hình ảnh những gánh hàng hoa bán rong thân thuộc, những chiếc xe đạp chở đầy hoa với những vòng quay đều trên phố. Tôi thích nghe bà kể chuyện bởi tôi cảm giác được những nét riêng tạo nên một Hà Nội không trộn lẫn với bất kỳ nơi nào cả. Đó là những gì bình dị, xưa cũ và rất đỗi tự nhiên giống như việc để sống thì con người ta cần hơi thở vậy. Hình ảnh những gánh hàng hoa bán rong trong hồi ức của bà còn ướt át hạt sương đêm và lấm lem đất vườn cứ tự nhiên ngấm vào tôi. Khiến tôi yêu và có một niềm ước ao có thể coi là cố chấp đối với mảnh đất này.

Đáng tiếc là cha mẹ tôi vào đất Tây Nguyên khai hoang lập nghiệp khi tôi còn chưa kịp chào đời. Oái oăm ở chỗ bà vun đắp tình yêu Hà Nội cho tôi khi bà đã quyết tâm rời phố xá đi theo con cháu về rừng cho gia đình được sum họp. Và tôi cũng không khác gì những bạn đồng trang lứa, học xong cấp 3 ở nhà phụ cha mẹ vỡ đất trồng ngô, cuốc cỏ mì và làm sạch những rẫy cà phê bạt ngàn heo hút rồi lấy chồng, sinh con đẻ cái. Tôi ngỡ từ giây phút ấy đời mình đã rẽ sang trang khác, những ước ao, vọng tưởng hồn nhiên ngây thơ về Hà Nội xếp mình lặng lẽ trong những quyển nhật kí úa màu thời gian và nhòe hoen vết mực.

Cho đến khi con tôi một trai một gái lần lượt lên sáu và tám tuổi. Tôi dùng hết sự cố chấp và thứ nhiệt huyết mình chắt chiu suốt những năm tháng trẻ dại thành một sự quyết tâm có thể gọi là điên rồ. Tôi tự làm khó mình bằng việc đăng ký thi đại học vào một ngành học chỉ Hà Nội mới có, đó là ngành sáng tác văn học ở khoa viết văn báo chí, trường Đại học Văn hóa Hà Nội. Ngày tôi khăn gói lên đường đi thi, có những lời động viên nhưng cũng không thiếu những điều ngăn cản bởi con đường tôi đi thật sự chưa hề giống một ai ở mảnh đất mà tôi đang sống. Nơi những người phụ nữ được dạy dỗ việc đồng áng bếp núc và “lấy chồng theo chồng”.

Trước ngày đi, cha luôn miệng cảnh báo tôi về những cạm bẫy ở có thể sẽ gặp phải nơi đất khách, cuộc sống khó như một guồng quay chộp giật, vội vã. Còn mẹ cũng không kém cạnh khi dặn tôi đi giày ba ta và tiền để dưới đế. Trước những lời căn dặn tôi đề cao cảnh giác khi đặt chân đến nơi phố phường náo nhiệt, mà tôi lại là đứa cả đời chưa ra khỏi lũy tre làng nên cũng hoang mang lắm. Khi vừa đến bến xe Giáp Bát, tôi hoảng thật. Từ trong lòng bến xe để ra đến ngoài đường đợi cậu em họ tới đón khoảng vài chục mét nhưng tôi gặp khó khăn khi phải lách mình ra khỏi mấy chục ông xe ôm và taxi dù. Người mời gọi bằng lời nói, người chèo kéo, đụng chạm cả vào chân tay tôi để gây sự chú ý. Không còn cách nào khác, tôi bực dọc quay lại nhấm nhẳn “Đã nói không đi mà”. Vậy là đám đông mới tản dần ra.

Ngồi trên xe cậu em chở đi tìm nhà nghỉ trọ để ở trước hôm thi, nó cũng cảnh báo tôi trước những mánh khóe, chiêu trò lừa lọc của kẻ xấu. Cho đến khi em chở tôi đi tìm bốn năm nơi vẫn không được một chỗ nghỉ bởi chỗ nào cũng hét giá trên trời. Đến lượt thứ sáu, tôi tìm được một chỗ khá ưng ý và hợp túi tiền trên mặt đường Đê La Thành với giá 300 nghìn một ngày đêm. Bà chủ rất già, mái tóc bạc phơ nhưng nụ nười vô cùng hồn hậu khiến tôi an tâm phần nào. Lúc chia tay tôi để quay về trường Đại học Xây dựng, em có dặn tôi thi xong có kết quả, nếu may mắn đậu thì phải liên hệ tìm nhà trọ luôn khi sinh viên chưa bước vào năm học mới. Chứ đợi nước đến chân mới nhảy thì một chủ nhà trọ nhưng có đến năm sáu ông làm trung gian chèo kéo, giá đẩy lên trời. Tôi lắng nghe và cũng run thật bởi vừa đến đây thôi nhưng Hà Nội xô bồ vội vã quá, nó khác xa với những gì mà tôi tưởng tượng.

Trước hôm thi một ngày, tôi phải lên trường để làm thủ tục tham gia thi. Tôi vật vờ đứng trước một nhà xưởng làm đồ gỗ thì bắt được một chú chạy grab trung tuổi, nhìn mặt khá hiền lành. Quãng đường từ chỗ tôi trọ đến trường là 1,5 cây số và được chú ra giá 20 nghìn một lần đi. Tôi vui vẻ đồng ý và có xin chú sẵn số điện thoại để tiện liên lạc bởi tôi đi đi về về nhiều. Trên đường đi, chú hỏi chuyện, tôi cũng rất thành thật trả lời mình là người Đăk Lăk ra đây thi đại học. Chú à lên một tiếng “Ồ! Chứ cháu không phải người ở đây hả?”.

Cho đến khi chú chở tôi đến trước cổng trường Đại học Văn hóa, tôi xuống xe và móc ví đưa cho chú 100 nghìn, chú loay hoay sờ túi trước túi sau để tìm tiền thối nhưng chú bảo không có. Và không để tôi kịp bất ngờ, chú nói mấy câu vội vàng là còn 80 nghìn tiền thừa trưa hoặc ngày mai chú ghé đón chứ không có tiền trả lại. Chú nói vậy rồi rồ ga đi mất trước sự ngỡ ngàng của tôi, khi kịp định thần lại thì tôi hối hận bởi chắc chắn mình bị lừa rồi.

Vào đến hội trường nhà văn hóa, tôi vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ là sao mình có thể để bị lừa một cách buồn cười đến thế. Sau rồi lại tặc lưỡi cho qua rằng “Biết đâu đến trưa ra cổng thì chú ấy quay lại đón thật”.

Và rồi đến trưa thì chú xe ôm tôi đợi vẫn bóng chim tăm cá, tôi gọi, chuông đổ rõ dài cũng không có người nghe máy. Tôi thất thểu cuốc bộ 1 cây rưỡi về nhà trọ bởi đi đường ngược trở về vừa khó bắt xe và tôi cũng vừa sợ “lại bị lừa”.

Sớm hôm sau, tôi bắt một chiếc grab khác và chuẩn bị sẵn tiền lẻ. Sau ba tiếng miệt mài trong phòng thi sáng tác, khi ra khỏi cổng, tôi bất ngờ vì chú xe ôm ấy đứng đợi từ bao giờ, chú xin lỗi tôi rối rít bởi hôm qua đứa cháu trai ốm đột ngột nên không thể đến đón tôi. Còn tôi thì cảm động lắm, lẽ ra chú có thể chọn cách không quay lại nhưng lương tâm đã không cho phép chú làm thế mặc dù 80 nghìn cũng không phải số tiền lớn.

Thi xong, tôi quay lại Đăk lăk và trong vài ngày đã có kết quả. Tôi đậu với số điểm rất cao. Tôi vừa vui vừa rối, nhìn hai đứa con đang say sưa ngủ, tim tôi nghẹn lại. Bố mẹ tôi vừa an ủi vừa động viên, hai đứa con đã có ông bà và chồng tôi chăm sóc, mong tôi hãy nghĩ đến tương lai mà cố gắng.

Sau khi tinh thần được vực dậy, tôi bắt đầu mò lên mạng, tham gia nhiều hội nhóm nhà trọ giá rẻ khu vực Đống Đa, Hoàng Mai... để tìm phòng. Một ma trận nhà trọ đưa tôi vào thế bí, cùng một hình ảnh phòng đó mà chỗ 2 triệu, chỗ 2 triệu 6 đến ba triệu một tháng khiến tôi mờ mắt. Loay hoay mãi, tôi bị một bài đăng chú ý bởi căn phòng người này đưa ra giá chưa đến 2 triệu, lại nằm ngay ngã tư Giảng Võ cách trường tôi học chỉ 500m. Tôi nhắn tin ngay để hỏi và rất nhanh được trả lời. Mặc dù đã được nghe cảnh báo nhiều rằng trước khi thuê trọ cần đến tận nơi xem phòng, đặt cọc rồi kí hợp đồng các kiểu. Nhưng mà tôi ở xa, ra sớm thì không được, chần chừ nữa cũng sẽ chẳng còn phòng nên tôi đánh liều hỏi người kia cho mình đặt cọc trước. Và mọi việc ngoài sức tưởng tượng của tôi khi anh chủ đó hồi đáp vô cùng ngắn gọn và dứt khoát “Em chưa biết gì về anh thì đừng có chuyển tiền”.

Tôi ban đầu là ngạc nhiên, sau đến biết ơn và cảm động. Nếu anh ta là người xấu thì tiền của tôi rơi vào túi anh ngon ơ rồi, chưa đợi anh lừa, tôi đã tự đem tiền dâng biếu. Trao đổi thêm một lúc nữa, anh chủ trọ khuyên tôi khi nào có giấy báo nhập học rồi hãy tìm trọ, tôi có facebook anh, xác định chắc chắn thời điểm ra thì nhắn anh, giúp được gì anh sẽ hết lòng hỗ trợ.

Lần đầu trải nghiệm một vùng đất mới, nhưng tôi cảm giác được rằng mọi việc đến với mình khá may mắn và suôn sẻ. Vẫn biết rằng nơi nào cũng có kẻ tốt người xấu. Nhưng tôi tin những gì mình được trải nghiệm và nhiều câu chuyện tuổi thơ được bà vun đắp, những xúc cảm thiêng liêng hồn hậu tôi nhen nhóm trong lòng về Hà Nội từ những ngày thơ bé thì Hà Nội đối với tôi quả thực là nơi đáng sống. Chẳng thế mà tự dưng tôi đi yêu Hà Nội dù chưa được “gặp mặt” bao giờ./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nguyễn Thị Hồng. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Có một mùa lá rụng trong ký ức ở Hà Nội
    Sáng nay, khi mải mê với công việc ở văn phòng trong một tòa cao ốc ngột ngạt giữa Sài Gòn, tôi bất ngờ nhận được tấm bưu thiếp nhỏ từ cô bạn thân đang sống ở Hà Nội. Khẽ khàng mở chiếc phong bì chứa tấm bưu thiếp, lòng tôi chợt nao nao khi nhìn thấy hình ảnh cả góc phố ngập tràn lá vàng. Chợt nhớ chỉ cần bước sang tháng 10 cũng chính là thời điểm cuối mùa thu ở Hà Nội, khi thời tiết bắt đầu se sắt lạnh vào những buổi sớm mai, gió heo may lành lạnh phủ đầy khắp ngõ và hương hoa sữa cũng bắt đầu ngạt ngào t
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Ngày về” - lời ru giàu cảm xúc về làng quê Việt Nam
    “Ngày về” được mở đầu bằng hình ảnh quen thuộc, dễ nhận thấy nhất của làng quê Việt Nam với những giá trị truyền thống thiêng liêng: “Cây đa, bến nước, sân đình/ Con đường gạch lát nối tình xóm thôn”.
  • Nguyễn Đình Thi một bản lĩnh  văn hóa lớn
    Nguyễn Đình Thi là một nhà hoạt động cách mạng lão thành và là người làm văn học nghệ thuật đa tài, nhiều sáng tạo. Ông viết sách khảo luận triết học, viết văn, viết báo, làm thơ, soạn nhạc, soạn kịch, viết lý luận phê bình, và ở lĩnh vực nào, ông cũng thể hiện mình là một bản lĩnh văn hóa lớn. Những chia sẻ của nhà thơ Bằng Việt - nguyên Phó Chủ tịch Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam, nguyên Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội, người đã tuyển chọn và dịch tác phẩm của Nguyễn Đình
  • Tuần lễ chiếu phim đặc sắc về Quân đội nhân dân Việt Nam
    Tuần phim Kỷ niệm 80 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam (22/12/1944 – 22/12/2024) sẽ diễn ra tại thành phố Cao Bằng (từ ngày 9/12 đến ngày 13/12) và trên phạm vi cả nước (từ 19/12 đến ngày 25/12).
  • CLB Giám đốc các bệnh viện miền Trung chia sẻ kinh nghiệm quản lý, điều hành
    CLB Giám đốc các bệnh viện khu vực miền Trung chia sẻ kinh nghiệm quản lý, điều hành… để hướng tới người bệnh và lấy người bệnh làm trung tâm phấn đấu cho mục tiêu cung cấp dịch vụ y tế chất lượng.
  • Huy động sức dân xây dựng Thủ đô Sáng - Xanh – Sạch – Đẹp
    Với quyết tâm mạnh mẽ, cam kết tạo ra bước đột phá trong công tác bảo vệ môi trường, kiểm soát chặt chẽ và hiệu quả các nguồn gây ô nhiễm, thúc đẩy phong trào chung tay hành động để xây dựng Thủ đô, UBND Thành phố Hà Nội vừa ban hành Kế hoạch số 359/KH-UBND về việc thực hiện phong trào thi đua Sáng - Xanh – Sạch – Đẹp của Thành phố.
Đừng bỏ lỡ
"Hoa" trong Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO