Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Những đêm thao thức tại Hà Nội

Hạo Minh 15:33 11/09/2023

Khi đến Hà Nội, tôi bị bỡ ngỡ với nhịp sinh hoạt mới. Khoảng thời gian sau, khi bản thân đã quen dần với không khí ồn ã của đường phố vào ban ngày nhưng những bộn bề của bài vở cũng khiến tôi có nhiều đêm mất ngủ.

031.jpg
Tôi thường dừng chân mua giúp họ một vài thứ lặt vật, cốt cũng để an ủi sự nhọc nhằn vì cuộc mưu sinh của hai bà cháu... (ảnh: internet)

Những đêm thao thức đến gần hai giờ sáng, tôi bị ám ảnh bởi tiếng rao hàng "Ai khúc đây” rất ngân nga vọng vang ngoài cửa sổ. Đó là tiếng loa thu sẵn cái giọng rao rè rè của một người đàn ông trung niên. Tiếng đều đều như nhịp thở càng khiến tôi xót thương vì công việc mưu sinh vất vả của những người lao động bình dân giữa đêm khuya. Tôi cứ nằm trăn trở như thế mãi cho đến khi tiếng vọng yếu đuối và lịm dần giữa đêm khuya thinh lặng.

Ngoài những tiếng rao hàng, bản thân tôi còn ấn tượng với một thứ thanh âm đặc biệt tạo dấu ấn trong lòng nhiều thế hệ sống ở Hà Nội. Đó chính là tiếng “leng keng” của tàu điện. Khu trọ cũ của tôi nằm trên tuyến phố, nơi có đường tàu điện chạy qua. Ấn tượng lớn nhất trong tôi là tiếng tàu điện thân thương mang theo ánh sáng hi vọng và ẩn chứa biết bao cảm xúc vui buồn. Lâu dần, tiếng tàu điện leng keng rộn rã trở thành âm thanh đặc biệt để báo hiệu một ngày mới bắt đầu cho rất nhiều người tại nơi tôi sống.

goc-pho-co.jpg
Một góc phố cổ của Hà Nội

Thi thoảng, vào những ngày cuối năm, các chuyến tàu điện ngược xuôi khắp mọi miền cũng trở nên tất bật hơn. Có những đêm đông lạnh giá của khoảng đời sinh viên, nằm cuộn mình trong chăn ấm, tôi khẽ khàng lắng nghe tiếng bánh xe tàu điện nghiến dài trên đường ray, cảm tưởng như nó chất chứa biết bao nỗi niềm của những người lao động xa quê mệt nhoài vì cuộc mưu sinh, đang mong ngóng cảm giác được quay về nhà. Năm tháng dần trôi, đường tàu điện vì cũ kỹ nên cũng tạm dừng hoạt động. Thế nhưng, mỗi khi có dịp đi ngang qua phố quen, giữa thế giới ồn ã của biết bao phương tiện giao thông, xe cộ hiện đại trên đường phố, lòng tôi vẫn thoáng chút hụt hẫng nhớ mong tiếng tàu điện quen thuộc.

Lúc đã quen dần với Thủ đô, tôi thường lang thang rảo quanh vài ba hè phố cổ kính, nghe hương hoa sữa thơm ngát, lặng lẽ quan sát cuộc sống chung quanh. Những lúc trời chập choạng tối, khi cầu Thê Húc lên đèn, tôi thường rẽ vào Cầu Gỗ, ghé quán quen, chọn một góc nhỏ, ngồi thưởng thức món xôi quen thuộc. Vài bác lái xe ôm có vẻ hớt hải, chốc chốc dừng lại mở điện thoại ra chăm chú tìm đường. Đối diện, vài bác trung niên hoặc gác chân, hoặc nằm tì tay chống cằm lên xích lô, thấy du khách nước ngoài đi qua là luôn sẵn gọi hê lô, hê lô… nhằm thu hút sự chú ý. Bản thân tôi cứ thế ngồi trước cửa quán, lặng lẽ ngắm nhìn dòng người ngược xuôi, cảm nhận đủ đầy mọi thanh âm ồn ã của phố phường.

Có những đêm mải mê đọc sách ở thư viện, tôi hay ra về trễ. Khi chầm chậm bước qua các hè phố, tôi hay bắt gặp hai bà cháu ngồi lặng lẽ bên vỉa hè, phía trước bày đơn sơ ít kẹo lạc, vài chiếc kẹp tóc và cả một ít vé số. Dáng người gầy gò của bà cụ và đôi mắt trong veo của cô bé khiến tôi chạnh lòng thương xót. Tôi thường dừng chân mua giúp họ một vài thứ lặt vật, cốt cũng để an ủi sự nhọc nhằn vì cuộc mưu sinh của hai bà cháu.

hoa-sua-trong-dem.jpg
Hoa sữa đêm Hà Nội

Thi thoảng, có những lúc đi làm thêm về trễ đến tận khuya, tôi vẫn giữ thói quen đi chầm chậm để ngắm nhìn mọi người chung quanh. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tôi ngó nhìn đằng sau Văn Miếu chỉ thấy loáng thoáng thứ sắc màu sâm sẫm. Ở phố Tôn Đức Thắng, mọi hàng quán phủ phục cửa cuốn, ngủ say im lặng, chỉ còn tiếng chổi quét rác của cô lao công trong màn đêm. Tản bộ thêm một đoạn tôi bắt gặp người đàn ông nằm ôm một chú chó rên ư ử. Dưới tán bàng sum sê, gương mặt của chủ nhân chú chó đen đúa, nhìn không rõ, chỉ thấy ánh đèn xiên ngang dưới thềm hè, đủ lộ cái ống quần rách bươm và tấm nilon trải ra óng ánh. Đằng đầu ngã tư kia có tiếng xe rú ga rèo rèo cháy khét, chủ nhân của chú chó ư ử vẫn ngủ say, lặng im và khẽ khàng. Hà Nội khi ấy trong tôi là những gam màu buồn thương và trầm lắng đến khẽ khàng.

Bạn đồng hương có lần cắc cớ hỏi tôi nghĩ sao về người già ở Hà Nội. Tôi chợt nhớ đến bà lão bán nước ở phố Hàng Bạc, cũng là bà nội của đứa trẻ tôi dạy kèm môn Văn. Trong những buổi dạy kèm của tôi, thằng bé thường xuyên bị mất tập trung bởi tiếng xe cộ, tiếng người trò chuyện nhưng chủ yếu là do… bà nội cứ loanh quanh bên cạnh hai anh em. Bà lão sống không lương hưu, chẳng có tài sản, vườn tược ở quê. Duy có một thứ tôi nhìn thấy rõ ở bà, chính là tình yêu đặc biệt bà dành cho các cháu. Bà thương đứa em tôi dạy lắm. Nó hiền nhất nhà, học chậm, tính tình lơ đãng, được cái bảo gì nghe nấy. Khi nó đang làm bài, chốc chốc lại xin tôi cho ăn một cái kẹo, ăn một miếng trứng… mà bà nội lặng lẽ đưa cho.

Sau gần một năm, tôi không tiếp tục dạy nữa. Tôi cứ thế lặng lẽ rời đi và không một lần nào nói ý nói tứ với bà cụ, kể cả với em học sinh của mình. Chỉ cầu mong em học sinh hiền lành nhớ lời tôi dặn rằng sẽ đến một ngày, em sẽ phải rời khỏi vòng tay của người thân nhưng hãy luôn nhớ rằng tình thân gia đình là thứ tài sản quan trọng nhất. Dẫu đã nghỉ dạy nhưng thi thoảng đi ngang qua khu phố nhà em, tôi cứ thế lẳng lặng đứng nhìn bà cụ chầm chậm lách người qua lối vào nhà chật hẹp, từ tốn kéo bàn ghế ra vỉa hè ngồi cùng bác cả bán nước, cười hiền lành, thi thoảng đưa ánh nhìn xa xăm ra phố xá ngột ngạt như đang hồi tưởng một điều gì…

“Mình vừa thấy một bà cụ bán tùng teeng cập rập xuống xe buýt mà lo, xe buýt không biết dừng lâu, nhất là vào mấy chuyến cuối ngày”. Tôi đã trả lời như lạc đề câu hỏi của người bạn, sau chuỗi kí ức về người bà có nụ cười riu riu ùa đến. Bạn tôi chép miệng, bảo là ở quê còn có ruộng, già cả như ông bà nó vẫn có cháu chắt đến cấy cho. Nó kể lể thêm một chằng, tai tôi ù đi, tiếng ù lẫn vào tiếng vòi nước trong nhà tắm.

Thì ra, tôi đã quên rằng suốt những ngày tháng đi dạy thêm xa như thế, tôi toàn tắm khuya. Tiếng nước xối roạt roạt như tá âm thanh hỗn độn xào lên ngoài kia, gợi lên biết bao kí ức về phố phường Hà Nội những ngày còn niên thiếu./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Hạo Minh. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Mang đến góc nhìn mới mẻ và thú vị về ngành hoạt hình
    Wings Books - Thương hiệu sách trẻ của NXB Kim Đồng vừa ra mắt cuốn mới nhất thuộc series sách về đề tài hướng nghiệp trong thời đại số. Cuốn sách mang tên “Animation artist - Vén màn hậu trường của những bước chân 4.0” cung cấp cho độc giả những thông tin cơ bản, toàn diện nhất về ngành hoạt hình cũng như những góc khuất phía sau của nghề.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Tổ quốc trong sáng tác của các cây bút trẻ
    Trong trái tim mỗi người con nước Việt, bóng hình đẹp đẽ và thiêng liêng, kiêu hùng và nhân hậu chính là Tổ quốc. Tổ quốc rạng ngời trên trang viết của bao thế hệ đi trước, rồi được kế thừa bởi thế hệ trẻ hôm nay. Mỗi tác giả có một cách thể hiện khác nhau về đề tài Tổ quốc, mỗi tác phẩm là một nét vẽ riêng về dáng hình Việt Nam, góp phần hình thành nên diện mạo chung của đất nước tráng lệ và linh thiêng trong văn chương nghệ thuật. Tiếp nối sự thành công và dấu ấn sâu đậm mà những cây bút thời kỳ trước ma
  • “Ngày về” - lời ru giàu cảm xúc về làng quê Việt Nam
    “Ngày về” được mở đầu bằng hình ảnh quen thuộc, dễ nhận thấy nhất của làng quê Việt Nam với những giá trị truyền thống thiêng liêng: “Cây đa, bến nước, sân đình/ Con đường gạch lát nối tình xóm thôn”.
  • Nguyễn Đình Thi một bản lĩnh  văn hóa lớn
    Nguyễn Đình Thi là một nhà hoạt động cách mạng lão thành và là người làm văn học nghệ thuật đa tài, nhiều sáng tạo. Ông viết sách khảo luận triết học, viết văn, viết báo, làm thơ, soạn nhạc, soạn kịch, viết lý luận phê bình, và ở lĩnh vực nào, ông cũng thể hiện mình là một bản lĩnh văn hóa lớn. Những chia sẻ của nhà thơ Bằng Việt - nguyên Phó Chủ tịch Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam, nguyên Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội, người đã tuyển chọn và dịch tác phẩm của Nguyễn Đình
  • 34 tác phẩm xuất sắc đạt giải cuộc thi ‘Việt Nam hạnh phúc’ 2024
    Tối 11/12, tại Nhà hát Lớn Hà Nội, Bộ Thông tin và Truyền thông phối hợp với Hội Nghệ sỹ Nhiếp ảnh Việt Nam long trọng tổ chức Lễ khai mạc Triển lãm và công bố Giải thưởng Cuộc thi ảnh, video “Việt Nam hạnh phúc - Happy Vietnam” năm 2024.
  • CLB Giám đốc các bệnh viện miền Trung chia sẻ kinh nghiệm quản lý, điều hành
    CLB Giám đốc các bệnh viện khu vực miền Trung chia sẻ kinh nghiệm quản lý, điều hành… để hướng tới người bệnh và lấy người bệnh làm trung tâm phấn đấu cho mục tiêu cung cấp dịch vụ y tế chất lượng.
Đừng bỏ lỡ
Những đêm thao thức tại Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO