Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Giờ mới biết yêu Hà Nội thì có phải muộn quá không?

Hoàng Diệu Linh 18/10/2023 06:14

Nhà tôi ở một ngôi làng nhỏ, nằm ở ngoại ô Thủ đô Hà Nội, cách rất xa trung tâm. Hà Nội trong tâm tưởng tôi cái thuở còn thơ bé nhuốm một màu u buồn. Là những lần khóc ngất lên vì lấy máu xét nghiệm, là những đêm nằm cô đơn trong căn phòng tối của Bệnh viện Nhi, và cũng là những giọt nước mắt đau xót của cha mẹ.

11.jpg
Hà Nội đã chinh phục tôi bằng sự chân thành, bằng vẻ đẹp cổ kính của một vùng đất thiêng.

Thế là tôi giấu nhẹm Hà Nội vào một xó xỉnh còn sót lại trong trái tim tôi và rồi 15 năm chẳng một lần ngó ngàng đến nó. Bởi, tôi sợ Hà Nội, tôi sợ phải nghĩ về nó, sợ Hà Nội lại làm tôi đau thêm lần nữa...

Các bạn có biết cảm giác được thuộc về một nơi nó là như thế nào không? Với nhiều người nó là cảm giác đến tự nhiên. Nhưng có những người lại mất rất nhiều thời gian để hiểu được cảm giác đó. Năm mười lăm tuổi, tôi đứng giữa hai ngã rẽ cuộc đời: học trường làng hay lên Hà Nội, bởi cái tính muốn thử thách bản thân nên tôi đã chọn Thủ đô là nơi gửi gắm ba năm thanh xuân. Tôi háo hức được trải nghiệm một chân trời mới, nhưng đồng thời cũng lo lắng khi phải đối diện lại với nỗi sợ trong quá khứ. Học ở Thủ đô nơi tôi lớn lên nhưng chưa có sự gắn bó. Và thế là mỗi lần đặt chân lên mảnh đất ấy đơn giản là những lần đi học, chứ không có Hà Nội ở trong đó. Tôi bắt đầu hoài nghi về việc mình là ai và tự tạo nhiều áp lực cho bản thân... thay vì kết thân với Hà Nội.

Có một khoảng thời gian tôi có ý định đi du học, sự hiện đại và cuộc sống rực rỡ ở trời Âu khiến tôi nhanh chóng sa vào lưới tình với châu Âu hoa lệ. Và tôi nghĩ rằng: Tuổi trẻ là phải ở đây. Thế là tôi đếm từng ngày để được lên đường, để rời xa Hà Nội – thành phố nơi tôi sinh ra và lớn lên. Nhưng rồi, những lần hoạt động ngoại khóa do trường tổ chức đã giúp gỡ bỏ trong tôi những định kiến về chốn thanh bình ấy. Rồi thì những cuộc đi chơi với bạn bè, dần dần những kỉ niệm đẹp về Hà Nội trong tôi nhiều lên một chút. Và rồi, “không men, không rượu” sao Hà Nội cứ làm tôi say đến thế! Hà Nội đã chinh phục tôi bằng sự chân thành, bằng vẻ đẹp cổ kính của một vùng đất thiêng. Nào là hàng Than, hàng Gỗ, hàng Đào, hàng Mã, hàng Thùng... mà ngắm nhìn mà trò chuyện, mà đắm chìm trong hương cốm xanh béo ngậy, mà ngẩn ngơ trong tiếng nhạc của những thập niên 80, 90:

“Gió chiều thầm vương bao nhớ nhung
Người yêu thoáng qua trong giấc mộng
Vui nguồn sống mơ những ngày mong chờ
Trách ai đành tâm hững hờ.”

(Trích Mộng chiều xuân – Ý Lan)

Một người con của Hà Nội mà lại mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu và yêu Hà Nội thì có phải là tội lỗi quá không? Hình như tuổi trẻ chúng ta hay theo đuổi cái gọi là “hào nhoáng” trước mắt, mà quên dặn lòng phải sống chậm lại để cảm nhận từng giây từng phút mọi thứ xung quanh, để rồi nhận ra hạnh phúc hóa ra ở ngay đây, ngay bên cạnh mình, vậy mà tôi đã đi quá xa để tìm kiếm. “Nhà văn Trần Kim Đoàn đã từng nói lên cảm xúc của ông khi đi giữa đại lộ số năm của New York rằng: Sự giàu sang, hoa lệ vẫn là của họ. Có khi đi giữa phố Lê Lợi Sài Gòn, ông lại thấy không giàu mà cũng chẳng nghèo nhưng thanh thản như đi vào khu vườn cũ nhà hương hỏa của tổ tiên mình để lại, không nguy nga tráng lệ thì cũng của mình” (trích Chuyện Khảo Về Huế - phần 1).

Đúng vậy, cái cảm giác của mình ấy chính là cảm giác có được khi ta biết mình muốn gì, mình thật sự thuộc về nơi nào đó và nơi đó cũng đón nhận, lắng nghe và vỗ về mình. Giờ tôi mới hiểu hạnh phúc không đến từ mọi thứ phù du bên ngoài, hạnh phúc đến từ sự bình yên trong tâm hồn và khi đó tình yêu với mọi người với vạn vật xung quanh sẽ tự đến. Bởi vậy, khi tâm còn chưa yên thì hạnh phúc vẫn chưa tới, cũng giống như việc khi tôi chưa bỏ lại nỗi sợ hãi trong quá khứ, chưa dám bước tiếp ở thực tại thì sao tôi có thể yêu Hà Nội như bây giờ được.

Tôi yêu Hà Nội bởi nó cho tôi nhiều cơ hội, nhiều sự bao dung để tôi trưởng thành trong cả hình thể lẫn tâm trí; tôi yêu Hà Nội bởi Hà Nội ôm ấp bao kỉ niệm vui buồn của tôi, đủ mọi thăng trầm trong cuộc sống, từ những lần đi tái khám đến những hôm đi dạo Hồ Gươm cùng bạn bè. Và tôi tin dù tôi có đi xa đến đâu, Hà Nội và gia đình vẫn sẽ luôn ở đó và chào đón tôi trở về. Chưa bao giờ như bây giờ, tôi muốn nói cho cả thế giới biết rằng tôi là người con gái của Hà Nội và hơn hết tôi yêu Hà Nội rất nhiều!

“… Dù có đi bốn phương trời
Lòng vẫn nhớ về Hà Nội
Hà Nội của ta, thủ đô yêu dấu
Một thời đạn bom, một thời hòa bình…”

(Trích Nhớ về Hà Nội – Hoàng Hiệp)

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Hoàng Diệu Linh. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
(0) Bình luận
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Một dòng họ tài danh phát tích từ Lương Xá
    Nhà bác học Phan Huy Chú đã viết: “Ở làng Lương Xá nhà dòng dõi làm tướng, đời đời làm quan… Họ Đặng, từ Nghĩa Quốc công Đặng Huấn là công thần thời Lê Trung Hưng, có con gái lấy An vương Trịnh Tùng, sinh Văn tổ Trịnh Tráng. Về sau con cái đời đời vẻ vang, được phong Quận công, lấy Công chúa và làm chức Trấn thủ hơn 200 năm giàu sang mãi mãi…”.
  • Chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn
    Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn.
  • Phường Ba Đình đẩy mạnh tuyên truyền Đại hội lần thứ XVIII Đảng bộ Thành phố Hà Nội
    Thời gian tới, Đảng ủy phường Ba Đình sẽ đẩy mạnh các hoạt động tuyên truyền thiết thực chào mừng Đại hội đại biểu lần thứ XVIII Đảng bộ thành phố Hà Nội.
  • Học sinh Hà Nội nghỉ học ngày mai (1/10)
    Do thời tiết tiếp tục mưa to ảnh hưởng đến hệ thống giao thông đi lại trên toàn Thành phố, Sở Giáo dục và Đào tạo quyết định các cơ sở giáo dục toàn Thành phố Hà Nội nghỉ học vào ngày mai (1/10).
Đừng bỏ lỡ
Giờ mới biết yêu Hà Nội thì có phải muộn quá không?
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO