Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Đến Mễ Trì yêu rồi nhớ

Cao Văn Quyền 14:15 24/03/2024

Tốt nghiệp đại học, tôi rời ký túc xá. Cũng giống như đại đa số những sinh viên tỉnh lẻ khác, tôi loay hoay với chồng hồ sơ xin việc, đêm chỉnh sửa, sáng lại lóc cóc đạp xe hoặc bắt xe buýt đi phỏng vấn, tìm nhà trọ.

1-com-me-tri-1-00-12-58-899-1-600x399.jpg
Mễ Trì là vùng đất làm cốm nức tiếng, ngang ngửa với thương hiệu cốm làng Vòng như mọi người thường biết đến trong tác phẩm văn chương... (ảnh: Sở Văn hoá và thể thao Hà Nội)

Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi tưởng chừng như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Việc thì chưa kiếm được, nhà trọ đi rong ruổi hết ngày này sang ngày khác cũng chẳng tìm được nơi phù hợp. Chỗ ưng ý thì giá cả lại cao, chỗ phù hợp giá tiền thì lụp xụp, rách nát, không khác gì là chỗ tạm bợ, ổ chuột. Và sau đó là chuỗi những ngày nằm dài tự vấn, trách móc, nghi ngờ năng lực bản thân, lòng tốt xung quanh và cả tương lai đang chông chênh trước mắt. Thậm chí tôi đã từng có ý nghĩ bỏ Hà Nội mà đi tới một vùng đất khác.

Rồi một cơ duyên đưa tôi đến với vùng đất Mễ Trì. Thú thật đây là địa danh tôi chưa từng biết và cũng chưa từng đặt chân tới. Nhưng lạ thay, cái tên gọi “Mễ Trì” ấy lại gợi lên trong tôi một sự thân thương đến lạ kỳ.

Chắc hẳn bạn sẽ bất ngờ lắm khi tôi nói rằng người dân gốc Mễ Trì có chất giọng như ở một vùng quê nào đó. Đó là sự thật! Tôi không có ý phân biệt vùng miền hay chất giọng, bởi tôi cũng là một người tỉnh lẻ ra Hà Nội học tập rồi ở lại làm việc. Phải chăng chính vì chất giọng của người dân Mễ Trì khác với “chất giọng Kinh kỳ” nghìn năm Văn Hiến như nhiều người nghe và ngưỡng mộ nên tôi mới cảm giác thân quen, gần gũi là như vậy?!

Khoảng mấy chục năm về trước, Mễ Trì là một vùng đất hoang sơ, người dân chủ yếu làm nông nghiệp. Khi địa chính, đô thị mở rộng thì Mễ Trì mới phát triển như ngày nay. Một sự phát triển vượt bậc, sầm uất. Nhiều tòa nhà cao tầng được xây lên, đường sá thông thoáng, giao thông nhộn nhịp xe cộ.

Tôi cũng như bao nhiêu người tứ xứ đổ về thành phố nói chung, Hà Nội nói riêng luôn có một tâm lý dè chừng con người nơi đây. Bởi đầy rẫy những con người ngoài kia chẳng biết ai tốt, ai xấu với mình nên đề phòng là phương án tốt nhất. Hoặc có thể trong đầu chúng tôi được “tiêm nhiễm” toàn tin tức xấu nên mới có tâm lý dè chừng như vậy. Nhưng từ khi đến Mễ Trì, suy nghĩ của tôi đã thay đổi.

Tôi đã gặp được bác chủ nhà tốt bụng. Vẫn nhớ những ngày đầu tiên bơ vơ chuyển đến trong tay không có một đồ đạc gì ngoài mấy bộ quần áo cũ và thùng sách năm tháng sinh viên còn giữ lại. Bác đã cho tôi mượn một chiếc nồi cơm điện, vài vật dụng cá nhân như xoong nồi, thau chậu. Tuy giá trị không đáng là bao nhưng nó lại rất quý giá đối với một đứa mới tốt nghiệp chưa có việc làm như tôi. Sau khi ổn định chỗ ở, tôi trả lại bác nhưng bác không lấy, bảo tôi để lại mà dùng. Bác bảo sở dĩ lúc đầu nói cho tôi mượn để tôi đỡ ngại. Tôi xúc động, nghẹn ngào thầm cảm ơn bác vô cùng tận.

Bác chủ có gần chục phòng cho thuê. Bác bảo tất cả nhờ phước lộc cha mẹ để lại, bác sống giản đơn và từng là một người nghèo nên thấu hiểu người những người lao động mưu sinh. Bác chẳng bao giờ thúc giục người thuê trọ phải đóng tiền sớm, thậm chí bác còn cho những người khó khăn nợ đến vài tháng trọ. Ngày lễ, mùng Một hay ngày Rằm bác chia từng túi hoa quả, bánh kẹo rồi gõ cửa từng nhà để phát lộc.

Người tứ xứ đến Mễ Trì rồi mặc nhiên tự cho mình là… người dân Mễ Trì. Khu trọ nghèo của chúng tôi thường hay đùa với nhau như vậy. Cái chân chất, chân thành của người dân ở đây khiến cho tôi cảm giác mọi thứ thành ra thân thuộc như ở nhà. Và khiến cho chúng tôi luôn cảm thấy mình phải sống như đúng người dân Mễ Trì. Chúng tôi hay kéo nhau ra đầu cổng làng Anh Sơn ngồi tụm năm tụm bảy nhâm nhi từng cốc trà đá ngồi ngắm dòng người qua lại và lắng nghe chuyện đời, chuyện người.

Nhiều hộ gia đình “phất” lên hay bỗng dưng giàu có khi đất được đền bù bởi dòng chảy đô thị hóa. Họ coi đó là một tài sản kếch xù để rồi ăn chơi, nhảy múa, không màng tới lao động. Nhưng với người dân Mễ Trì họ không như vậy. Họ giàu lên, tuy không còn đất để canh tác nhưng họ vẫn kiếm lấy cái nghề để duy trì cuộc sống. Người mở hàng ăn nhỏ, sáng sắp dăm ba chiếc ghế nhựa mang ra chỗ ngã ba, ngã tư bầy biện ngồi bán xôi, chè. Người lại mở quán sửa chữa xe máy ngay trước cửa nhà. Người đi bán trà đá, ngô, khoai nướng hay món đồ ăn thời vụ.

Tôi học được ở họ cách chắt chiu, sự tảo tần, chịu thương chịu khó. Nhiều lúc tôi cảm tưởng tôi như đang ở quê, chỉ có khác ở Mễ Trì sầm uất, xe cộ nhộn nhịp, còn tình người, tính cách thì lại y chang người dân quê tôi. Tôi nhớ tên tất cả các cô, các chị từ hàng cá, hàng thịt tới hàng rau. Các cô cũng nhớ mặt khách hàng của mình, tư vấn và đưa giá hợp lý. Thậm chí thấy những người nghèo, học sinh, sinh viên họ còn lấy rẻ, thêm thắt khi thì mớ hành, lúc lại quả cà chua. Những buổi sớm rảo bước đi chợ, con ngõ nhỏ lọt thỏm dưới những bóng nhà, thấy muôn vàn khuôn mặt cười, nói rộn ràng thốt nhiên thấy lòng mình cũng thêm phấn khởi.

Và ẩn sâu trong những tòa cao tầng đó vẫn còn chút quê len lỏi. Bạn cũng sẽ bất ngờ như tôi thôi khi biết rằng Mễ Trì là vùng đất làm cốm nức tiếng, ngang ngửa với thương hiệu cốm làng Vòng như mọi người thường biết đến trong tác phẩm văn chương. Tôi nhớ những lần đi vào những con ngõ, mùa thu đương thì, se se lạnh, hương thơm cốm da diết thoang thoảng. Những sợi rơm xanh non được rải đầy. Tôi cứ ngỡ như đang đi giữa làng quê. Phố gì mà chất đầy rơm thơm? Thật quá là đặc biệt! Tôi cứ ngẩn ngơ mãi trước màu xanh của những thân cây rơm và những hạt cốm xanh còn sót lại.

Người Mễ Trì bây giờ làm cốm ít hơn ngày xưa. Âu cũng là sự phát triển nhiều ngành nghề khác nhau cũng như đất đai đã đô thị hóa. Vào những đêm khuya mất ngủ hay bận làm việc gì đó bạn sẽ nghe những tiếng chày giã cốm thình thịch. Âm thanh khiến cho tôi nhớ nhất mỗi khi nhớ về Mễ Trì. Họ làm xuyên đêm, thâu sáng để có được mẻ cốm thơm lừng đưa đến tận tay người tiêu dùng. Người làm cốm giờ đây chủ yếu là người trung tuổi và người già – những người muốn được nghề truyền thống gìn giữ, lưu lại mai sau.

Khi nói chuyện với những người làm cốm tôi mới thấy được sự tận tụy, nâng niu với một nghề truyền thống biết nhường nào. Và cũng thấy rõ sự trăn trở về thế hệ mai sau, liệu nghề làm cốm ở Mễ Trì có còn được truyền nối, khi mà thế hệ trẻ bây giờ chẳng mặn mà với nghề của cha ông để lại. Bởi chỉ người làm cốm mới hay sự cực nhọc, không lời lãi gì nhiều.

Cái sự mai một đó hiện rõ khi tôi ghé Chợ Cốm ở Mễ Trì. Hẳn nhiên ngày xưa Chợ Cốm này dựng lên là để người ta buôn bán cốm vậy mà ngày nay nó như một chợ dân sinh bình thường. Cũng có người bán cốm nhưng rải rác, lưa thưa.

Mỗi lần bạn bè tới chơi, hay có dịp gửi đi đâu đó thức quà Hà Nội tôi luôn chọn cốm Mễ Trì để đãi, biếu tặng mọi người. Hạt cốm dẻo thơm ăn kèm với chuối tiêu trong một ngày thu se lạnh, câu chuyện về Hà Nội càng thêm đậm đà. Lòng tôi cũng chộn rộn vui khi thấy cốm Mễ Trì theo người đi khắp năm châu bốn bể.

Dịch Covid-19 ập đến làm đổi thay không biết bao nhiêu số phận con người. Tôi không khỏi nằm ngoài trong guồng xoay dịch bệnh đó. Tôi rời Hà Nội, rời Mễ Trì về quê sinh sống. Khi về quê rồi, tôi mới thấm thía những câu chữ của nhà thơ Chế Lan Viên viết: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”. Có những ngày tôi da diết nhớ Mễ Trì vô cùng. Hà Nội nói chung, Mễ Trì nói riêng đã lưu giữ một phần đời với biết bao nhiêu kỷ niệm và ân tình nên đã “hóa tâm hồn” trong tôi.

Hết dịch tôi lại khăn gói trở lại Hà Nội, vẫn biết còn rất nhiều vùng đất để tôi khám phá, trải nghiệm nhưng tôi vẫn chọn Mễ Trì là chốn dừng chân. Tôi gặp lại những con người với hình dáng thân quen ấy. Mễ Trì mang hình hài của phố nhưng thẳm sâu thì vẫn chân chất của một vùng quê dấu yêu với những con người hồn hậu, nhiệt thành. Và mỗi độ thu sang hương cốm vẫn thoang thoảng thơm dịu nhẹ.

Tôi không chắc mình có thể gắn bó với vùng đất này đến bao giờ. Nhưng chắc chắn rằng tôi đã yêu Mễ Trì như yêu chính quê hương của tôi. Và dẫu có rời xa mười năm, hai mươi năm hay thậm chí lâu hơn nữa tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên được năm tháng sống ở Mễ Trì. Với tôi Mễ Trì đến rồi để yêu, đi xa rồi lại nhớ./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Cao Văn Quyền. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Nét văn hoá đặc biệt giữa lòng Thủ đô
    Giữa lòng Thủ đô, nơi phồn hoa đô hội, nơi kết tinh nền văn hóa của đất nước lại có một chốn cho ta tìm về với phong tục tập quán, với các lễ hội văn hóa và cả những đặc sản vùng miền. Nơi mà đến đó chúng ta được khám phá các lễ hội mang những nét đặc trưng riêng của từng vùng miền mà chưa có dịp đi, nơi hội tụ 54 dân tộc anh em, nơi có thể hòa mình vào không gian của từng dân tộc...
(0) Bình luận
  • Xúc cảm Hà Nội
    Thơ viết về Hà Nội tôi có câu: “… Đường thơm hương sữa/ Níu lòng người xa/ Phố phường Hà Nội/ Lưu luyến Hào hoa”.
  • Văn Miếu - Quốc Tử Giám - Nơi hội tụ hiền tài
    Tôi bước chân qua cổng Văn Miếu vào một buổi sớm thu, khi nắng vàng vửa trải nhẹ qua từng vòm lá, gió hanh hao đưa theo hương hoa sữa thơm nức góc phố. Không gian lặng như một lời thì thầm của lịch sử, của quá khứ vọng về từ từng phiến gạch rêu phong, từ mái ngói cong vút dáng cổ kính của ngôi trường đại học đầu tiên trong lịch sử nước nhà.
  • Chợ hoa xuân Hà Nội
    Đã thành thông lệ, cứ độ “Tết đến Xuân về” Hà Nội lại mở hàng trăm điểm Chợ Hoa Tết. Thật ra gọi chợ Hoa Xuân, vì sau tết các điểm chợ hoa ấy vẫn bày bán cây cảnh, hoa và những cành đào, mận, lê, nhánh hay khóm phong lan… đẹp nét hoang sơ, hồn hậu và phóng khoáng, cảm nhận khí xuân ấm áp từ núi rừng Việt Bắc ùa về.
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • [Inforgraphic] Hà Nội kêu gọi ủng hộ đồng bào vùng lũ miền Trung - Tây Nguyên
    Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam thành phố Hà Nội kêu gọi các tổ chức, cá nhân và Nhân dân Thủ đô chung tay hướng về đồng bào miền Trung - Tây Nguyên bằng những đóng góp thiết thực (thực phẩm, thuốc, sản phẩm vệ sinh, trang phục, đồ bảo hộ) hoặc bằng tiền mặt qua tài khoản nhằm giúp người dân các tỉnh miền Trung - Tây Nguyên bị thiệt hại sớm vượt qua khó khăn sau mưa lũ.
  • Công nhận 12 cây cổ thụ tại Bắc Ninh là cây di sản Việt Nam
    Sự kiện công nhận quần thể 11 cây duối và 1 cây gòn có tuổi đời từ 200-500 năm là Cây Di sản Việt Nam không chỉ ghi nhận giá trị lịch sử, văn hóa, môi trường mà còn là trách nhiệm của chính quyền và nhân dân trong việc bảo tồn và phát huy các giá trị quý báu này.
  • [Video] Mở “Ô cửa ký ức” mùa Thu Hà Nội để du lịch Thủ đô vươn mình
    Tối 21/11 tại không gian phố đi bộ Trần Nhân Tông và công viên Thống Nhất, chương trình nghệ thuật “Khúc nhạc thu Hà Nội” đã diễn ra ấn tượng, chính thức khai mạc Festival Thu Hà Nội lần thứ 3 năm 2025 với chủ đề “Thu Hà Nội - Mùa thu ký ức”. Festival là sự kiện quan trọng trong năm nay do Sở Du lịch Thành phố Hà Nội tổ chức, từng bước hiện thực mục tiêu đưa du lịch thành ngành kinh tế mũi nhọn của Thủ đô.
  • Giao lưu văn hóa nghệ thuật quốc tế Hà Nội 2025: Cầu nối lan tỏa hòa bình và hữu nghị
    Tối 21/11, chương trình Giao lưu văn hóa nghệ thuật quốc tế Hà Nội 2025 diễn ra tại không gian văn hóa đền Bà Kiệu trên phố đi bộ Hồ Hoàn Kiếm, thu hút đông đảo đại biểu quốc tế, lãnh đạo các sở, ban, ngành cùng người dân và du khách.
  • Gần 90 bộ phim tranh tài tại Liên hoan phim Việt Nam lần thứ XXIV
    Có 87 bộ phim dự thi Liên hoan phim Việt Nam lần thứ XXIV, trong đó 16 phim truyện, 36 phim tài liệu, 14 phim khoa học và 21 phim hoạt hình.
  • Ra mắt tour du lịch “Một ngày cùng di sản Phú Thượng”
    Nhân dịp kỷ niệm 20 năm Ngày Di sản Việt Nam (23/11/2005 - 23/11/2025), ngày 21-11, phường Phú Thượng đã ra mắt tour du lịch trải nghiệm “Một ngày cùng di sản Phú Thượng”.
  • Liên hoan Quốc tế sân khấu thử nghiệm lần thứ VI, năm 2025
    Tối 20/11, tại Nhà hát Phạm Thị Trân (Ninh Bình), Liên hoan quốc tế sân khấu thử nghiệm lần thứ VI – năm 2025 do Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam phối hợp với UBND tỉnh Ninh Bình tổ chức đã chính thức khai mạc trong không khí trang trọng, xúc động và giàu tinh thần nghệ thuật.
  • [Podcast] Đình Trạm – Di tích lưu giữ mạch nguồn Thăng Long xưa
    Long Biên là một vùng đất đậm đặc trầm tích lịch sử cùng với sự hình thành, phát triển của Thủ đô Hà Nội hơn một ngàn năm văn hiến. Và giữa dòng chảy chuyển mình ấy, đình Trạm – ngôi đình cổ của làng Trạm như chứng nhân của thời gian, kể câu chuyện về một vùng quê trù phú, gắn bó mật thiết với lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam anh hùng.
  • [Infographic] Festival Thu Hà Nội 2025: “Thu Hà Nội – Mùa Thu ký ức”
    Festival Thu Hà Nội lần thứ ba năm 2025 với chủ đề “Thu Hà Nội – Mùa Thu ký ức” diễn ra từ ngày 21-23/11/2025 tại Phố đi bộ Trần Nhân Tông và Công viên Thống Nhất. Festival Thu Hà Nội 2025 không chỉ là sự kiện du lịch, mà là lời mời gọi mỗi người tìm về ký ức mùa Thu Hà Nội: tiếng lá vàng, mùi hoa sữa, nắng chiều hồ Tây, bước chân thong dong trên hè phố.
  • Hoa dã quỳ khoe sắc vàng rực rỡ giữa núi rừng Ba Vì
    Hoa dã quỳ bung nở làm các cung đường ở Vườn Quốc gia Ba Vì (Hà Nội) trở nên vàng rực, khiến người dân và du khách mê mẩn.
Đến Mễ Trì yêu rồi nhớ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO