Đê La Thành

Vũ Như Hoa| 27/10/2022 19:59

Ngày ấy cách đây hơn hai mươi năm, khi tôi làm hồ sơ đăng ký thi vào trường Đại học Văn hóa Hà Nội, bố mẹ tôi giãy nảy lên vì trường tôi nằm ở trên Đê La Thành “ối giời ơi, ở quê mình còn thiếu đê hay sao mà mày lại phải học đại học trên một con đê hả con?”. Kệ bố mẹ, con không biết, người ta xây trường đại học trên đê thì con phải học trên đê thôi chứ con có biết làm sao đâu?

hoa-696x380.jpg
Đại học Văn hoá nằm trên đường Đê La Thành

Và thật bất ngờ, Đê La Thành không hề giống với những con đê ở quê tôi một chút nào. Bởi vì những con đê ở quê tôi đúng là những con đê, người ta dùng đất đắp lên dọc theo các bờ sông hoặc theo các bờ biển để ngăn nước lũ tràn vào, chiều ngang của những con đê rất hẹp, xe cộ không thể đi lại trên đó được, nếu có xe đi trên đê thì chỉ có là xe đạp và người ta thường phải dắt bộ. Lũ trẻ con chúng tôi thì hay được người lớn cho đi thả diều trên đê vào những buổi chiều hè. Vào những ngày trời mưa thì chúng tôi bị cấm không được bén mảng lên đê, nếu dám lên thì về chết đòn.

Đê La Thành là một con đường hẳn hoi, đường trải nhựa, hai bên đường nhà dân xây san sát, xe cộ đi lại thoải mái ở lòng đường, và không chỉ có trường Đại học Văn hóa, mà bên phải là trường Đại học Mỹ thuật công nghiệp, kế đến và lui xuống dưới chân đê một chút là Nhạc viện Âm nhạc quốc gia Việt Nam, hồi đấy chỉ gọi là Nhạc viện Hà Nội; bên trái là cổng sau của Đài Truyền hình Việt Nam. Ôi giời, là một con đê nổi tiếng thế sao? Trên con đê này, tôi rất dễ dàng bắt gặp các ngôi sao thần tượng của mình ở thời điểm đó, họ cũng bình thường như ai, đi ăn sáng, uống cà phê và đi dép lê, lúc nào lên sân khấu biểu diễn hay lên ti vi thì họ mới long lanh lóng lánh mà thôi.

Sau này khi nhập học, nghe thầy cô giới thiệu thì chúng tôi mới được biết cùng với 36 phố phường, những con phố có tên cổ thì Đê La Thành cũng là con đường cổ mang trong mình những giá trị lịch sử xưa cũ. Đoạn đường Đê La Thành được kéo dài từ ngã năm Ô Chợ Dừa đến ngã ba nơi phố Cầu Giấy nối tiếp phố Kim Mã. Thì ra người ta đắp con Đê La Thành là để bảo vệ kinh thành Thăng Long. Đê ngăn không cho nước tràn vào kinh thành, nơi sinh sống của vua và chính quyền đầu não thời phong kiến. Rõ ràng những con đê ở quê tôi thì bên dưới nó phải là sông hoặc biển đằng này xung quanh Đê La Thành có con sông hay biển gì đâu. Thế mới biết sông Hồng rộng lớn và hung dữ đến thế nào mỗi khi nó dâng nước lên. Đê La Thành cùng với rất nhiều con đê khác trong nội thành Hà Nội là những bức tường thành chắn sóng, chắn nước bảo vệ cho kinh thành xưa kia cũng như bảo vệ cho Hà Nội ngày nay.

Và cũng chính trên con đê lịch sử và cổ kính này, tôi và cô bạn thân của mình đã có một kỷ niệm không bao giờ quên. Nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Bạn tôi chở tôi lao từ trên đê xuống cổng phụ của trường, cổng trường thường được thiết kế cổng chính to ở chính giữa và hai cổng phụ nhỏ ở hai bên. Khi đang lao xuống dốc thì con xe đạp tồng tộc của tôi bị đứt dây phanh, cả hai chúng tôi cùng dùng chân quẹt xuống đất để dừng xe lại và câu đầu tiên mà hai đứa nói với nhau, được bật ra cùng một lúc là “Bạn có bị làm sao không?”. Chúng tôi đều phá lên cười và đều không cần đến câu trả lời. Chúng tôi đều rất quan tâm tới bạn của mình. Đứt dây phanh thì có sao, học đại học trên một con đê thì có sao? Đê La Thành, một con đường không quá dài đã lưu giữ những khoảnh khắc thanh xuân của tôi và của biết bao người. Quê tôi những ngày này đang có bão, bỗng thấy nhớ con Đê La Thành sừng sững đem đến cho tôi cảm giác yên bình, nhớ Hà Nội xiết bao…

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Phạm Như Hoa. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hoa sữa rơi, gói thu vào những kỉ niệm mùa xa
    Hà Nội những ngày tháng mười, tiết trời đã thật thu. Heo may ùa vào trong phố, cái lạnh se se dường như làm cho mùi hoa sữa ngọt hơn. Mùi hương ấy vấn vít len vào tận cửa phòng. Đứng bên cửa sổ, cơn gió heo may phả chút hương hoa rất mỏng lướt qua. Chợt bâng khuâng nhớ về những mùa đã cũ. Tôi nhớ mùi hoa sữa lẩn khuất trong làn gió lạnh hanh hao năm nào và chợt nhận ra tuổi thanh xuân của mình cũng vương mùi hoa sữa.
(0) Bình luận
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Đê La Thành
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO