Ân tình hai chiếc bánh ngọt và hai tô phở đầu đời

Lê Thị Vịnh| 17/01/2023 17:36

Người Việt Nam và tất cả bạn bè trên thế giới đều không thể không biết đến Hà Nội, Thủ đô của nước Việt Nam. Riêng với tôi, Hà Nội đã in sâu trong ký ức gắn liền với một kỷ niệm qua bao tháng ngày không phai. Đó là kỷ niệm ân tình với người Hà Nội

phomay-1546426756-7151-1546426809(1).jpg

Hai chiếc bánh ngọt tình nghĩa đầu đời

Hôm ấy, vào một buổi chiều mùa thu đẹp trời, chuyến tàu thống nhất Nam – Bắc cập bến ga Hà Nội đã đưa tôi trở về từ thành phố Hồ Chí Minh. Đó là năm 1985, lần đầu tiên tôi xa nhà theo anh rể vô Đà Lạt thăm anh chị rồi qua Sài Gòn thăm anh trai. Chặng đường dài từ Sài Gòn về nhà, anh trai mua cho tôi vé tàu giường nằm. Tôi nằm ở giường tầng hai trong một toa gần cuối đoàn tàu. Suốt hai ngày ba đêm nằm trên tàu, tôi chỉ ăn một cái bánh mì và uống nước. Ngày ấy, cuộc sống còn khó khăn lắm. Tôi là giáo viên tiểu học mới đi làm được một năm. Tôi dạy ở một trường thuộc miền núi nên cuộc sống lại càng khó khăn hơn. Anh chị tôi ngày ấy đều là cán bộ công nhân viên nên cũng không khá giả gì. Toàn bộ tiền vé đi vô Nam và từ Nam ra Bắc anh trai và chị gái đã mua cho tôi. Giường nằm ngay kế phía dưới tôi là một chị ước chừng 45 tuổi, khi ấy tôi mới tròn 22 tuổi. Chị có gương mặt thật đẹp, nước da trắng hồng. Chị nói là chị quê Hà Nội và cũng đang làm việc tại Hà Nội. Thấy tôi cả ngày không ăn gì, tàu đỗ nghỉ các ga tôi cũng không mua gì, chị ái ngại nhìn tôi: Em hết tiền mua đồ ăn đúng không? Em cầm tạm cái bánh này ăn cho đỡ đói. Nói rồi chị dúi vào tay tôi hai cái bánh mì ngọt thơm phức và giục: Em ăn đi, ăn đi kẻo đói em ạ. Và cứ thế, mỗi bữa chị ăn gì chị đều chia cho tôi một phần. Qua hai ngày ba đêm, tàu cập bến ga Hà Nội. Xuống khỏi tàu thống nhất, chị bạn hành khách tốt bụng kéo tôi lại và nói:

"Về nhà chị nghỉ ngơi cho khoẻ rồi mai hãy về Phú Thọ em à".

Tôi vội nói:

  • "Em cảm ơn chị nhiều, thôi để em đón tàu về Phú Thọ ngay chị ạ kẻo bố mẹ em mong".

Chị nhìn tôi phút giây lo lắng rồi chị dúi vào tay tôi mấy nghìn tiền lẻ và nói:

"Em cầm lấy mua vé tàu về quê nhé, chị chỉ có ít".

Tôi luống cuống cảm động cầm ít tiền của chị trên tay lí nhí:

"Vâng ạ, Em cảm ơn chị nhiều".

Tôi nghẹn ngào nhìn theo bóng chị khuất dần theo dãy phố, tay vẫy vẫy theo bóng chị mà hai khoé mắt cay cay.

Ân tình hai tô phở đầu đời

Lúc này, bụng tôi đói cồn cào. Tôi thấy hơi hoa mắt nhưng cũng gắng hỏi thăm đường để tìm tới ga tàu mua vé tàu về Phú Thọ. Ra khỏi sân nhà ga tàu thống nhất, tôi đi theo dãy phố mà một bác đã chỉ đường cho tôi. Tôi chợt khựng người lại bởi một mùi thơm quyến rũ lạ kỳ. Tôi nhìn vào bên trong dãy phố. Tấm biển dựng nghiêng nổi bật hàng chữ: QUÁN PHỞ BÌNH DÂN. Nhìn những tô phở còn bốc hơi nghi ngút tỏa mùi thơm, bụng tôi càng cồn cào, mắt hoa lên loạng choạng. Tôi bước vào quán phở trong nỗi thèm tột cùng. Hỏi giá tiền một tô phở rồi tôi ngập ngừng đắn đo…

Bác chủ quán nhìn tôi giây lát rồi hỏi:

"Cháu vừa xuống tàu thống nhất hả? Cháu đi từ miền Nam ra chắc đói lắm rồi? Không còn tiền hả? Thôi cháu cứ ngồi xuống đây ăn phở đi, bác đãi cháu ăn thử phở Hà Nội đấy".

Tôi còn ngập ngừng, bác kéo nhẹ tay tôi xuống:

"Ngồi xuống đi cháu!"

Nói rồi bác đặt xuống trước mặt tôi một tô phở còn bốc hơi nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt. Tôi khoan khoái hít hít một hơi dài như muốn nuốt hết cả mùi hương của bát phở, không muốn nó bay đi mất. Ngồi ngấu nghiến ăn phở, tôi ăn một cách ngon lành mà không để ý đến những người khách ngồi xung quanh. Sau một hồi ăn hết một tô phở, bụng bớt cồn cào, tôi mới có thời gian bình tĩnh ngắm nhìn bác chủ quán cùng quán phở. Quán phở tuy nhỏ không rộng lắm, gồm có hai dãy bàn ước chùng chỉ có mười bàn nhưng sạch và gọn. Mọi chỗ ngồi đều kín, ai cũng mải miết ăn một cách ngon lành. Bác chủ quá đi hết bàn này đến bàn kia chăm lo cho khách, trên vầng trán rộng hơi lấm tấm mồ hôi nhưng miệng luôn tươi cười, ánh mắt hiền dịu. Bác là một phụ nữ ước chừng đã ngoài 50 tuổi nhưng dáng người vẫn rất khoẻ mạnh. Mùi hương vẫn tỏa lên nghi ngút. Thơm quá, tôi đắm đuối nhìn mấy tô phở bác vẫn đang bưng cho khách như ngắm nhìn một báu vật gì đó. Nước phở trong veo nhưng thơm một mùi thơm quyến rũ khó tả. Mùi thơm của thịt, của xương quyện cùng mùi rau thơm và gia vị nữa, sao mà quyến rũ thế. Những cọng hành, cọng mùi xanh mướt phủ trên những sợi mì trắng mềm nhưng không nát. Tôi nhìn mấy tô phở đắm đuối như muốn ăn nữa. Một bàn tay ấm nóng khẽ vỗ vào vai tôi:

"Cháu ăn thêm tô nữa cho chắc bụng để về Phú Thọ nhé". Bác chủ quán cười hiền hậu và đặt tô phở trước mặt tôi. Tôi ngước nhìn bác đỏ mặt bối rối chưa biết nói gì, bác lại nói tiếp:

"Ăn đi cháu, đừng ngại, bác rất vui khi cháu thích ăn phở do bác nấu".

Nhìn tô phở thơm và đẹp mắt bây giờ tôi lại không nỡ ăn vì phá đi cái đẹp của tô phở và có lẽ tôi sợ ăn hết rồi tôi sẽ không còn bát phở để ngắm nhìn vẻ đẹp và ngửi mùi vị thơm ngon hấp dẫn này nữa. Tôi thoáng thấy nụ cười tươi vui hiền hậu hiện trên khuôn mặt bác chủ quán: “Phở thơm ngon vậy thì nhớ khi nào về Hà Nội ghé quán bác ăn nhé!”. Nhấp nhẹ thìa nước phở trên môi, tôi lí nhí: “Vâng ạ, cháu cảm ơn bác ạ!” Thế là tôi lại tiếp tục thưởng thức tô phở thứ hai. Bụng tôi lúc này no căng, tôi chép miệng như vẫn thèm ăn nữa. Chưa muốn rời khỏi quán phở, tôi ngồi tựa lưng vào ghế ngắm nhìn mọi người cũng đang ăn ngon lành. Tôi khoan khoái hít thở mùi hương thơm của những tô phở vẫn không ngừng nghi ngút. Tôi cũng mải mê cuốn hút bởi nụ cười tươi vui tận tình phục vụ khách hàng của bác chủ quán. Bác chỉ có một người con trai giúp việc, mồ hôi thấm thấm trên trán, trên lưng áo, nhưng họ vẫn luôn nở nụ cười tươi vui với khách hàng. Tôi cảm nhận trong tô phở ngon có cả hương vị ngọt ngào của tình người, tình cảm của chủ quán dành cho tôi và khách hàng.

Rời xa hai tô phở đầu đời - Tình yêu và nỗi nhớ

Rời xa quán phở, tôi trở lại ga tàu mua vé về Phú Thọ. Con tàu xình xịch chuyển bánh rời ga xa dần Hà Nội, màn đêm tối dần buông xuống, tôi ngoái nhìn ra cửa sổ, thành phố mờ dần rồi khuất hẳn. Tôi như muốn cố hít thở mùi hương phở ngọt ngào, tôi không muốn rời xa Hà Nội, rời xa mùi vị thơm ngon của những tô phở, tôi càng không muốn rời xa người Hà Nội mến thương. Tôi biết để có được những tô phở thơm ngon đó là cả một sự sáng tạo, lao động cần mẫn, tình yêu con người và sự say mê công việc.

Thế mà cũng đã gần 40 năm qua đi, ngày ấy tôi cũng khờ quá, quên không hỏi tên bác chủ quán phở và vị trí quán phở nữa, chỉ biết rằng nó cách ga tàu thống nhất Hà Nội không xa, nhưng mùi vị thơm ngon của tô phở và nụ cười tươi vui của bác chủ quán thì vẫn còn mãi in đậm trong trí nhớ của tôi. Trong gần 40 năm ấy, do bận rộn công việc nên tôi cũng ít có dịp trở lại Hà Nội. Thủ đô Hà Nội của chúng tôi ngày nay đã phát triển phồn vinh, ngày càng hiện đại. Nhưng ân tình của người Hà Nội thì mãi mãi còn đây. Tôi biết trong những phố phường hiện đại hôm nay, những tô phở tình nghĩa vẫn còn đây, nó làm ấm lòng những em bé lang thang cơ nhỡ, những người bệnh trong cơn đau yếu, những cụ già bơ vơ không nơi nương tựa. Ngày hôm nay, những tô phở tình nghĩa lại làm vơi đi nỗi nhọc nhằn của các y bác sĩ qua mỗi ngày dài miệt mài cứu chữa các bệnh nhân Covid-19. Những tô phở tình nghĩa cũng đã góp phần làm vơi đi bao mệt nhọc của các chiến sĩ trên mặt trận chống dịch.

Hà Nội, tình yêu, niềm tự hào, điểm đến của bè bạn năm châu

Rời xa Hà Nội, rời xa hai tô phở đầu đời, rời xa người Hà Nội mến thương, tôi mang theo bao kỷ niệm cùng với hương vị thơm ngon quyến rũ khó quên của phở và nụ cười thân thiện của bác chủ quán. Rời xa Hà Nội, tôi đem theo ân tình của người Hà Nội với hai chiếc bánh ngọt và hai tô phở đầu đời. Hình ảnh chị hành khách cùng đi trên tàu và bác chủ quán phở mãi in đậm trong tôi. Tôi tự hào về Thủ đô và con người Hà Nội. Hà Nội luôn mãi mãi ở trong trái tim tôi. Tôi mong ước Thủ đô Hà Nội - Việt Nam sẽ được tất cả bạn bè năm châu biết đến. Tôi tự hào về một Thủ đô phôn vinh văn minh và hiện đại. Tôi mong ước Hà Nội - Việt Nam sẽ mãi mãi là điểm đến lý tưởng của tất cả bè bạn năm châu.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lê Thái Vịnh. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Lễ thượng cờ thiêng liêng
    Tôi là người miền Nam nhưng lúc nào cũng tự nhận mình người Hà Nội bởi cả thời thanh niên sôi nổi của tôi được sống, học tập và làm việc tại Thủ đô thân yêu, từng góc phố con đường Hà Nội in đậm trong tâm trí tôi.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thành Cổ Loa – Tòa thành cổ độc đáo lớn nhất Việt Nam
    Di tích quốc gia đặc biệt Cổ Loa không chỉ được biết đến với sự hình thành Nhà nước Âu Lạc (khoảng từ năm 208 - 179 trước Công nguyên) mà còn là nơi hội tụ ba hệ giá trị: Lịch sử - sinh thái - nhân văn đặc sắc, tạo nên những giá trị độc đáo hiếm có: Từ truyền thuyết về một thời kỳ dựng nước sơ khai đến những bằng chứng vật chất về một tòa thành độc đáo, cổ nhất Việt Nam và vùng Đông Nam Á hay cả câu chuyện tình bi ai của đôi trai gái và nỗi niềm day dứt không nguôi của bao bậc hiền minh khi suy tư về phép đối nhân xử thế giữa con người với con người, giữa quốc gia với với quốc gia.
  • [Podcast] Truyện ngắn: Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • [Video] Chùa Thầy - Di sản văn hóa xứ Đoài tỏa sáng cùng Thủ đô ngàn năm văn hiến
    Thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến có hàng ngàn di tích lịch sử - văn hóa, nhưng hiếm có di tích nào hàm chứa cả giá trị di sản vật thể và phi vật thể như Chùa Thầy (xã Sài Sơn, huyện Quốc Oai) được xây dựng từ thế kỷ thứ 11, gắn liền với tên tuổi của Thiền sư Từ Đạo Hạnh. Cuối năm 2014, chùa Thầy được Chính phủ công nhận Di tích Quốc gia đặc biệt, tới năm 2023, Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội công nhận Chùa Thầy là “Điểm du lịch Di tích Quốc gia đặc biệt" và đầu năm 2024, Đảng bộ - Chính quyền và nhân dân h
  • Công bố khẩn cấp tình trạng sạt lở đê hữu Bùi trên địa bàn huyện Chương Mỹ
    Ngày 22/11, UBND Thành phố Hà Nội ban hành Quyết định số 6068/QĐ-UBND về việc công bố tình huống khẩn cấp các sạt lở trên các tuyến đê hữu Bùi, Bùi 2, Gò Khoăm, sạt lở bờ sông Bùi trên địa bàn huyện Chương Mỹ.
  • Kỳ thi học sinh giỏi lớp 9 tại Hà Nội với 7 môn thi sẽ diễn ra vào tháng 1/2025
    Theo kế hoạch, kỳ thi chọn học sinh giỏi thành phố Hà Nội sẽ được tổ chức vào ngày 18/01/2025; với 7 môn thi mỗi môn có thời gian làm bài 150 phút.
Đừng bỏ lỡ
Ân tình hai chiếc bánh ngọt và hai tô phở đầu đời
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO