Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Nhớ Hà Nội ngày gió bấc

Phan Thanh Cẩm Giang 14:28 11/01/2024

Một buổi sớm mai, khi hơi se lạnh phả vào hiên nhà mang theo cơn gió chướng xạc xào của miền Nam Bộ lòng tôi lại thấy nao nao. Hay khác hơn cái se se lạnh đầu mùa là do cơn gió bắc từ phương xa gửi đến, và rồi tôi lại thoáng nghĩ có lẽ giờ này tại Hà Nội trời đã trở cơn gió bấc. Lòng miên man nhớ về miền ký ức mùa gió bắc năm nào của Hà Nội dấu yêu.

gio-mua.jpg
Trong cơn gió lạnh ấy, ta lại bắt gặp bao điều bình dị, đáng yêu với vài câu chuyện về thời tiết hôm nay ra sao (ảnh: internet)

Nhớ da diết Hà Nội ngày trở gió bấc, dù là đi đến đâu, đứng trên cầu Long Biên với từng cơn gió lộng hay tản bộ trên con phố cổ hoài niệm, ta như cảm nhận cái lạnh thấm vào da thịt. Và trong hơi se lạnh của đầu mùa dường như tạo nên khoảnh khắc khiến ta muốn xích lại gần nhau hơn. Cái cảm giác lần đầu hai bàn tay run run đan từng ngón tay vào nhau mong truyền lấy hơi ấm của người bạn thời sinh viên năm nào mãi theo ta suốt năm tháng chẳng thể nào xóa mờ trong con tim luôn thổn thức mỗi khi mường tượng.

Ta nhớ lắm ngọn gió bấc thi vị nhất vào mỗi buổi sáng thức dậy hay những khi chiều buông ánh hoàng hôn. Sáng tinh mơ trong màn sương mang theo hơi lạnh, ta cùng bạn ngồi ngắm đường phố, những dòng người qua lại, chiều lại cùng nhau nhâm nhi vài món ăn vặt trên phố thật yên bình. Đó là bánh chưng rán, bát bánh đúc nóng hay xì xụp cháo sườn băm bán rong trên vỉa hè góc phố. Ta cùng bạn đưa mắt nhìn cảnh vật, khi nhiệt độ xuống thấp với khoảng trời bàng bạc một màu trắng, gió thổi những chiếc lá rụng vàng sẫm lăn loẹt xoẹt trên đường. Lòng lại lâng lâng buông vội vài câu hát “Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lộng… ”.

Rồi lại nhớ những ngày, ánh nắng len lỏi theo cơn gió bấc, chiếu những tia ấm áp lên cảnh vật. Giọt nắng trốn tìm xuyên qua vòm lá, lắng đọng chút luyến lưu trên nhành hoa sữa nở muộn thoảng hương theo làn gió nồng nàn. Tia nắng lại tinh nghịch đậu trên vòng khăn ấm, trên mái tóc ai kia bay bay cùng ngọn gió trở mùa. Và trong ánh nắng gọi mùa bạn tặng ta những đóa họa mi ngời lên sắc trắng tinh khôi.

Hà Nội nổi bật nét riêng của mùa gió trở bấc với những quán trà nhỏ nép vào ven đường. Chỉ là một chiếc ấm to ủ trong giành tích, kèm theo vài hộp kẹo lạc, kẹo vừng, hạt hướng dương và dăm chiếc ghế nhỏ. Vậy mà từng lượt khách cứ đến đông đúc trong tiết trời chớm đông.

Bởi người Hà Nội xem đó là cái thú được ngồi trong ngọn gió phả hơi se lạnh ấy , ủ ấm đôi tay bằng tách trà bình dị, rủ rỉ chuyện trò những câu chuyện trong cuộc sống hàng ngày. Và chợt thấy vào mùa bắc kia, Hà Nội xô bồ, hối hả chợt chậm lại vài nhịp để cảm nhận bao điều ấm áp, yêu thương.

Đón ngọn gió bấc, bạn cùng ta mang xe dạo vài vòng trên Hồ Gươm. Hàng cây trải dài với những chiếc lá đã cùng cơn gió thu mang đi xa tít, để lại bao cành cây khẳng khiu, trơ trọi trên nền trời xám. Ta lại nhớ đến khung cảnh hoàng hôn bên Hồ Tây khi chiều buông ánh nắng dịu dàng để tận hưởng chút dư vị mộng mơ. Cảm giác thật thảnh thơi, yên bình. Và trong cơn gió lạnh ấy, ta lại bắt gặp bao điều bình dị, đáng yêu với vài câu chuyện về thời tiết hôm nay ra sao, với lời nhắc nhở dịu dàng khoác thêm áo kẻo lạnh. Để rồi giờ đây khi xa vắng, lòng ta lại nhớ nhung Hà Nội bởi những điều nhỏ bé, giản đơn nhưng ấm áp tình người.

Ta như muốn trốn cái nắng gió hanh hao phương Nam đang dần hong khô nỗi tương tư về ai nơi Hà Nội xa xôi đến héo hắt, để thả hồn lạc vào từng góc phố trong cơn gió bấc, tìm bóng dáng ai năm nào. Rồi, có phải ngọn gió bắc đã mang ai đi và giấu sau vệt nắng mềm nhẹ bên thềm của những ngôi nhà xưa mấy trăm năm nơi phố cổ, để ta thơ thẩn ngắm nhìn trong hồi ức thuở nào.

Cái lạnh đầu mùa trở gió, có sự xôn xao, ồn ào với hàng quán thay màu sắc, các cửa hàng đầy sắc màu rực rỡ hàng hóa chuẩn bị cho mùa Noel. Khi hàng quán ngập ánh đèn trong sự nhộn nhịp ở phố ăn đêm tay chạm tay, lưng đấu lưng, tưởng chừng như đang trong nhịp sống hối hả vội vàng. Hãy nhắm mắt hít một hơi thật sâu căng tràn lồng ngực để cảm nhận đâu đó vẫn hiện lên sự nhẹ nhàng chậm rãi thong thả từng giọt thời gian gõ nhịp mới cảm được những tinh tế ở đất kinh thành Thăng Long.

Ta yêu say mê một buổi bình minh trong veo thấp thoáng từng gánh hàng hoa từ ngoại ô vào phố, mang một mùi hương thơm ngát không gian. Đó như một món quà tặng thật trang nhã và thuần khiết của thiên nhiên đất trời đẹp tựa cốt cách thanh cao của người Hà Nội.

Ngọn gió trở bấc, ta lại muốn dạo ngang qua hàng phở, để thấy những làn khói nghi ngút bốc lên từ nồi nước dùng sục vào cánh mũi mùi vị đặc trưng thơm ngọt, béo ngậy và thanh thanh của nước hầm xương, mùi nồng ấm của hành lá với hành khô cùng những miếng thịt mềm mại khiến ta muốn ùa về ký ức khi xưa mà sà vào đó tận hưởng hương vị đậm đà.

Rồi lại nhớ gánh bún của cô bún đậu năm nào bên vỉa hè với đôi tay thoăn thoắt cắt từng miếng đậu vàng giòn, thơm béo, xếp đầy lên đĩa bún kèm chén mắm tôm thơm đậm đà. Bên cạnh là cô hàng xôi xéo thoảng mùi hành phi ngào ngạt, phủ lên nắm xôi dẻo quánh, béo ngậy cái mùi từ mỡ lợn. Và đâu thể thiếu nồi bún ốc trong tiết se lạnh của cơn gió bấc, đó là vị dìu dịu của giấm bổng quyện vị cay nồng của ớt chưng khiến bao giá lạnh mau chóng xua tan.

Đôi khi ta lại thích lang thang trên con phố mùa trở gió để nhìn ngắm những ngôi nhà cũ kĩ, tường vôi vàng bền bỉ qua bao cái nắng mưa để rồi lòng lại nao nao tự hỏi phố nhớ chân ai mà trầm lặng lạ thường? Phố đợi chờ ai mà thăm thẳm mắt đèn?

Và những lúc ta thơ thẩn lại có một bàn tay ấm áp của người bạn Hà Nội đặt khẽ lên vai. Bạn kéo ta đến hàng chè để xuýt xoa vị ngọt của bát bánh trôi Tàu dậy mùi gừng hay cùng nhau nhâm nhi từng hạt bắp ngô nếp nướng lách tách trên bếp than. Mặc kệ gió réo gọi mùa hun hút, mặc kệ những lo toan trong cuộc sống, bạn bảo ta cứ phải vui, phải cười cho thật xinh trong chiếc khăn choàng màu tím mộng mơ. Và ta đã cùng bạn buông thả nổi lòng nặng trĩu theo cơn gió thoảng.

Đã bao mùa gió bắc ta và bạn xa nhau, ta xa Hà Nội với nỗi nhớ cuộn trào bùng lên như ngọn lửa lòng mỗi mùa gió qua. Và một mùa gió bấc lại về có phải chăng Hà Nội dấu yêu? Mốc thời gian vội vàng của một năm sắp trôi qua để đón chào một mùa xuân mới. Ta muốn gửi vạt nắng của mùa xuân cũ, sưởi ấm những ngày xuân sang đến ai. Và nhờ cơn gió phương bắc gửi đến Hà Nội dùm ta nỗi niềm nhớ mong về một mùa trở gió với cái lạnh thật ngọt, thật sâu nơi ấy luôn thấm đẫm trong miền ký ức. Ta mong Hà Nội mãi giữ những nét đẹp thơ mộng, ngọt ngào đầy sự yêu thương bình dị để một người phương Nam như ta luôn thổn thức khi nhớ về./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Phan Thanh Cẩm Giang. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Kí ức Hà Nội với mùi bánh sắn
    Hà Nội những ngày cuối thu. Se se lạnh. Cảm giác này, đã bao lần khiến tôi thổn thức. Hà Nội chứa đựng bao nhiêu kí ức buồn vui thời sinh viên trọ học. Thời tuổi trẻ nông nổi, ham vui, thích được tự do khám phá. Khi ấy, Hà Nội như một kho kí ức đẹp đẽ, lưu giữ những năm tháng thanh xuân của tôi. Tôi yêu những buổi chiều đi dọc con đường phía sau trường Đại học Xây dựng. Ở đó, bày biết bao nhiêu là món ngon. Khoai nướng, ngô nướng, mía, ốc vỉa hè... Những món ăn vặt dành cho mấy đứa sinh viên nghèo như chúng tôi.
(0) Bình luận
  • Lấp lánh gốm sứ Bát Tràng
    “Trước khi về, nhớ sang Bát Tràng mua cho mẹ bộ bát đĩa nhé!”. Nghe lời dặn của mẹ, ký ức một thuở hiện về và nỗi nhớ căn nhà kỷ niệm cứ xốn xang trong tôi. Nơi đó có mẹ đang móm mém mỉm cười chờ tôi. Thấy con về, nhất định mẹ sẽ hỏi “Có sang Bát Tràng không?”. Tôi sẽ đùa “Nhà thiếu gì bát đĩa mà mẹ cứ phải Bát Tràng!”. Mẹ sẽ mắng yêu “Đấy là tôi dặn mua sắm cho anh em anh đấy chứ. Thi thoảng các con về đây ăn uống đầy nhà đầy cửa không vui sao!”... Càng nghĩ, ký ức càng cuộn lên khôn nguôi, trong đó có những hình ảnh rất quen thuộc trong nhà tôi – một gia đình miền núi nhưng đậm đặc hơi hướng một miền đất đồng bằng nổi tiếng - Bát Tràng.
  • Nghề thuốc ở xứ Đoài
    Nhắc đến xứ Đoài, trong tâm thức người Việt Nam ta đó là vùng đất cổ, nơi lưu giữ những tầng lịch sử, văn hóa được trầm tích qua hàng ngàn năm. Xứ Đoài, tên gọi quen thuộc, nhưng không dễ để hiểu tại sao lại gọi như vậy.
  • Hà Nội trong trái tim tôi
    Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường tôi đã vô cùng yêu thích và thuộc nằm lòng bài hát: “Hà Nội - Một trái tim hồng” của nhạc sĩ Nguyễn Đức Toàn. Khi những ca từ trong trẻo cất lên: “Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội/ Ơi Thủ đô xao xuyến trong trái tim tôi/ Hàng cây xanh bao mùa lá đỏ/ Gió sông Hồng rì rào sóng vỗ…”.
  • Hoài niệm về tàu điện xưa
    Hình ảnh những chuyến tàu điện chở khách hồi xưa: bây giờ chỉ còn trong hoài niệm. Nghe nói, tàu điện do người Pháp đưa sang, có hơn 100 năm (có nhà ga, sửa chữa cho tàu khá lớn, ở đường Hoàng Hoa Thám bây giờ)...
  • Vô định bước chân khi qua chốn cũ
    Một lần tôi âm thầm trở lại Hà Nội. Tôi có hẹn phỏng vấn với một công ty ở đó. Sau bao tháng ngày lăn lội công trường bùn lầy gió bụi, tôi muốn tìm kiếm một công việc mang nhiều yếu tố chuyên môn hơn. Thế nhưng, buổi phỏng vấn hờ hững, kết thúc mà chẳng hứa hẹn điều gì, có lẽ tôi không phải là lựa chọn phù hợp cho vị trí đang tuyển dụng. Chông chênh giữa một thành phố quen mà nay như xa lạ, tôi một mình lang thang qua những con phố cũ, chờ chuyến xe trở về lúc chiều muộn.
  • Sơn Tây, một thoáng thành cổ
    Nằm dưới chân núi Tổ lại ở vị trí trung tâm của xứ Đoài, thành cổ Sơn Tây từng in dấu thời gian và trở thành một chứng nhân của lịch sử trong giai đoạn cuối của thời phong kiến và những năm tháng bi hùng kháng chiến chống Pháp của phe “chủ chiến” và phong trào cần vương trên mảnh đất xứ Đoài.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Xúc động những câu chuyện thời niên thiếu của Bác Hồ ở Huế
    Chủ tịch Hồ Chí Minh và gia đình từng sinh sống, lao động, học tập và tham gia các hoạt động yêu nước ở Thừa Thiên Huế trong thời gian từ 1895 - 1901 và 1906 - 1909.
  • Tái hiện “một thời hoa lửa” của Thanh niên xung phong
    Tối 18/5, tại khu vực sân khấu ngoài trời thị xã Sơn Tây, đêm thi thứ 5 “Liên hoan tiếng hát Cựu Thanh niên xung phong Hà Nội năm 2024” (cụm số 3) được tổ chức với sự tham gia của 6 đơn vị và hàng chục tiết mục đặc sắc, được dàn dựng công phu tái hiện chân thực một thời gian khổ, hy sinh nhưng rất đỗi hào hùng của các thế hệ Thanh niên xung phong (TNXP) Việt Nam.
  • Xuất bản cuốn sách "Văn hóa phải soi đường cho quốc dân đi"
    Nhân kỷ niệm 134 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2024), NXB Chính trị quốc gia Sự thật xuất bản cuốn sách "Văn hóa phải soi đường cho quốc dân" đi nhằm tri ân, ghi nhớ những đóng góp vĩ đại của Chủ tịch Hồ Chí Minh đối với cách mạng Việt Nam; đồng thời khẳng định, vai trò của tư tưởng văn hoá Hồ Chí Minh vẫn còn nguyên giá trị to lớn, định hướng cho công cuộc xây dựng nền văn hoá Việt Nam hiện nay.
  • Phát động bình chọn “Những bản hùng ca của đất nước”
    Với chủ đề "Những bản hùng ca đất nước", cuộc bình chọn 50 tác phẩm văn học và nghệ thuật biểu diễn Việt Nam sau ngày đất nước thống nhất chính thức được phát động ngày 18/5 tại Hà Nội.
  • Khánh thành công trình Tượng đài Chủ tịch Hồ Chí Minh và bức Phù điêu Bác Hồ với Công an Thủ đô
    Nhân dịp kỷ niệm 60 năm Ngày Bác Hồ đến thăm, chúc Tết Công an TP Hà Nội và 134 năm Ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, ngày 19/5, Công an TP Hà Nội trang trọng tổ chức Lễ khánh thành công trình "Tượng đài Chủ tịch Hồ Chí Minh và bức Phù điêu Bác Hồ với Công an Thủ đô".
Đừng bỏ lỡ
Nhớ Hà Nội ngày gió bấc
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO