Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội se sắt những niềm thương

DayJoy 25/12/2023 8:00

Có nhiều cách để người ta “đọc vị” Hà Nội khi thành phố chuyển mình sang đông, là sương giáng lá rơi, nắng hanh hao cuối trời, là hơi lạnh len lỏi qua từng lớp áo, hay cái xao xuyến trong vẻ se sắt đượm tình của cảnh và vật như thấm đẫm từng ngõ ngách con tim. Riêng tôi, tôi cảm nhận hơi thở đông về trên phố bằng cách lắng nghe cơ thể. Thời điểm hệ miễn dịch nhạy cảm gióng lên hồi chuông cảnh báo với khoang mũi ngứa ngáy và cổ họng đau rát, tôi biết ngay cái lạnh đã mon men chạm ngõ.

7ne9g3kj.png
Ảnh minh hoạ

Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất ngàn năm văn hiến nhưng dường như, Hà Nội và tôi không hợp nhau là mấy. Ấy vậy nhưng đông Hà Nội vẫn luôn là một niềm thương, một mối tơ vương chẳng thể dứt bỏ.

Tôi có cô bạn người Sài Gòn, hễ có dịp là lại xuýt xoa thèm thuồng tiết thu trong trẻo và những sớm đông rét mướt có nắng mai nhạt màu của Hà Nội. Vùng trời miền Nam nơi bạn sinh sống không có cái lạnh tê tái đến nao lòng ấy, vậy nên thi thoảng bạn lại mơ màng mường tượng rồi hỏi tôi về mùa đông Hà Nội. Mùa đông Hà Nội ư?… Tôi cứ ngỡ đông Hà Nội chẳng đọng lại gì trong tâm tưởng ngoài những trận ốm dai dẳng, ấy vậy mà vừa nhắc tới, tự đáy lòng đã gợi lên biết bao tình cảm nồng nàn miên man chỉ thuộc về Thủ đô khi đông sang.

Hà Nội vào đông có gì mà khiến tôi thương nhớ đến vậy?

Nhớ những ngày chớm đông, bầu không khí còn trong ngần một sắc xanh nhàn nhạt. Tháng Mười một tinh khôi ghé thăm khi hạ đã thôi râm ran trong từng kẽ lá, mà mưa phùn gió bấc mùa đông lại chưa vội ghé thăm. Hà Nội tầm này cứ trong veo sắc nước hương trời với những sớm mai sương giăng mờ ảo. Sương như dệt thành lớp áo mỏng, điểm tô thêm nét thanh tao ý nhị cho thành phố nơi cổ kính và hiện đại hòa mình. Tôi nghe trong bầu không khí se se lạnh những tầng hương ngan ngát - chút nồng nàn hoa sữa còn vương, hương cà phê đậm đà góc phố, quyện với mùi ngô khoai nướng giản dị mà gọi mời. Tôi bắt gặp sắc trắng cúc họa mi theo chân người bán rong ghé thăm từng nẻo đường. Dường như lá vàng xác xơ cũng khó mà khiến phố phường nhuốm màu ủ rũ. Thời tiết không khiến nhịp sống nơi đô thị bớt hối hả, nhưng ta có thể cảm nhận được chút thư thả chậm rãi chảy xuôi trong từng chuyển động của cảnh và người. An nhiên. Yên bình.

Hà Nội đầu đông đẹp mơ màng, đẹp nhẹ nhàng, nhưng Hà Nội chính đông thì không còn dịu dàng đến vậy. Nắng nhạt hơn và đêm như dài thêm. Thành phố ảm đạm dưới gió bấc cùng những cơn mưa phùn buốt giá, nhưng thật lạ là ta vẫn có thể tìm được vẻ đẹp rất đỗi bình dị nằm ẩn mình trong cái lạnh như cắt da cắt thịt ấy. Là bát chè trôi Tàu bà nấu, tấm khăn len mẹ đan, và cả những cái nắm tay chứa chan tình. Hình như trong cái rét ngọt đặc trưng của đông Hà Nội, không chỉ những thức quà thơm thảo mà cả ánh mắt, nụ cười người ta trao nhau cũng ấm nóng và đáng quý trọng hơn. Hà Nội mùa đông tưởng như khắc nghiệt, kỳ thực lại khiến nhiệt tình trong mỗi con người bùng cháy tựa ngọn lửa hồng, kéo chúng ta xích lại gần nhau, trao nhau hơi ấm để cùng đi qua những ngày cuối năm buốt giá, cùng chờ đón khoảnh khắc đông tàn, xuân sang.

Hà Nội cuối đông lại không ồn ào huyên náo mà cứ khẽ khàng đến rồi lặng lẽ đi. Khi người dân Thủ đô ngỡ ngàng nhận ra sự thay đổi rất chậm rãi của mùa thì những hạt mưa bụi đã lất phất trong gió, không khí ẩm ướt lành lạnh, búp non trên cành e ấp và người qua đường cũng tấp nập ngóng chờ Tết đến. Tôi thích chạy xe lang thang qua những con phố quen trong thời tiết này. Sự trong lành vương chút rét lạnh không gây khó chịu cho bệnh xoang mãn tính của tôi. Ngược lại, được hít căng lồng ngực thứ không khí tuy không đủ ấm áp nhưng âm ỉ luồng sinh khí mới mẻ, tôi bỗng thấy từng tế bào trong cơ thể như được tái sinh, thấy bản thân mình cũng như hoa kia, chồi kia, đầy ắp năng lượng để sẵn sàng bung nở, khoe sắc.

Năm nay, đông thế mà trễ hẹn với Hà Nội. Rõ ràng thu đã tàn theo những búp sen dưới đầm, thế mà đông chỉ âm thầm chia cho Thủ đô dăm ba hôm trở gió. Tôi may mắn chỉ ho hắng đôi chút. Đôi chút ấy vẫn khiến người xung quanh nửa đùa nửa thật khuyên tôi nên bỏ lại Hà Nội mà tìm một vùng trời mới với nắng vàng bốn mùa. Tôi cười xòa vâng dạ, lòng lại chưa từng nghĩ đến việc đi xa. Thời tiết Thủ đô mùa lạnh khó chịu thật đấy nhưng cũng gây thương nhớ vô ngần. Xa Hà Nội, biết tìm đâu những sớm mai sương rơi bảng lảng, những chiều thu nồng nàn hoa sữa, những đêm đông quây quần bên bếp nướng thơm nức, ấm sực? Chỉ nghĩ đến thôi mà trái tim tôi đã như thắt lại. Cõi lòng chẳng muốn xa rời, bởi nơi đó luôn có một Hà Nội se sắt những niềm thương, khiến tôi vấn vương, thương nhớ.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả DayJoy. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Xao xuyến thu Hà Nội với nét cổ kính ngàn xưa
    Tôi có dịp trở lại Hà Nội khi tiết trời sang thu. Đang đợi bạn, tôi dạo quanh một vòng nơi góc phố ngắm nhìn Hà Nội, bỗng nhớ đến lời bài hát của Trịnh Công Sơn: “… Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu”. Như có hương hoa sữa đâu đây thoảng về trong từng ngọn gió. Chợt nhớ đến Hồ Tây buổi chia tay bịn rịn với cô bạn ngày ra trường. Thật như: “Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai…”. Nhớ ai thì không rõ lắm, nhưng chắc chắn là t
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội se sắt những niềm thương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO