Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội bốn mùa yêu

Vũ Thị Thảo 18/12/2023 10:51

Tôi không sinh ra ở Hà Nội, nhưng Hà Nội như một tri kỷ nhìn tôi trưởng thành, nâng đỡ tôi từ những bước chân run rẩy đến khi dần vững chãi. Lúc tôi mơ hồ chênh vênh, khi tôi suy sụp khủng hoảng, cả những lúc tôi bế tắc, sợ hãi nhất, Hà Nội vẫn lặng lẽ xoa dịu, chữa lành những tổn thương, dìu tôi đứng dậy, giúp tôi lắng tâm và thấu hiểu chính mình. Ở Hà Nội, bốn mùa không chỉ có những loài hoa đẹp, những tiết trời đặc trưng của miền Bắc, Hà Nội còn là bốn mùa yêu, bốn mùa của những khoảnh khắc dịu dàng, ấm áp.

du-lich-ha-noi-4-mua-mytour-5.jpg
Hà Nội có bốn mùa yêu, bốn mùa của những khoảnh khắc dịu dàng, ấm áp... (ảnh: intrnet)

Mùa xuân gõ cửa Hà Thành, mang theo sức sống căng đầy trên những chồi non xanh mơn mởn. Vạn vật bừng dậy đầy khát khao sau mùa đông ngủ vùi trong cái rét ngọt đặc trưng của miền Bắc. Cơn mưa phùn khẽ khàng rắc xuống nhân gian những hạt mưa li ti trong trẻo. Hà Nội mờ ảo trong màn sương giăng khắp phố, vừa lãng đãng vừa thơ mộng. Những đọt cỏ mải miết uống cho thỏa sự ngọt ngào của thiên nhiên, lim dim lắng nghe mặt đất đang vun bồi cho hạt mầm tách vỏ trồi lên.

Đường Lạc Long Quân rực rỡ trong sắc đào đỏ thắm, màu đỏ mê hoặc như đôi môi căng mọng của thiếu nữ độ xuân thì. Mỗi khi cơn gió nhẹ kiêu kỳ lướt qua, vài cánh hoa mỏng manh buông mình xuống đầy tha thướt. Hoa sưa cũng thức dậy sau giấc mộng dài, vươn cành lá khoe những bông hoa li ti trắng muốt. Chiều lang thang trên phố, người Hà Nội thấy động lòng khi bắt gặp sắc trắng thuần khiết, bồng bềnh của hoa sưa. Tiếng còi xe inh ỏi, mùi khói xăng khét lẹt như dịu đi dưới vẻ đẹp tinh khôi ấy.

Các cụ già thong thả đi bên bờ Hồ Gươm để ngắm nhìn vạn vật bước vào xuân mới, lòng bồi hồi nhớ lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của chính mình. Tôi cũng bất giác nhớ đến mình của tuổi trẻ. Người trung niên thường nhắc về tuổi trẻ với những hoài niệm, tiếc nuối, vì tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại để làm lại những điều mình khao khát. Nhưng chính bản thân những người đang trẻ tuổi khó nhận ra giá trị của thanh xuân. Vì những năm tháng ấy người trẻ còn đang bận mải định hình bản sắc cá nhân và họ phải đối diện với trạng thái chênh vênh, hoang mang, lạc lối.

Tôi cũng từng như vậy, như một người bộ hành không xác định được điểm dừng chân. Khi đôi chân đã mỏi, trong tim đã mệt, tôi không biết mình nên làm gì cho hành trình tiếp theo để biết mình thực sự tồn tại. Chính lúc ấy, Hà Nội đã vực tôi dậy bằng những thanh âm của cuộc sống. Những con người mưu sinh giản dị tôi gặp, bác bán gốm, chị hàng hoa, anh bán kẹo kéo hay chị lao công trường tôi, đều tiếp cho tôi tình yêu thiết tha về một tương lai đầy hy vọng. Họ coi những khó khăn đang gặp là điều bình thường như việc ta hít thở, cứ lặng lẽ cố gắng, kiên trì bước qua mọi biến cố với niềm tin không lay chuyển rằng hạnh phúc đang tích nhựa chờ ngày đơm hoa.

Mùa hạ giục giã người Hà Nội dậy từ sớm, ngoài Hồ Gươm người ta ríu rít chuyện trò khi thong thả đi bộ cùng nhau, những cụ già khoan thai tập dưỡng sinh, những bác chơi thể thao đầy năng lượng. Tất cả đều hòa mình vào buổi bình minh trong trẻo, yên lành, nạp tinh thần cho một ngày thời tiết oi ả. Những tia nắng đầu tiên xuyên qua tán lá, nhảy nhót trên vỉa hè, tinh nghịch đậu trên vai bác bán hàng rong làm du khách từ xa đến đây bấm máy lia lịa, cố bắt trọn khoảnh khắc rực rỡ của đất trời mùa hạ.

Trưa Hà Nội nắng chói chang đổ lửa, gay gắt trên từng đại lộ, hầm hập trong mỗi căn phòng chật chội như cô nàng đang yêu đỏng đảnh, tính tình thất thường không ai đoán được. Chỉ đến lúc chiều tối, khi người người cố vượt con đường đầy xe và khói bụi ra công viên Thống Nhất đi dạo, ra quảng trường Ba Đình hóng gió đợi lễ hạ cờ, hay lang thang ven hồ Tây đầy sóng vỗ, mới cảm nhận được nét thư thái và thảnh thơi của những cơn gió mát lành. Mùa hạ khiến người ta nấn ná mãi không muốn rời xa góc Hồ Tây lộng gió, những que kem Tràng Tiền ngọt lịm tim hay cầu Long Biên tình tự.

Tôi tự thấy mình không đủ tinh tế để nhận ra ngọn gió se sắt đầu tiên của mùa thu, có thể tôi bị cuốn theo guồng quay tất bật của cuộc sống mà bỏ qua những khoảnh khắc giao mùa rất khẽ. Mùa thu Hà Nội đã ngang qua mà tôi chỉ nhận ra khi hương hoa sữa đã nồng nàn khắp phố. Mùi hoa đặc trưng mang cả tâm tình của trời đất, vừa ngọt ngào vừa sắc sảo, khó quên. Hà Nội sôi động, ồn ã như chậm lại trong hương sữa quấn quyện nghe nhiều vương vấn ấy. Hương hoa sữa trong đêm giống như nốt trầm của bản hòa ca rất vội, khiến lòng người neo lại những giai điệu lắng sâu. Hương hoa vấn vít trên người bác bán hạt dẻ ven đường, thấm đẫm cả những hạt dẻ vàng thơm, béo ngậy.

Tôi ngồi trên vỉa hè, hồn buông lơi theo bản nhạc đang cất lên từ quán cà phê gần đó. Trải qua những tháng ngày biến động và những giây phút hoang hoải, chênh vênh, tôi thấy trái tim mình dịu lại trong một buổi tối mùa thu se sắt ướp đầy hương hoa sữa. Những tổn thương trong tôi được mùa thu vá víu, dịu dàng từng chút một như thể sợ tâm hồn mong manh của tôi sẽ vỡ tan sau nhiều va đập và quăng quật của cuộc sống. Hà Nội đã ôm tôi vào lòng, bao bọc tôi trong một mùa thu dịu dàng, sâu lắng, khiến tôi cảm giác mình được yêu thương, được chăm chút.

Tôi chịu lạnh kém nên hay ốm khi Hà Nội vào đông. Tôi được Hà Nội nhắc nhở về sự hiện diện của mùa đông bằng những tràng dài hắt hơi và cơn ho khù khụ không dứt. Nhưng Hà Nội vào đông cũng đầy thi vị trong hương thơm ngọt ngào của những hàng ngô nếp nướng. Dường như những con đường, góc phố cũng mềm lòng trước thức quà giản dị ngọt lành ấy. Người ta sẵn sàng chui ra khỏi lớp chăn ấm áp chỉ để lê la ven đường, xúm xít bên bếp củi đang nướng ngô và thích thú với bắp ngô nóng hổi đổi đi đổi lại trên tay cho khỏi bỏng.

Người ta mê tít ngô nướng mùa đông Hà Nội nào phải để lấp liếm cơn đói cồn cào vì chưa kịp bữa cơm tối, càng không phải vì thèm một thức quà ăn vặt khác lạ. Những người yêu mùa đông Hà Nội chỉ đơn giản là đang tận hưởng cảm giác ấm áp của một mùa giá lạnh, sự quyến rũ đặc trưng của cái rét tái tê. Mùa đông Hà Nội kéo những người yêu nhau đến gần nhau hơn, giúp họ nhận ra những rung động lớn dần trong tâm hồn đang nhiều tha thiết. Những bác xe ôm chăm chỉ chạy xe, cố chạy thêm vài cuốc cho con cái đủ tiền đóng học, tụ lại cùng nhau bên đống củi cháy lớn, cười nói râm ran cả góc phố. Những vất vả mưu sinh, những nhọc nhằn của người lao động bỗng chốc tan ra trong ánh lửa bập bùng.

Mùa đông Hà Nội đẹp trong cả khoảnh khắc hàng cây đã trơ trọi lá. Những cây bàng khẳng khiu mong manh đứng im lìm bên bờ sông, nghiêng cái dáng trọc lóc của mình xuống mặt nước đang lăn tăn gợn sóng. Sau một thời gian bừng bừng sức sống, nó đã trút hết xiêm y cũ, bộ rễ âm thầm cắm sâu hơn vào lòng đất, bền bỉ hút dinh dưỡng, miệt mài tích nhựa, tận lực cho một cuộc hồi sinh. Ở một khía cạnh nào đó, tôi cũng giống như hàng cây trơ trọi này, có những thời điểm chững lại để tích lũy cho một giai đoạn bùng nổ tiếp theo. Đôi khi sự hồi sinh bắt đầu từ những gì thật lặng lẽ.

Bốn mùa Hà Nội bên tôi, bốn mùa Hà Nội vỗ về, bao bọc tôi trong sự dịu dàng sâu lắng rất riêng của mình, khiến tôi một mình nhưng không cô đơn, xa quê nhưng ấm áp như đang sống tại quê nhà. Hà Nội xô bồ dạy cho tôi cách lắng tâm để nghe được những thanh âm trong tâm hồn vọng lại. Sau hành trình mải miết tôi nhận ra bình yên trú ngụ trong trái tim mình. Chỉ cần lòng tôi an yên, dù tôi ở đâu, trên chặng đường nào đều thấy lòng không mỏi mệt. Chính Hà Nội, bằng cách riêng của mình, lặng lẽ bên tôi, giúp tôi chậm lại để nhìn nhận chính mình, ôm ấp trái tim tổn thương của tôi, giúp tôi thấy lòng tĩnh lặng, khích lệ tôi đứng dậy rồi kiêu hãnh bước tiếp.

Mười lăm năm có lẻ ở Thủ đô, Hà Nội trong tôi không chỉ là những hàng cây lá đổ, góc phố cổ rêu phong, gánh hàng hoa rực rỡ sắc màu, Hà Nội chính là quê hương thứ hai của tôi với bốn mùa thật lòng thật dạ yêu thương.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Thị Thảo. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Mùa thu này, mình hẹn hò đi anh!
    Ngày nào em cũng dậy sớm chở con đi học, không mấy khi nhận ra sự thay đổi của mọi thứ xung quanh. Có lẽ, cuộc sống quá vất vả đã khiến em mất dần đi cảm xúc rung động trước vẻ đẹp của tự nhiên. Thế nhưng, sáng nay khi vừa đi ra đầu ngõ, em chợt rùng mình bởi có chút se lạnh mơn man trên da thịt. Làn gió mới làm em như tỉnh táo hơn và đầy phấn chấn. Có lẽ, mùa thu đã về.
(0) Bình luận
  • Xúc cảm Hà Nội
    Thơ viết về Hà Nội tôi có câu: “… Đường thơm hương sữa/ Níu lòng người xa/ Phố phường Hà Nội/ Lưu luyến Hào hoa”.
  • Văn Miếu - Quốc Tử Giám - Nơi hội tụ hiền tài
    Tôi bước chân qua cổng Văn Miếu vào một buổi sớm thu, khi nắng vàng vửa trải nhẹ qua từng vòm lá, gió hanh hao đưa theo hương hoa sữa thơm nức góc phố. Không gian lặng như một lời thì thầm của lịch sử, của quá khứ vọng về từ từng phiến gạch rêu phong, từ mái ngói cong vút dáng cổ kính của ngôi trường đại học đầu tiên trong lịch sử nước nhà.
  • Chợ hoa xuân Hà Nội
    Đã thành thông lệ, cứ độ “Tết đến Xuân về” Hà Nội lại mở hàng trăm điểm Chợ Hoa Tết. Thật ra gọi chợ Hoa Xuân, vì sau tết các điểm chợ hoa ấy vẫn bày bán cây cảnh, hoa và những cành đào, mận, lê, nhánh hay khóm phong lan… đẹp nét hoang sơ, hồn hậu và phóng khoáng, cảm nhận khí xuân ấm áp từ núi rừng Việt Bắc ùa về.
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Khẩn trương phục hồi di sản bị hư hại sau mưa lũ
    Để khẩn trương khắc phục hậu quả thiên tai, bảo vệ di sản văn hoá trên địa bàn 04 tỉnh, Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch đề nghị Ủy ban nhân dân các tỉnh Gia Lai, Đắk Lắk, Khánh Hoà, Lâm Đồng tổ chức kiểm tra, rà soát hiện trạng kỹ thuật, đánh giá mức độ hư hại của các công trình di tích, bảo tàng trên địa bàn tỉnh.
  • Khai mạc Festival quốc tế Âm nhạc mới năm 2025 tại Hà Nội
    Diễn ra từ ngày 27/11 đến 1/12/2025 tại Hà Nội, Festival Quốc tế Âm nhạc mới lần thứ IV quy tụ sự tham gia của gần 30 nhạc sĩ, nghệ sĩ quốc tế đến từ: Liên bang Nga, Tatarstan, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Cộng hòa Adygea, Đan Mạch, Bỉ, Đức, Thụy Sĩ, Tây Ban Nha, Nhật Bản, Trung Quốc, Australia, Lào.
  • “Lửa cháy Phiên Ngung” và “Chìm trong vòng xoáy” đoạt Huy chương vàng tại Liên hoan Tuồng và Dân ca kịch toàn quốc 2025
    Ban tổ chức trao 2 huy chương vàng cho vở diễn "Lửa cháy Phiên Ngung" của Nhà hát Sân khấu truyền thống Quốc gia Việt Nam và kịch hát dân ca "Chìm trong vòng xoáy" của Trung tâm Nghệ thuật truyền thống Nghệ An.
  • Nhà thơ Hữu Loan và nhà văn Tô Hoài qua bút ký của Lê Xuân Sơn
    Ngày 9/10/2025, nhà báo Lê Xuân Sơn (từng là biên tập viên Báo Người Hà Nội, Tổng Biên tập Báo Tiền Phong) ra mắt ba tập sách mới, gồm hai tập bút ký và một tập thơ. Đọc tập bút ký “Mây trắng còn bay” (Nxb Hội Nhà văn, 2025), có thể nhận ra ở anh tình yêu văn chương mê đắm, phong cách riêng và bản lĩnh của một cây bút ký giàu trải nghiệm. Là một nhà báo kỳ cựu, chăm đi, chăm viết, đồng thời cũng là người có nền tảng văn chương vững vàng, Lê Xuân Sơn đã có điều kiện tiếp xúc với nhiều văn nghệ sĩ đương đại.
  • Càng sống đời càng đầy đặn yêu thương
    “Trước hoàng hôn” (Nxb Hội Nhà văn, 2025) là tập thơ thứ 19 của Quang Hoài. Tập thơ ra đời vào thời điểm đặc biệt: nhà thơ - đại tá của chúng ta vừa bước sang tuổi 80 và đang chiến đấu với trọng bệnh. Nhưng như chưa hề biết đến tuổi già và như để quên đi sự thách đố nghiệt ngã của số phận, nhà thơ Quang Hoài vẫn bình thản yêu và sống, bình thản yêu và làm thơ một cách bản lĩnh, đầy nhân bản.
  • Triển lãm “Con đường Cách mạng - Đồng chí Hồ Chí Minh tại Trung Quốc”
    Tiếp nhận tư liệu, hiện vật và triển lãm “Con đường Cách mạng - Đồng chí Hồ Chí Minh tại Trung Quốc” nhân kỷ niệm 45 năm thành lập Bảo tàng Hồ Chí Minh Thành phố Huế.
  • Di sản văn hóa Hồ Chí Minh trong lòng nhân dân TP Huế
    Nhân kỷ niệm 45 năm thành lập, Bảo tàng Hồ Chí Minh Thành phố Huế tổ chức Hội thảo “Di sản văn hóa Hồ Chí Minh trong lòng nhân dân Thành phố Huế”.
  • Hà Nội tổ chức nhiều động văn hóa – nghệ thuật chào mừng Đại hội XIV và Tết Nguyên đán
    Hà Nội yêu cầu xây dựng chuỗi hoạt động phụ trợ cho Chương trình Countdown 2026 đảm bảo nội dung phong phú, hấp dẫn, hiện đại đáp ứng nhu cầu hưởng thụ văn hóa, nghệ thuật của Nhân dân và du khách trong thời khắc đón chào năm mới...
  • “Người giữ hồn di sản” giành Bông sen Vàng cho phim tài liệu xuất sắc
    Tại Liên hoan Phim Việt Nam 2025, bộ phim tài liệu “Người giữ hồn di sản” do đạo diễn Lê Thanh Lịch và Đặng Minh Hùng (Trung tâm Điện ảnh Văn hóa, Thể thao và Du lịch Việt Nam) thực hiện đã xuất sắc giành giải Bông sen vàng - hạng mục Phim tài liệu.
  • "Giai điệu tự hào" trở lại với chủ đề “Vang mãi bài ca người lính”
    Chương trình “Giai điệu Tự hào” sẽ trở lại lúc 20h10 ngày 7/12/2025 trên VTV1 với chủ đề “Vang mãi Bài ca người lính”, nhân kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12.
Hà Nội bốn mùa yêu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO