Hà Nội bốn mùa yêu
Tôi không sinh ra ở Hà Nội, nhưng Hà Nội như một tri kỷ nhìn tôi trưởng thành, nâng đỡ tôi từ những bước chân run rẩy đến khi dần vững chãi. Lúc tôi mơ hồ chênh vênh, khi tôi suy sụp khủng hoảng, cả những lúc tôi bế tắc, sợ hãi nhất, Hà Nội vẫn lặng lẽ xoa dịu, chữa lành những tổn thương, dìu tôi đứng dậy, giúp tôi lắng tâm và thấu hiểu chính mình. Ở Hà Nội, bốn mùa không chỉ có những loài hoa đẹp, những tiết trời đặc trưng của miền Bắc, Hà Nội còn là bốn mùa yêu, bốn mùa của những khoảnh khắc dịu dàng, ấm áp.
Mùa xuân gõ cửa Hà Thành, mang theo sức sống căng đầy trên những chồi non xanh mơn mởn. Vạn vật bừng dậy đầy khát khao sau mùa đông ngủ vùi trong cái rét ngọt đặc trưng của miền Bắc. Cơn mưa phùn khẽ khàng rắc xuống nhân gian những hạt mưa li ti trong trẻo. Hà Nội mờ ảo trong màn sương giăng khắp phố, vừa lãng đãng vừa thơ mộng. Những đọt cỏ mải miết uống cho thỏa sự ngọt ngào của thiên nhiên, lim dim lắng nghe mặt đất đang vun bồi cho hạt mầm tách vỏ trồi lên.
Đường Lạc Long Quân rực rỡ trong sắc đào đỏ thắm, màu đỏ mê hoặc như đôi môi căng mọng của thiếu nữ độ xuân thì. Mỗi khi cơn gió nhẹ kiêu kỳ lướt qua, vài cánh hoa mỏng manh buông mình xuống đầy tha thướt. Hoa sưa cũng thức dậy sau giấc mộng dài, vươn cành lá khoe những bông hoa li ti trắng muốt. Chiều lang thang trên phố, người Hà Nội thấy động lòng khi bắt gặp sắc trắng thuần khiết, bồng bềnh của hoa sưa. Tiếng còi xe inh ỏi, mùi khói xăng khét lẹt như dịu đi dưới vẻ đẹp tinh khôi ấy.
Các cụ già thong thả đi bên bờ Hồ Gươm để ngắm nhìn vạn vật bước vào xuân mới, lòng bồi hồi nhớ lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của chính mình. Tôi cũng bất giác nhớ đến mình của tuổi trẻ. Người trung niên thường nhắc về tuổi trẻ với những hoài niệm, tiếc nuối, vì tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại để làm lại những điều mình khao khát. Nhưng chính bản thân những người đang trẻ tuổi khó nhận ra giá trị của thanh xuân. Vì những năm tháng ấy người trẻ còn đang bận mải định hình bản sắc cá nhân và họ phải đối diện với trạng thái chênh vênh, hoang mang, lạc lối.
Tôi cũng từng như vậy, như một người bộ hành không xác định được điểm dừng chân. Khi đôi chân đã mỏi, trong tim đã mệt, tôi không biết mình nên làm gì cho hành trình tiếp theo để biết mình thực sự tồn tại. Chính lúc ấy, Hà Nội đã vực tôi dậy bằng những thanh âm của cuộc sống. Những con người mưu sinh giản dị tôi gặp, bác bán gốm, chị hàng hoa, anh bán kẹo kéo hay chị lao công trường tôi, đều tiếp cho tôi tình yêu thiết tha về một tương lai đầy hy vọng. Họ coi những khó khăn đang gặp là điều bình thường như việc ta hít thở, cứ lặng lẽ cố gắng, kiên trì bước qua mọi biến cố với niềm tin không lay chuyển rằng hạnh phúc đang tích nhựa chờ ngày đơm hoa.
Mùa hạ giục giã người Hà Nội dậy từ sớm, ngoài Hồ Gươm người ta ríu rít chuyện trò khi thong thả đi bộ cùng nhau, những cụ già khoan thai tập dưỡng sinh, những bác chơi thể thao đầy năng lượng. Tất cả đều hòa mình vào buổi bình minh trong trẻo, yên lành, nạp tinh thần cho một ngày thời tiết oi ả. Những tia nắng đầu tiên xuyên qua tán lá, nhảy nhót trên vỉa hè, tinh nghịch đậu trên vai bác bán hàng rong làm du khách từ xa đến đây bấm máy lia lịa, cố bắt trọn khoảnh khắc rực rỡ của đất trời mùa hạ.
Trưa Hà Nội nắng chói chang đổ lửa, gay gắt trên từng đại lộ, hầm hập trong mỗi căn phòng chật chội như cô nàng đang yêu đỏng đảnh, tính tình thất thường không ai đoán được. Chỉ đến lúc chiều tối, khi người người cố vượt con đường đầy xe và khói bụi ra công viên Thống Nhất đi dạo, ra quảng trường Ba Đình hóng gió đợi lễ hạ cờ, hay lang thang ven hồ Tây đầy sóng vỗ, mới cảm nhận được nét thư thái và thảnh thơi của những cơn gió mát lành. Mùa hạ khiến người ta nấn ná mãi không muốn rời xa góc Hồ Tây lộng gió, những que kem Tràng Tiền ngọt lịm tim hay cầu Long Biên tình tự.
Tôi tự thấy mình không đủ tinh tế để nhận ra ngọn gió se sắt đầu tiên của mùa thu, có thể tôi bị cuốn theo guồng quay tất bật của cuộc sống mà bỏ qua những khoảnh khắc giao mùa rất khẽ. Mùa thu Hà Nội đã ngang qua mà tôi chỉ nhận ra khi hương hoa sữa đã nồng nàn khắp phố. Mùi hoa đặc trưng mang cả tâm tình của trời đất, vừa ngọt ngào vừa sắc sảo, khó quên. Hà Nội sôi động, ồn ã như chậm lại trong hương sữa quấn quyện nghe nhiều vương vấn ấy. Hương hoa sữa trong đêm giống như nốt trầm của bản hòa ca rất vội, khiến lòng người neo lại những giai điệu lắng sâu. Hương hoa vấn vít trên người bác bán hạt dẻ ven đường, thấm đẫm cả những hạt dẻ vàng thơm, béo ngậy.
Tôi ngồi trên vỉa hè, hồn buông lơi theo bản nhạc đang cất lên từ quán cà phê gần đó. Trải qua những tháng ngày biến động và những giây phút hoang hoải, chênh vênh, tôi thấy trái tim mình dịu lại trong một buổi tối mùa thu se sắt ướp đầy hương hoa sữa. Những tổn thương trong tôi được mùa thu vá víu, dịu dàng từng chút một như thể sợ tâm hồn mong manh của tôi sẽ vỡ tan sau nhiều va đập và quăng quật của cuộc sống. Hà Nội đã ôm tôi vào lòng, bao bọc tôi trong một mùa thu dịu dàng, sâu lắng, khiến tôi cảm giác mình được yêu thương, được chăm chút.
Tôi chịu lạnh kém nên hay ốm khi Hà Nội vào đông. Tôi được Hà Nội nhắc nhở về sự hiện diện của mùa đông bằng những tràng dài hắt hơi và cơn ho khù khụ không dứt. Nhưng Hà Nội vào đông cũng đầy thi vị trong hương thơm ngọt ngào của những hàng ngô nếp nướng. Dường như những con đường, góc phố cũng mềm lòng trước thức quà giản dị ngọt lành ấy. Người ta sẵn sàng chui ra khỏi lớp chăn ấm áp chỉ để lê la ven đường, xúm xít bên bếp củi đang nướng ngô và thích thú với bắp ngô nóng hổi đổi đi đổi lại trên tay cho khỏi bỏng.
Người ta mê tít ngô nướng mùa đông Hà Nội nào phải để lấp liếm cơn đói cồn cào vì chưa kịp bữa cơm tối, càng không phải vì thèm một thức quà ăn vặt khác lạ. Những người yêu mùa đông Hà Nội chỉ đơn giản là đang tận hưởng cảm giác ấm áp của một mùa giá lạnh, sự quyến rũ đặc trưng của cái rét tái tê. Mùa đông Hà Nội kéo những người yêu nhau đến gần nhau hơn, giúp họ nhận ra những rung động lớn dần trong tâm hồn đang nhiều tha thiết. Những bác xe ôm chăm chỉ chạy xe, cố chạy thêm vài cuốc cho con cái đủ tiền đóng học, tụ lại cùng nhau bên đống củi cháy lớn, cười nói râm ran cả góc phố. Những vất vả mưu sinh, những nhọc nhằn của người lao động bỗng chốc tan ra trong ánh lửa bập bùng.
Mùa đông Hà Nội đẹp trong cả khoảnh khắc hàng cây đã trơ trọi lá. Những cây bàng khẳng khiu mong manh đứng im lìm bên bờ sông, nghiêng cái dáng trọc lóc của mình xuống mặt nước đang lăn tăn gợn sóng. Sau một thời gian bừng bừng sức sống, nó đã trút hết xiêm y cũ, bộ rễ âm thầm cắm sâu hơn vào lòng đất, bền bỉ hút dinh dưỡng, miệt mài tích nhựa, tận lực cho một cuộc hồi sinh. Ở một khía cạnh nào đó, tôi cũng giống như hàng cây trơ trọi này, có những thời điểm chững lại để tích lũy cho một giai đoạn bùng nổ tiếp theo. Đôi khi sự hồi sinh bắt đầu từ những gì thật lặng lẽ.
Bốn mùa Hà Nội bên tôi, bốn mùa Hà Nội vỗ về, bao bọc tôi trong sự dịu dàng sâu lắng rất riêng của mình, khiến tôi một mình nhưng không cô đơn, xa quê nhưng ấm áp như đang sống tại quê nhà. Hà Nội xô bồ dạy cho tôi cách lắng tâm để nghe được những thanh âm trong tâm hồn vọng lại. Sau hành trình mải miết tôi nhận ra bình yên trú ngụ trong trái tim mình. Chỉ cần lòng tôi an yên, dù tôi ở đâu, trên chặng đường nào đều thấy lòng không mỏi mệt. Chính Hà Nội, bằng cách riêng của mình, lặng lẽ bên tôi, giúp tôi chậm lại để nhìn nhận chính mình, ôm ấp trái tim tổn thương của tôi, giúp tôi thấy lòng tĩnh lặng, khích lệ tôi đứng dậy rồi kiêu hãnh bước tiếp.
Mười lăm năm có lẻ ở Thủ đô, Hà Nội trong tôi không chỉ là những hàng cây lá đổ, góc phố cổ rêu phong, gánh hàng hoa rực rỡ sắc màu, Hà Nội chính là quê hương thứ hai của tôi với bốn mùa thật lòng thật dạ yêu thương.
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Thị Thảo. Thông tin về cuộc thi xem tại đây. | |