Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hồi ức của tuổi trẻ

Đặng Thùy Tiên 04/01/2024 14:22

Thi thoảng tôi vẫn về qua Hà Nội, khi thì về công việc khi thì về chơi, có lần nhớ quá có việc đi ngang qua cũng ghé vào, lang thang đi bộ dưới hàng cây sấu già ở phố cổ chỉ để thỏa một nỗi nhớ mong. Tôi đã trải qua quãng đời đẹp nhất, những kỉ niệm của tuổi trẻ sôi nổi ở nơi được mệnh danh là "trái tim" của đất nước.

kcx4le59.png
Ảnh: internet

Nhớ lần đầu gặp Hà Nội, tôi đang trong tư thế háo hức của một sĩ tử đi thi. Ngày hôm ấy, tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ tròn bước xuống từ chuyến tàu chợ LC1 khởi hành từ Lào Cai xuống tới Hà Nội. Hà Nội chào đón tôi bằng một cái nóng hầm hập ập vào người làm tôi túa hết cả mồ hôi. Ga Hàng Cỏ là địa danh đầu tiên tôi đặt chân xuống, tôi nhìn dòng người lần lượt đi qua cửa soát vé mà hồi hộp vô cùng.

Dần dần, tôi cũng được trải nghiệm cuộc sống ở Hà Nội, thuần thục đạp xe qua các ngóc ngách nhỏ để tới trường, lần lượt được thưởng thức các món ngon nổi tiếng của Hà Nội. Nhưng để lại ấn tượng sâu đậm nhất cho tôi có lẽ chính là những con người tôi được gặp gỡ nơi đất kinh kỳ.

anh-2.jpg
Tác giả tại Văn Miếu Quốc Tử Giám.

Tôi còn nhớ thời điểm tôi cảm thấy khó khăn nhất thời sinh viên, ấy là vào thời điểm cuối tháng hết tiền ăn. Tôi đi chợ Phùng Khoang mua rau chỉ với vài nghìn đồng trong túi. Sau khi mua một vỉ đậu, đến lúc mua rau tôi bỏ trong túi ra còn đúng ba nghìn, chưa đủ năm nghìn để mua một mớ rau muống.

Chị bán rau thấy mặt tôi nhăn nhó, nhìn số tiền trong tay tôi có lẽ đã làm cho chị động lòng thương cảm mà cho tôi luôn mớ rau không lấy tiền. Hành động ấy của chị đã làm cho tôi cực kỳ cảm động. Kể từ sau đó, tôi đã trở thành khách hàng quen thuộc của chị, tôi cũng biết cách sắp xếp cân đối thu chi để không rơi vào tình thế đáng thương ấy một lần nào nữa.

Có lần, trường tôi tổ chức chương trình nhạc hội vào buổi tối. Tôi đạp xe chở bạn học cùng lớp đi qua ngã tư Trung Kính, vừa qua một khúc rẽ thì chiếc xe đạp cà tàng đột nhiên giở chứng. Chiếc xe này tôi nhờ một anh sinh viên khóa trên mua lại từ một tiệm chuyên bán xe đạp cũ. Chiếc xe đâm phải đinh bị thủng săm.

Chúng tôi dắt bộ đi gần năm trăm mét mới gặp một bác sửa xe dạo. Chiếc xe máy lỉnh kỉnh đồ nghề nằm khuất nẻo ở một góc trên vỉa hè. Trong lúc chờ bác sửa xe lôi cái xăm đã cũ nát ra khỏi chiếc xe để thay mới, tôi cùng đứa bạn ngồi thủ thỉ dưới ánh điện cao áp, dưới tiết trời thu đã hơi se lạnh với một mùi hương hoa sữa thơm nồng nàn cả con phố để quên đi sự đen đủi bất thình lình của mình.

Tôi có một khoảng thời gian trọ ở gần khu Trung Văn, cả một dãy có khoảng năm nhà trọ nằm xen kẽ với nhau. Khu nhà trọ giá rẻ toàn là dân tứ chiếng tụ về, người làm công nhân, người đi bán hàng rong, người đi thu mua đồng nát, có mỗi mình tôi là sinh viên. Khu nhà trọ tuy không dột nát nhưng cũng đã cũ kỹ, tồi tàn. Nhà trọ lợp ngói xi măng, bên dưới lót miếng xốp trắng, đêm đêm lũ chuột thi nhau chạy nhảy bên trên, cắn xé đồ đạc lung tung.

Tôi rủ bạn về ở cùng. K lúc đó học cùng lớp với tôi, nhà ở miền Trung, mẹ vừa mới mất, gia cảnh cũng rất khó khăn nên tiền phòng chia ra phù hợp với túi tiền của cả hai đứa. Gia sản của chúng tôi có mỗi nồi cơm điện cũ anh trai K để lại cho, sau khi nấu cơm xong chúng tôi xới cơm ra bát, lấy cái đũa ấn vào chỗ nhảy nút để cho dầu vào xào rau, nấu canh còn thức ăn thì ra đầu ngõ mua mười nghìn thịt kho tàu với câu thần chú xin thêm nhiều nước để chan với cơm ăn.

Có đợt vào mùa su su bán rẻ, cả tuần tôi với K ăn su su, hết luộc lại thái xào, nấu canh. Sau vụ đó K bị ám ảnh, K thề sau này không bao giờ động vào su su nữa. K được một người bạn tận Đồng Tháp gửi tặng một con gấu nhồi bông màu cam to bằng nửa người tôi. K yêu quý người bạn mới lắm. Đêm đông rét mướt, không biết chăn đi đâu hết, cả đêm tôi co ro không ngủ được, hóa ra K mang con gấu để ở giữa hai đứa tôi rồi đắp chăn cho gấu. Sáng hôm sau phát hiện ra câu chuyện, hai đứa hắt xì liên tục mà vẫn ôm bụng nhìn nhau cười như nắc nẻ...

Kỉ niệm của tôi với Hà Nội rất nhiều, vui có, buồn có nhưng tôi chưa bao giờ hết yêu Hà Nội. Trong quãng thanh xuân của tôi, Hà Nội chính là nơi tuyệt vời nhất đã cho tôi thật nhiều trải nghiệm mới mẻ để tôi thêm trân trọng con người, trân quý cuộc sống mến yêu trên quê hương, đất nước của mình!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Đặng Thuỳ Tiên. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội mùa cúc hoạ mi
    Vào những ngày cuối thu, khi những làn gió heo may se lạnh, những đám mây dày hơn, chuyển sang màu xám nhẹ là cúc họa mi hé nở. Bên bờ sông trải rộng, một màu trắng tinh khôi lan tỏa. Những vạt cúc họa mi dịu dàng như những làn mây trắng quyến rũ biết bao người. Không phải mùa xuân rực rỡ, nhưng mùa cúc họa mi cũng thu hút được các thiếu nữ Hà Nội, các bạn sinh viên, học sinh từng đoàn đến chiêm ngưỡng và chụp ảnh, ghi lại những khoảnh khắc của mùa cúc họa mi.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hồi ức của tuổi trẻ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO