Lần đầu tiên tôi đến Hà Nội

Ngô Đức Quang| 31/10/2022 18:32

Hồi bé, tôi nghe mọi người bảo Hà Nội to đẹp lắm. Tôi ước gì được một lần ra Thủ đô nhưng quá xa xôi nên đành chịu. Dẫu vậy trong lòng thơ ngây luôn ấp ủ một ngày nào đó lớn lên nhất định phải ra nơi ấy cho bằng được để viếng thăm lăng Bác và dạo khắp 36 phố phường thủ đô anh hùng. Một ngày nọ, cuối cùng tôi cũng hiện thực hóa ước mơ vào một buổi thu.

thu-ha-noi-1-.jpg

Mùa thu Hà Nội

Khung cảnh Hà Nội hiện ra trước mắt như bức tranh tuyệt đẹp được tô vẽ bởi hoa tay họa sĩ tài danh khiến trái tim chàng trai xứ Quảng rung rinh xuyến xao. Chao ôi, cảm xúc xiết bao ! Hà Nội cuốn hút tâm hồn tôi ngay lần đầu tiên mất rồi.

Hà Nội mùa nào cũng đẹp. Nhưng có lẽ mùa thu là lãng mạn và dịu dàng nhất. Mùa thu, mùa của ngây ngất hương nồng hoa sữa thoang thoảng trong gió. Chẳng cần rực rỡ như nàng phượng mà chỉ trắng tinh khôi thế là đủ rồi. Bấy nhiêu thôi cũng đánh thức ký ức những người con Thủ đô hoài niệm về những mùa thu đã qua. Ai đang hối hả ngược xuôi bắt gặp những chùm hoa rung rinh trong nắng gió cũng phải sống chậm vài giây thưởng cảm khoảnh khắc tuyệt vời này. Còn tôi, tâm hồn như bỗng dịu nhẹ, bình an khi bàn tay đón cánh hoa rơi...

Mùa thu, mùa của đôi lứa yêu đương đắm say. Chao ôi, còn gì hạnh phúc bằng khi tay trong tay cùng người thương dạo bước trên con đường lá đổ xào xạc dưới gót chân. Hà Nội dù có hai mùa thay lá mỗi mùa một vẻ riêng nhưng điểm chung là không gian cho ta cảm giác yên bình, tĩnh lặng tránh xa nhịp sống xô bồ nơi phồn hoa. Khoảnh khắc ấy, giây phút ấy có hai trai tim khẽ chạm nhau rồi lạc bước vào thế giới yêu đương đắm say. Con tim càng thêm rộn ràng khi nghe ai đó hát :

" Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ.

Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương.

...

Hai chúng ta sẽ cùng chung lối

Em với anh mơ mùa thu ấy tình ta ngát hương"

Mùa thu, mùa có gió heo may se lạnh gieo đời cơn mưa lất phất vương sợi tóc mềm. Cơn mưa chẳng khiến một người khách lạ như tôi thấy buồn hay nhớ nhà, ngược lại chỉ thấy thơ và mộng thôi.

Mùa thu, mùa cốm xanh non với đủ món ngon bày bán khắp phố. Nào là xôi cốm, chè cốm, cốm xào... mà đặc sắc nhất chính là cốm làng Vòng gây bao lòng thương nhớ. Ai biết cái thức ăn ấy là món quà vô giá trời ưu ái ban tặng cho thủ đô. Dường như chỉ có cốm nơi đây thơm ngon nhất thôi.

Nụ cười người bán rong

Hà Nội đâu chỉ có Hồ Tây mát lạnh những buổi sớm, Hồ Gươm cổ kính dáng uy nghiêm hay văn hiến ngàn năm Quốc Tử Giám. Ở nơi đây, còn một "đặc sản" rất Hà Nội mà dù bánh xe thời gian có lăn nhanh cỡ nào cũng chẳng thể cuốn "đặc sản" ấy chìm vào quên lãng - nụ cười Hà thành rất hiền và lành.

Nụ cười hiếu khách đến nơi đâu trên đất nước hình chữ S tôi cũng bắt gặp và đều thấy yêu mến. Nhưng nụ cười Thủ đô có một nét riêng. Nét riêng ấy được tỏa ra từ những người dân nghèo chân chất bán hoa rong.

Hoa được mua ở chợ đêm Quảng Bá. Bước vào chợ hoa như bước vào khu vườn cổ tích rực rỡ muôn sắc khắp nơi tụ về. Nào là những cái tên quen thuộc như cúc, ly, lan rồi tới mấy nàng hoa xa lạ sa lem, lan môn-ca-da.

Nghề bán hoa là nghề ngủ không tròn giấc. Lúc những chú gà còn mê ngủ, mọi người còn lạc chìm cõi mộng những người trong nghề đã đến chợ hoa rồi. Họ vội chọn mua những đóa hoa tươi tắn còn đọng hơi sương để rồi sáng sớm bắt đầu ngày mới bằng hành trình dâng hương cho đời.

Hà Nội mỗi mùa một loài hoa. Và chỉ cần nhìn vào những xe hoa lặng lẽ giữa phố phường tâm trí biết ngay đất trời đã bước vào tháng mấy.

Tháng 3, hoa bưởi trắng tinh khôi. Tháng 4, hoa loa kèn dịu dàng. Tháng 6, tháng 7 nụ sen hồng tươi len lỏi sắc hương vào nhịp sống sôi động. Mùa thu Hà Nội lại hiện về hoa cúc, hoa hướng dương, hoa sữa. Tháng 10 có cúc họa mi và tháng 12 khoe cải vàng.

Người bán chủ yếu là bậc trung niên. Có lẽ họ đã gắn bó với nghề lâu rồi nên yêu nó đến nỗi không thể rời xa được. Dù nắng hay mưa đôi chân luôn rong ruổi khắp các phố phường với đôi dép cao su và đầu đội chiếc nón cũ màu chở xe hoa như chở cả khung trời Hà Nội.

Không giống hoa bán trong tiệm trông thật sang trọng và được gói giấy khá cầu kỳ. Hoa bán rong bình dị hơn nhiều. Đồ gói đôi khi chỉ là giấy báo cũ, lá chuối hoặc lá sen thôi.

Dẫu vậy người mua rất hài lòng và ít khi trả giá. Bởi đây là thú vui thanh tao và nếp sống quen thuộc. Bởi hiện lên trên khuôn mặt khắc khổ của người bán là nụ cười rạng ngời với đôi tay thô ráp xấu xí nhưng luôn nâng niu từng bó hoa trao cho khách. Tôi đã cảm được cái nét thân thương và gần gũi ấy khi lần đầu tiên mua một bó hoa từ tay người phụ nữ tuổi đã ngoài năm mươi. Khoảnh khắc tay trao tay, nụ cười trao nụ cười sẽ mãi là kỉ niệm lưu dấu trong đời mỗi khi nhớ về thủ đô.

Chao ôi, Hà Nội có một cái nghề tuy bình thường mà thanh cao xiết bao! Nghề bán hoa tuy thu nhập chẳng bao nhưng người trong nghề luôn thấy vui vẻ và hạnh phúc. Vì họ biết nghề mình làm đang góp phần gìn giữ nét đẹp văn hóa xưa cũ giữa lòng thủ đô hiện đại. Vì họ biết bán hoa là bán nụ cười cho mọi người. Thấy hoa con người ta như thấy sức sống và tràn đầy năng lượng.

Lưu luyến phút chia tay

Chuyến đi xa nào rồi cũng kết thúc. Hà Nội và mùa thu vẫn còn đây mà tôi phải rời xa mất rồi. Nhớ thương không biết khi nào có dịp trở lại. Rồi đây tôi sẽ nhớ hoài giây phút ngập tràn hạnh phúc và cảm xúc khi được một lần viếng lăng Bác. Nhớ hoài hình ảnh những chiếc xe đạp chở trời hoa mùa yêu thương . Nhớ cô gánh hàng cốm nhẹ bước trên đường mưu sinh mỗi ngày. Những người hàng rong ấy tuy nghèo nhưng toát lên vẻ đẹp bình dị từ trong tâm hồn nảy nở giữa thủ đô.

Tình cảm tuy nhẹ nhàng mà sâu lắng. Nếp sống tuy giản dị mà thanh cao. Ôi chao, Hà Nội nhớ... thương... yêu biết bao nhiêu buổi ban đầu gặp nhau!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Ngô Đức Quang. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Đê La Thành
    Ngày ấy cách đây hơn hai mươi năm, khi tôi làm hồ sơ đăng ký thi vào trường Đại học Văn hóa Hà Nội, bố mẹ tôi giãy nảy lên vì trường tôi nằm ở trên Đê La Thành “ối giời ơi, ở quê mình còn thiếu đê hay sao mà mày lại phải học đại học trên một con đê hả con?”. Kệ bố mẹ, con không biết, người ta xây trường đại học trên đê thì con phải học trên đê thôi chứ con có biết làm sao đâu?
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Tọa đàm những vấn đề về kịch bản sân khấu hiện nay
    Với mong muốn tìm ra những nguyên nhân và giải pháp về vấn đề kịch bản sân khấu hiện nay, sáng 22/11, Hội Sân khấu Hà Nội tổ chức tọa đàm “Những vấn đề về kịch bản sân khấu” với sự tham gia của đông đảo hội viên trong hội.
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Các xã, phường mới của Hà Nội sau khi sáp nhập
    Sau khi sắp xếp lại, Hà Nội có 526 đơn vị hành chính cấp xã, gồm 160 phường, 345 xã và 21 thị trấn.
  • Chợ Bến Thành được xếp hạng là Di tích kiến trúc nghệ thuật cấp thành phố
    Chợ Bến Thành là một trong những địa danh tiêu biểu của TP HCM, lịch sử hình thành chợ gắn liền với đô thị Sài Gòn - Chợ Lớn.
Đừng bỏ lỡ
Lần đầu tiên tôi đến Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO