Lần đầu tiên tôi đến Hà Nội
Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi - Ngày đăng : 18:32, 31/10/2022
Khung cảnh Hà Nội hiện ra trước mắt như bức tranh tuyệt đẹp được tô vẽ bởi hoa tay họa sĩ tài danh khiến trái tim chàng trai xứ Quảng rung rinh xuyến xao. Chao ôi, cảm xúc xiết bao ! Hà Nội cuốn hút tâm hồn tôi ngay lần đầu tiên mất rồi.
Hà Nội mùa nào cũng đẹp. Nhưng có lẽ mùa thu là lãng mạn và dịu dàng nhất. Mùa thu, mùa của ngây ngất hương nồng hoa sữa thoang thoảng trong gió. Chẳng cần rực rỡ như nàng phượng mà chỉ trắng tinh khôi thế là đủ rồi. Bấy nhiêu thôi cũng đánh thức ký ức những người con Thủ đô hoài niệm về những mùa thu đã qua. Ai đang hối hả ngược xuôi bắt gặp những chùm hoa rung rinh trong nắng gió cũng phải sống chậm vài giây thưởng cảm khoảnh khắc tuyệt vời này. Còn tôi, tâm hồn như bỗng dịu nhẹ, bình an khi bàn tay đón cánh hoa rơi...
Mùa thu, mùa của đôi lứa yêu đương đắm say. Chao ôi, còn gì hạnh phúc bằng khi tay trong tay cùng người thương dạo bước trên con đường lá đổ xào xạc dưới gót chân. Hà Nội dù có hai mùa thay lá mỗi mùa một vẻ riêng nhưng điểm chung là không gian cho ta cảm giác yên bình, tĩnh lặng tránh xa nhịp sống xô bồ nơi phồn hoa. Khoảnh khắc ấy, giây phút ấy có hai trai tim khẽ chạm nhau rồi lạc bước vào thế giới yêu đương đắm say. Con tim càng thêm rộn ràng khi nghe ai đó hát :
" Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ.
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương.
...
Hai chúng ta sẽ cùng chung lối
Em với anh mơ mùa thu ấy tình ta ngát hương"
Mùa thu, mùa có gió heo may se lạnh gieo đời cơn mưa lất phất vương sợi tóc mềm. Cơn mưa chẳng khiến một người khách lạ như tôi thấy buồn hay nhớ nhà, ngược lại chỉ thấy thơ và mộng thôi.
Mùa thu, mùa cốm xanh non với đủ món ngon bày bán khắp phố. Nào là xôi cốm, chè cốm, cốm xào... mà đặc sắc nhất chính là cốm làng Vòng gây bao lòng thương nhớ. Ai biết cái thức ăn ấy là món quà vô giá trời ưu ái ban tặng cho thủ đô. Dường như chỉ có cốm nơi đây thơm ngon nhất thôi.
Nụ cười người bán rong
Hà Nội đâu chỉ có Hồ Tây mát lạnh những buổi sớm, Hồ Gươm cổ kính dáng uy nghiêm hay văn hiến ngàn năm Quốc Tử Giám. Ở nơi đây, còn một "đặc sản" rất Hà Nội mà dù bánh xe thời gian có lăn nhanh cỡ nào cũng chẳng thể cuốn "đặc sản" ấy chìm vào quên lãng - nụ cười Hà thành rất hiền và lành.
Nụ cười hiếu khách đến nơi đâu trên đất nước hình chữ S tôi cũng bắt gặp và đều thấy yêu mến. Nhưng nụ cười Thủ đô có một nét riêng. Nét riêng ấy được tỏa ra từ những người dân nghèo chân chất bán hoa rong.
Hoa được mua ở chợ đêm Quảng Bá. Bước vào chợ hoa như bước vào khu vườn cổ tích rực rỡ muôn sắc khắp nơi tụ về. Nào là những cái tên quen thuộc như cúc, ly, lan rồi tới mấy nàng hoa xa lạ sa lem, lan môn-ca-da.
Nghề bán hoa là nghề ngủ không tròn giấc. Lúc những chú gà còn mê ngủ, mọi người còn lạc chìm cõi mộng những người trong nghề đã đến chợ hoa rồi. Họ vội chọn mua những đóa hoa tươi tắn còn đọng hơi sương để rồi sáng sớm bắt đầu ngày mới bằng hành trình dâng hương cho đời.
Hà Nội mỗi mùa một loài hoa. Và chỉ cần nhìn vào những xe hoa lặng lẽ giữa phố phường tâm trí biết ngay đất trời đã bước vào tháng mấy.
Tháng 3, hoa bưởi trắng tinh khôi. Tháng 4, hoa loa kèn dịu dàng. Tháng 6, tháng 7 nụ sen hồng tươi len lỏi sắc hương vào nhịp sống sôi động. Mùa thu Hà Nội lại hiện về hoa cúc, hoa hướng dương, hoa sữa. Tháng 10 có cúc họa mi và tháng 12 khoe cải vàng.
Người bán chủ yếu là bậc trung niên. Có lẽ họ đã gắn bó với nghề lâu rồi nên yêu nó đến nỗi không thể rời xa được. Dù nắng hay mưa đôi chân luôn rong ruổi khắp các phố phường với đôi dép cao su và đầu đội chiếc nón cũ màu chở xe hoa như chở cả khung trời Hà Nội.
Không giống hoa bán trong tiệm trông thật sang trọng và được gói giấy khá cầu kỳ. Hoa bán rong bình dị hơn nhiều. Đồ gói đôi khi chỉ là giấy báo cũ, lá chuối hoặc lá sen thôi.
Dẫu vậy người mua rất hài lòng và ít khi trả giá. Bởi đây là thú vui thanh tao và nếp sống quen thuộc. Bởi hiện lên trên khuôn mặt khắc khổ của người bán là nụ cười rạng ngời với đôi tay thô ráp xấu xí nhưng luôn nâng niu từng bó hoa trao cho khách. Tôi đã cảm được cái nét thân thương và gần gũi ấy khi lần đầu tiên mua một bó hoa từ tay người phụ nữ tuổi đã ngoài năm mươi. Khoảnh khắc tay trao tay, nụ cười trao nụ cười sẽ mãi là kỉ niệm lưu dấu trong đời mỗi khi nhớ về thủ đô.
Chao ôi, Hà Nội có một cái nghề tuy bình thường mà thanh cao xiết bao! Nghề bán hoa tuy thu nhập chẳng bao nhưng người trong nghề luôn thấy vui vẻ và hạnh phúc. Vì họ biết nghề mình làm đang góp phần gìn giữ nét đẹp văn hóa xưa cũ giữa lòng thủ đô hiện đại. Vì họ biết bán hoa là bán nụ cười cho mọi người. Thấy hoa con người ta như thấy sức sống và tràn đầy năng lượng.
Lưu luyến phút chia tay
Chuyến đi xa nào rồi cũng kết thúc. Hà Nội và mùa thu vẫn còn đây mà tôi phải rời xa mất rồi. Nhớ thương không biết khi nào có dịp trở lại. Rồi đây tôi sẽ nhớ hoài giây phút ngập tràn hạnh phúc và cảm xúc khi được một lần viếng lăng Bác. Nhớ hoài hình ảnh những chiếc xe đạp chở trời hoa mùa yêu thương . Nhớ cô gánh hàng cốm nhẹ bước trên đường mưu sinh mỗi ngày. Những người hàng rong ấy tuy nghèo nhưng toát lên vẻ đẹp bình dị từ trong tâm hồn nảy nở giữa thủ đô.
Tình cảm tuy nhẹ nhàng mà sâu lắng. Nếp sống tuy giản dị mà thanh cao. Ôi chao, Hà Nội nhớ... thương... yêu biết bao nhiêu buổi ban đầu gặp nhau!
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Ngô Đức Quang. Thông tin về cuộc thi xem tại đây. |