Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Vô định bước chân khi qua chốn cũ

Lê Ngọc Sơn 16/05/2024 09:13

Một lần tôi âm thầm trở lại Hà Nội. Tôi có hẹn phỏng vấn với một công ty ở đó. Sau bao tháng ngày lăn lội công trường bùn lầy gió bụi, tôi muốn tìm kiếm một công việc mang nhiều yếu tố chuyên môn hơn. Thế nhưng, buổi phỏng vấn hờ hững, kết thúc mà chẳng hứa hẹn điều gì, có lẽ tôi không phải là lựa chọn phù hợp cho vị trí đang tuyển dụng. Chông chênh giữa một thành phố quen mà nay như xa lạ, tôi một mình lang thang qua những con phố cũ, chờ chuyến xe trở về lúc chiều muộn.

optimize_gioi-thieu-ve-ha-noi-01.jpg
Ảnh minh hoạ

Trở lại nơi chốn cũ thân thuộc luôn mang lại một hoài niệm và cảm xúc nao nao. Góc phố ta ngồi mỗi chiều uống cốc trà đá luôn rôm rả tiếng nói cười của mấy thằng bạn thân. Giờ vẫn góc phố đó nhưng vào buổi chiều trong tuần sao vắng lặng, chỉ lao xao tiếng xe cộ qua lại trên đường. Nắng vàng hanh hao vẫn trải vàng những con đường, những góc phố. Gió thổi nhẹ làm rung rinh cành lá phía trên cao. Nắng hắt trên mặt lá làm thành khoảng xanh mát và khoảng nắng sáng đan xen nhau. Người ngồi đây ngắm phố mà lòng lại nhớ về những năm tháng cũ.

Ngày đó tôi là sinh viên năm cuối trường Bách Khoa Hà Nội. Những năm tháng cuối cùng của đời sinh viên như bước chuyển ngoặc, từ chàng trai ngờ nghệch tỉnh lẻ bước chân vào cánh cửa trường đại học nơi thủ đô tấp nập phồn hoa, tới lúc dần phải biết lo biết nghĩ về tương lai để mà tự đứng trên đôi chân của chính mình. Năm tháng đó không có một lời hứa hẹn, chưa thể tìm ngay được một công việc khi mới ra trường. Tôi thấy tương lai chông chênh, như con thuyền tháo dây neo đậu nơi bến bờ, tròng trành trôi vào vùng sóng nước mà chưa dò được nông sâu. Con thuyền cuộc đời trôi theo dòng nước. Tôi chỉ kịp trang bị cho mình một kiến thức chuyên môn thật vững, một vốn ngoại ngữ tốt nhất có thể và một niềm tin ý chí. Rằng phải tự bước đi trên đôi chân của chính mình, không dựa dẫm vào ai, mà cũng không có ai để mà dựa.

Năm tháng ấy, tôi may mắn có những người bạn thân luôn bên cạnh. Thường dịp cuối tuần, bạn bè tụ tập quán cóc nơi góc phố chuyện trò. Chuyện tình yêu, chuyện trường học, những dự định ấp ủ, ai ở lại, ai trở về quê. Chúng tôi thân nhau tới mức mà một bạn còn đề nghị rằng: ra trường lập một công ty chung rồi mỗi ông một chuyên môn làm một mảng. Ông làm kỹ thuật, ông làm quản lý, ông làm kinh doanh, ông làm… họa sỹ. Một đề nghị thật đẹp, nhưng cũng thật viễn vông. May mà dự định đó không thành hiện thực, chứ khó khăn rồi những va vấp đầu đời do thiếu kinh nghiệm và vốn sống rất dễ khiến công ty đổ vỡ, khiến tình bạn trong sáng vô tư vì thế mà sứt mẻ.

Tôi thường một mình dạo bước trên phố khi trở về những nơi chốn thân quen. Tự mình cảm nhận được sự đổi thay, rồi phảng phất quanh mình những hoài niệm về quá khứ. Khi ấy, bước chân tôi nhẹ tênh, bước đi vô định, mà miên man cảm xúc. Chiều hồ Tây lộng gió, sóng nước xô bờ lăn tăn gợn làm dập dềnh chiếc thuyền câu. Quán vắng bên hồ đìu hiu một vài khách mắt đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Bước qua công viên chiều vắng, quán cóc trên bậc thềm một vài khách ôm ly trà đá nhởn nhơ cắn hạt hướng dương. Chẳng để làm gì mà chân vẫn cứ muốn bước tiếp. Tới khi chiều buông, bớt chợt thẫn thờ, tôi giật mình trở về với thực tại.

Cầm chiếc điện thoại lên định bấm gọi một vài người bạn quen. Lại thôi. Tặc lưỡi nghĩ rằng, có lẽ bạn đang bận. Thực ra lúc này đây tôi muốn trải một mình cảm giác trống vắng nơi chốn quen, muốn có riêng mình một khoảng lặng để mà nhấm nhá miền ký ức miên man khắc khoải. Những người bạn thân của tôi năm xưa ấy, không còn một ai ở Hà Nội nữa. Người trở về quê cũ theo nghiệp của bố, người nơi trời Âu tìm kiếm ước mơ, người vào Sài Gòn tìm nơi lập thân lập nghiệp. Tôi từ chốn công trường vùng Đông Bắc trở về Thủ đô, đông đúc đấy, quen thuộc đấy, nhưng bạn thân không còn một ai. Đi qua quán quen mà thảng thốt với dòng thời gian tạt qua như cơn cát sa mạc cuốn trôi những tiếng nói cười, cuốn trôi những dự định ngày còn đứng ở ngưỡng cửa vào đời.

Đi qua tháng năm tuổi trẻ, dù chưa nói là đã già, nhưng đủ nhận thấy mình chín chắn hơn. Thấy sôi nổi ngày còn trẻ bớt dần đi mà thay vào đó là những khoảng trầm tư nghĩ suy. Vẫn mải miết kiếm tìm một công việc phù hợp hơn. Chuyến xe đêm một lần nữa đưa tôi rời xa Thủ đô. Ngày mai vẫn sẽ là một ngày mới nơi công trường nắng gió./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lê Ngọc Sơn. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Sơn Tây, một thoáng thành cổ
    Nằm dưới chân núi Tổ lại ở vị trí trung tâm của xứ Đoài, thành cổ Sơn Tây từng in dấu thời gian và trở thành một chứng nhân của lịch sử trong giai đoạn cuối của thời phong kiến và những năm tháng bi hùng kháng chiến chống Pháp của phe “chủ chiến” và phong trào cần vương trên mảnh đất xứ Đoài.
(0) Bình luận
  • Hà Nội 70 mùa thu yêu dấu
    Tháng mười, mùa thu đã đến! Trời xanh êm và gió mát trong lành. Lòng tôi thấy yêu thương quá đỗi. Yêu thương mùa thu Hà Nội, nhất là những ngày thu tháng mười; có một kỷ niệm vô cùng tươi đẹp: Ngày 10 tháng 10 - Ngày giải phóng Thủ đô. Năm nay Hà Nội tưng bừng kỷ niệm 70 năm ngày giải phóng Thủ đô, người Hà Nội cũng háo hức đợi chờ.
  • Phở Hà Nội
    Du lịch Đà Nẵng cháy phòng khách sạn vào những dịp lễ. Dạo một vòng quanh thành phố Đà Nẵng, những con đường không còn bình yên, cảnh ồn ào, tấp nập của khách du lịch, hầu hết khách sạn, nhà hàng, đều đầy ắp bóng người. Thời đại kinh tế khó khăn, doanh thu từ việc bán phở cũng không giảm bao nhiêu, khách chủ yếu là những người mê phở Hà Nội, cả người bán lẫn người mua đều an tâm vì toàn khách quen và chủ cũng quen.
  • Thanh lịch chiều quán gió
    Quán Gió Hồ Tây ngày xưa ở vị trí đắc địa giữa hai hồ nước đẹp nhất Hà Nội. Nhưng, chiều và tối, quán mới trở nên sống động, với số đông người đến quán để thưởng lãm không khí cuối ngày, đang hoe hoe nét vàng phai rất riêng Hà Nội.
  • Lần đầu ăn phở xếp hàng
    Dù đã nhiều lần đến Hà Nội nhưng do công tác, tôi không có thời gian dành cho thăm thú. Về quê lại lăn xả vào công việc, đến một sáng tháng Mười năm 2022, từ Quảng Bình tôi có công chuyện trở lại Thủ đô. Lúc này, ông bạn đồng hương sốt sắng dùng xe máy chở tôi dạo quanh một vòng, chiêm ngưỡng các danh thắng. Chừng thấm mệt và thấm cả sự cồn cào của dạ dày, bạn gây cho tôi sự tò mò, bảo “Tôi đưa ông đi ăn phở xếp hàng!”. Con AirBlade tiếp tục lao đi giữa phố phường tấp nập, bạn đưa tôi đến một quán phở, không lấy gì làm to tát ở phường Cửa Đông, quận Hoàn Kiếm. Quán phở gia truyền số 49 Bát Đàn!
  • Lời ru từ hồn thiêng xứ sở
    Một buổi sáng nắng dịu dàng ôm ấp những hàng cây, tôi lang thang từ chùa Trấn Quốc dọc theo bờ Hồ Tây chừng quãng ngắn rồi ghé vào thăm ngôi đền Quán Thánh trầm mặc, nơi lưu giữ cả ngàn năm lịch sử của Thủ đô.
  • Nỗi niềm vào thu
    Vào mùa thu này, Hạ đã bước vào tuổi 39. Ba mươi chín tuổi với một người đàn bà mà chưa có chồng, ta thường gọi là gái ế, gái lỡ thì, là kịch khung của nhỡ nhàng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Vô định bước chân khi qua chốn cũ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO