Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Vô định bước chân khi qua chốn cũ

Lê Ngọc Sơn 16/05/2024 09:13

Một lần tôi âm thầm trở lại Hà Nội. Tôi có hẹn phỏng vấn với một công ty ở đó. Sau bao tháng ngày lăn lội công trường bùn lầy gió bụi, tôi muốn tìm kiếm một công việc mang nhiều yếu tố chuyên môn hơn. Thế nhưng, buổi phỏng vấn hờ hững, kết thúc mà chẳng hứa hẹn điều gì, có lẽ tôi không phải là lựa chọn phù hợp cho vị trí đang tuyển dụng. Chông chênh giữa một thành phố quen mà nay như xa lạ, tôi một mình lang thang qua những con phố cũ, chờ chuyến xe trở về lúc chiều muộn.

optimize_gioi-thieu-ve-ha-noi-01.jpg
Ảnh minh hoạ

Trở lại nơi chốn cũ thân thuộc luôn mang lại một hoài niệm và cảm xúc nao nao. Góc phố ta ngồi mỗi chiều uống cốc trà đá luôn rôm rả tiếng nói cười của mấy thằng bạn thân. Giờ vẫn góc phố đó nhưng vào buổi chiều trong tuần sao vắng lặng, chỉ lao xao tiếng xe cộ qua lại trên đường. Nắng vàng hanh hao vẫn trải vàng những con đường, những góc phố. Gió thổi nhẹ làm rung rinh cành lá phía trên cao. Nắng hắt trên mặt lá làm thành khoảng xanh mát và khoảng nắng sáng đan xen nhau. Người ngồi đây ngắm phố mà lòng lại nhớ về những năm tháng cũ.

Ngày đó tôi là sinh viên năm cuối trường Bách Khoa Hà Nội. Những năm tháng cuối cùng của đời sinh viên như bước chuyển ngoặc, từ chàng trai ngờ nghệch tỉnh lẻ bước chân vào cánh cửa trường đại học nơi thủ đô tấp nập phồn hoa, tới lúc dần phải biết lo biết nghĩ về tương lai để mà tự đứng trên đôi chân của chính mình. Năm tháng đó không có một lời hứa hẹn, chưa thể tìm ngay được một công việc khi mới ra trường. Tôi thấy tương lai chông chênh, như con thuyền tháo dây neo đậu nơi bến bờ, tròng trành trôi vào vùng sóng nước mà chưa dò được nông sâu. Con thuyền cuộc đời trôi theo dòng nước. Tôi chỉ kịp trang bị cho mình một kiến thức chuyên môn thật vững, một vốn ngoại ngữ tốt nhất có thể và một niềm tin ý chí. Rằng phải tự bước đi trên đôi chân của chính mình, không dựa dẫm vào ai, mà cũng không có ai để mà dựa.

Năm tháng ấy, tôi may mắn có những người bạn thân luôn bên cạnh. Thường dịp cuối tuần, bạn bè tụ tập quán cóc nơi góc phố chuyện trò. Chuyện tình yêu, chuyện trường học, những dự định ấp ủ, ai ở lại, ai trở về quê. Chúng tôi thân nhau tới mức mà một bạn còn đề nghị rằng: ra trường lập một công ty chung rồi mỗi ông một chuyên môn làm một mảng. Ông làm kỹ thuật, ông làm quản lý, ông làm kinh doanh, ông làm… họa sỹ. Một đề nghị thật đẹp, nhưng cũng thật viễn vông. May mà dự định đó không thành hiện thực, chứ khó khăn rồi những va vấp đầu đời do thiếu kinh nghiệm và vốn sống rất dễ khiến công ty đổ vỡ, khiến tình bạn trong sáng vô tư vì thế mà sứt mẻ.

Tôi thường một mình dạo bước trên phố khi trở về những nơi chốn thân quen. Tự mình cảm nhận được sự đổi thay, rồi phảng phất quanh mình những hoài niệm về quá khứ. Khi ấy, bước chân tôi nhẹ tênh, bước đi vô định, mà miên man cảm xúc. Chiều hồ Tây lộng gió, sóng nước xô bờ lăn tăn gợn làm dập dềnh chiếc thuyền câu. Quán vắng bên hồ đìu hiu một vài khách mắt đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Bước qua công viên chiều vắng, quán cóc trên bậc thềm một vài khách ôm ly trà đá nhởn nhơ cắn hạt hướng dương. Chẳng để làm gì mà chân vẫn cứ muốn bước tiếp. Tới khi chiều buông, bớt chợt thẫn thờ, tôi giật mình trở về với thực tại.

Cầm chiếc điện thoại lên định bấm gọi một vài người bạn quen. Lại thôi. Tặc lưỡi nghĩ rằng, có lẽ bạn đang bận. Thực ra lúc này đây tôi muốn trải một mình cảm giác trống vắng nơi chốn quen, muốn có riêng mình một khoảng lặng để mà nhấm nhá miền ký ức miên man khắc khoải. Những người bạn thân của tôi năm xưa ấy, không còn một ai ở Hà Nội nữa. Người trở về quê cũ theo nghiệp của bố, người nơi trời Âu tìm kiếm ước mơ, người vào Sài Gòn tìm nơi lập thân lập nghiệp. Tôi từ chốn công trường vùng Đông Bắc trở về Thủ đô, đông đúc đấy, quen thuộc đấy, nhưng bạn thân không còn một ai. Đi qua quán quen mà thảng thốt với dòng thời gian tạt qua như cơn cát sa mạc cuốn trôi những tiếng nói cười, cuốn trôi những dự định ngày còn đứng ở ngưỡng cửa vào đời.

Đi qua tháng năm tuổi trẻ, dù chưa nói là đã già, nhưng đủ nhận thấy mình chín chắn hơn. Thấy sôi nổi ngày còn trẻ bớt dần đi mà thay vào đó là những khoảng trầm tư nghĩ suy. Vẫn mải miết kiếm tìm một công việc phù hợp hơn. Chuyến xe đêm một lần nữa đưa tôi rời xa Thủ đô. Ngày mai vẫn sẽ là một ngày mới nơi công trường nắng gió./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lê Ngọc Sơn. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Sơn Tây, một thoáng thành cổ
    Nằm dưới chân núi Tổ lại ở vị trí trung tâm của xứ Đoài, thành cổ Sơn Tây từng in dấu thời gian và trở thành một chứng nhân của lịch sử trong giai đoạn cuối của thời phong kiến và những năm tháng bi hùng kháng chiến chống Pháp của phe “chủ chiến” và phong trào cần vương trên mảnh đất xứ Đoài.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Tọa đàm những vấn đề về kịch bản sân khấu hiện nay
    Với mong muốn tìm ra những nguyên nhân và giải pháp về vấn đề kịch bản sân khấu hiện nay, sáng 22/11, Hội Sân khấu Hà Nội tổ chức tọa đàm “Những vấn đề về kịch bản sân khấu” với sự tham gia của đông đảo hội viên trong hội.
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Các xã, phường mới của Hà Nội sau khi sáp nhập
    Sau khi sắp xếp lại, Hà Nội có 526 đơn vị hành chính cấp xã, gồm 160 phường, 345 xã và 21 thị trấn.
  • Chợ Bến Thành được xếp hạng là Di tích kiến trúc nghệ thuật cấp thành phố
    Chợ Bến Thành là một trong những địa danh tiêu biểu của TP HCM, lịch sử hình thành chợ gắn liền với đô thị Sài Gòn - Chợ Lớn.
Đừng bỏ lỡ
Vô định bước chân khi qua chốn cũ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO