Nhọc nhằn nghề muối

Song Sinh| 20/07/2018 07:48

Nhà ngoại tôi nằm ở ven biển. Hằng đêm nghe sóng vỗ rì rào, sóng biển bao đời nay vẫn thế, ướp mặn cả đời người bằng tiếng vỗ khôn nguôi.

Nhọc nhằn nghề muối

Phía ven biển ấy có những khuông đầm rộng hàng hecta. Phải như ở đồng bằng trung du, mỗi nhà có trong tay cả mớ đất tha hồ canh tác, làm giàu. Nhưng ở đây thì hoàn toàn trái ngược, ruộng đất chẳng thể làm gì ngoài ngâm mình trong từng khoang nước nhuốm vị mặn mòi từ tháng này qua tháng nọ. Nơi ấy, những người dân lương thiện vùi cả đời mình vào chuỗi ngày dài để làm thành vị mặn, nêm vào cuộc sống nhạt nhẽo ngoài kia như người già vẫn thường rỉ tai nhau khi ngồi ngâm nghê bên ấm chè xanh loang khói ấm nồng.

Người ta gọi những người trồng muối là diêm dân. Một cái tên lạ lẫm và chẳng thể cắt nghĩa nếu lần đầu đặt chân đến.

Sáng sớm, cả làng bắt đầu thức dậy hò nhau ra đồng. Chẳng cần chiếc đồng hồ báo thức inh tai. Có chăng vài con gà trống thả vườn làm chiếc chuông báo thức quen thuộc. Tiếng gà gáy tự bao đời nay trở thành âm thanh thân thuộc của làng quê, của những hoài niệm rưng rưng để những người con xa quê nhớ về.

Trẻ con cũng theo bố mẹ dậy từ tang tảng sáng, ríu ran gọi nhau bước đi với những cuốc những sàng hăm hở trên tay. Mùa muối trở thành mùa canh tác nuôi sống bao đời người dân xóm biển. Những công đoạn tưởng chừng đơn giản nhưng đòi hỏi kỹ thuật và sự cần mẫn, muốn có hạt muối ngon phải làm theo đúng trình tự mới cho ra thành phẩm ưng ý. Từ xe cát, trang cát, phơi cát rồi lọc chạt… Tiếp đó là đến khâu thu cát lại, chắt lọc lấy nước mặn, tỉ mỉ đổ từng gánh nước lọc vào từng ô nề ngay ngắn. Chỉ cần phơi nắng đủ một ngày là những hạt muối kết tinh trắng ngần dần dần hiện ra trong từng khuông đất to nhỏ dưới từng vạt nắng vàng ươm.

Đổi lại diêm dân phải oằn mình trong những cơn nắng oi nồng, mồ hôi thấm nhuần bao gánh muối nặng oằn trên vai.

Trời nắng đã vậy, trời mưa lại càng khổ ải hơn. Trong xóm nhà nào nhà nấy đi làm đều giắt bên hông chiếc radio mở sóng để nghe dự báo thời tiết. Nhớ những đêm nằm nghe gió lùa về bằng vài ba giọt mưa tí tách, cả làng lại hò nhau ra đồng đậy bạt che chắn để hạt mưa không làm hỏng vựa muối chưa kịp thu về. Có những nhà cẩn thận còn dựng lều ngủ ngoài vuông, sáng sớm trở về nghe hương muối mặn chát nơi những mái đầu bạc phếch.

Nghề muối cực nhọc là thế, nhưng thu nhập chẳng đáng bao nhiêu. Nhiều người dân xóm biển qua thời gian chẳng còn mặn mà với nghề gia truyền cha ông để lại, cũng như nghề truyền thống mang vị mặn cho đời. Người trẻ lớn lên rồi tìm đường ra phố mưu sinh bằng bao ngành nghề khác nhau, lảng tránh những tháng ngày cơ cực dưới cơn nắng gắt gỏng. Chỉ người già cố bám trụ lại, như sinh mệnh của cuộc đời gắn vào vuông muối mằn mặn kết tinh từ những mồ hôi và bao gom góp nhọc nhằn.

Để rồi một ngày trở lại nơi tôi đã có khoảng thời ấu thơ bên gánh muối chiều hôm thơm mùi nắng biển, nắm trong tay kết tinh của đời ngoại vất vả, chậm rãi nhấm nháp từng vị mặn thấm vào nơi cổ họng, bỗng dâng trào cảm xúc ngậm ngùi bởi những đau đáu, rưng rưng thông thốc theo gió nhuộm cùng hương muối ngoài khuông, tràn về chát mặn. 
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nhọc nhằn nghề muối
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO