Lý luận - phê bình

Hình ảnh người mẹ qua các tác phẩm trong sách giáo khoa Ngữ văn hiện nay

Hà Vinh Tâm 08:42 01/04/2025

Trong thơ ca Việt Nam, hình tượng người mẹ không chỉ mang ý nghĩa sinh thành, dưỡng dục mà còn là biểu tượng của sự hi sinh thầm lặng, lòng bao dung vô hạn và những giá trị văn hóa truyền thống bền vững.

Mẹ là cội nguồn yêu thương, là điểm tựa bền bỉ của mỗi con người trên hành trình trưởng thành. Những vần thơ viết về mẹ không chỉ đơn thuần là những lời tri ân, mà còn là những nốt nhạc ngân vang trong bản giao hưởng xúc cảm của con người, chạm đến tận cùng nỗi niềm thương nhớ, kính yêu. Các tác phẩm được đưa vào sách giáo khoa Ngữ văn THCS hiện nay ở cả ba bộ sách như “À ơi tay mẹ” (Bình Nguyên), “Về thăm mẹ” (Đinh Nam Khương), “Mẹ” (Đỗ Trung Lai), “Trong lời mẹ hát” (Trương Nam Hương), “Mẹ và quả” (Nguyễn Khoa Điềm), “Đường về quê mẹ” (Đoàn Văn Cừ),… đã làm sống dậy hình ảnh người mẹ như một nguồn sáng thiêng liêng soi rọi tâm hồn mỗi chúng ta. Bài viết này sẽ đi sâu phân tích những nét đặc sắc của cảm hứng về mẹ qua các bài thơ ấy, từ đó làm nổi bật vẻ đẹp của tình mẫu tử trong văn học hiện đại. Mỗi bài thơ là một đóa hoa tinh khôi, kết thành vườn thơ viết về mẹ đầy ý nghĩa!

minh-hoa-2.jpg

Người mẹ - biểu tượng của tình yêu thương và sự hy sinh

Một trong những đặc điểm nổi bật của hình ảnh người mẹ trong thơ ca hiện đại là sự tần tảo, hy sinh không quản khó khăn, vất vả. Điều này được thể hiện rõ qua bài thơ “À ơi tay mẹ” (Bình Nguyên), khi tác giả sử dụng hình ảnh bàn tay mẹ như một biểu tượng của sự chăm sóc và che chở: “Bàn tay mẹ chắn mưa sa/ Bàn tay mẹ chặn bão qua mùa màng”. Những câu thơ giàu hình ảnh và giai điệu ru con ấy không chỉ gợi tả dáng vẻ của mẹ trong lao động mà còn gợi lên sức mạnh phi thường của người mẹ - người luôn sẵn sàng chống chọi với mọi giông tố để bảo vệ con. Đọc câu thơ ta có cảm tưởng như có một tấm lụa ấm đang quấn quanh trái tim người đọc, gợi lên bóng dáng của người mẹ tảo tần, nhọc nhằn nhưng vẫn luôn bảo bọc con giữa những khắc nghiệt của cuộc đời. Bàn tay mẹ không chỉ nuôi nấng, chăm bẵm mà còn nâng đỡ những giấc mơ của con, tạo nên một thế giới an toàn, bình yên.

Ở một góc nhìn khác, bài thơ “Mẹ và quả” (Nguyễn Khoa Điềm) lại gửi gắm hình ảnh người mẹ qua biểu tượng của những mùa quả: “Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên/ Còn những bí và bầu thì lớn xuống”. Sự hy sinh, công lao dưỡng dục của mẹ được thể hiện tinh tế và sâu sắc. Mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người nuôi nấng, chăm chút, đặt niềm tin yêu vào con. Cách sử dụng biện pháp tương phản, đối lập giúp cho những hình ảnh thơ giản dị trở nên thấm đẫm triết lý về sự hy sinh. Những trái bầu, trái bí “lớn xuống” như chính những giọt mồ hôi của mẹ lặng lẽ rơi xuống mảnh đất cuộc đời, nuôi dưỡng những ước vọng của con. Bài thơ là bản giao hưởng cảm xúc, nơi mỗi câu thơ như giọt mật ngọt ngào thấm đẫm tình mẹ. Hình ảnh “những thứ quả trên đời” chính là ẩn dụ sâu sắc cho những đứa con - kết tinh của bao ngày tháng mẹ vun trồng bằng mồ hôi và nước mắt. Đó không chỉ là sự chăm sóc thể chất mà còn là hành trình nuôi dưỡng tâm hồn, hun đúc nên những giá trị sống cao đẹp cho thế hệ mai sau.

Ký ức về mẹ - miền yêu thương vô bờ, sâu đậm

Mẹ - hai tiếng thân thương gói trọn cả trời yêu thương và những tháng năm dài rộng. Những hồi ức về mẹ trong thơ ca là những mảnh ghép đầy mến thương, dù thời gian trôi chảy nhưng vẫn luôn đầy ắp niềm xúc động khôn nguôi mỗi khi con nhớ về. “Về thăm mẹ” (Đinh Nam Khương) gợi lên một khung cảnh đầy nỗi nhớ: “Con về thăm mẹ chiều đông/ Bếp chưa lên khói, mẹ không có nhà”. Hình ảnh bếp lửa - biểu tượng của sự sum vầy nay nguội lạnh, gợi lên nỗi trống trải đến nghẹn ngào. Người con trở về nhưng mẹ không còn ở đó, chỉ còn lại những kỷ vật thân quen - những dấu ấn tuổi thơ và của một tình yêu chưa bao giờ vơi cạn. Bài thơ đã mở một khung cảnh giản dị nhưng chất chứa biết bao hoài niệm.

Những hình ảnh quen thuộc như chiếc chum tương, cái nơm hỏng, trái na cuối vụ đã gợi nhắc về tình mẫu tử sâu nặng. Khi trở về quê, người con đã không thấy mẹ nhưng hình ảnh mẹ vẫn hiện hữu trong từng sự vật quen thuộc. Tình yêu thương của mẹ còn đọng lại trong từng kỷ vật, từng góc nhỏ của ngôi nhà. Tương tự, bài thơ “Trong lời mẹ hát (Trương Nam Hương) lại mở ra thế giới tuổi thơ ngọt ngào bên những lời ru dịu dàng: “Tuổi thơ chở đầy cổ tích,/ Dòng sông lời mẹ ngọt ngào”. Lời ru của mẹ không chỉ là những âm điệu êm ái mà còn là hành trang đi theo con suốt cuộc đời, là suối nguồn nuôi dưỡng tâm hồn, giúp con mạnh mẽ, vững bước trong cuộc đời. “Trong lời mẹ hát” như tiếng vọng của ký ức, dịu dàng và da diết. Những hình ảnh như “cánh cò trắng, dải đồng xanh” không chỉ là bức tranh làng quê bình dị mà còn là tấm gương phản chiếu tình yêu thương bao la của mẹ. Lời ru của mẹ không chỉ đưa con vào giấc ngủ yên bình mà còn gieo vào lòng con những giá trị sống đẹp đẽ, nuôi dưỡng tâm hồn con lớn lên từng ngày. Phải chăng ký ức về mẹ luôn là một dòng chảy êm đềm nhưng cũng đầy xúc động trong thơ ca muôn đời nay?

Nỗi xót xa trước sự tàn phai của mẹ

Thời gian luôn là kẻ đối đầu thầm lặng nhưng đầy quyền lực, để lại dấu ấn khắc nghiệt lên vóc dáng mẹ nhưng không thể xóa nhòa tình yêu mẹ trong trái tim con. “Mẹ” (Đỗ Trung Lai) và “Đường về quê mẹ” (Đoàn Văn Cừ) là những bản tình ca trầm lắng, khắc họa nỗi nhớ nhung và sự bi cảm trước sự tàn phá của thời gian. Câu thơ “Lưng mẹ còng rồi, cau thì vẫn thẳng” trong bài “Mẹ” như một nhát cắt sắc lẹm vào trái tim người đọc. Hình ảnh đối lập giữa dáng mẹ hao gầy và cây cau thẳng đứng là sự chua xót, nghẹn ngào trước sự tàn nhẫn của thời gian. Mẹ đang dần già đi, lặng lẽ như một nhành cây trước gió, trong khi thiên nhiên vẫn xanh tươi, vững chãi. Người con bất lực trước vòng quay của tạo hóa, chỉ biết lặng nhìn mẹ già đi trong sự đau đớn và thương yêu.

Nhưng chính điều đó lại làm tình yêu của người con dành cho mẹ thêm phần khắc khoải, sâu sắc hơn. “Đường về quê mẹ” là chuyến hành trình ngược dòng ký ức, nơi từng con đường, từng bóng cây đều in hằn hình bóng mẹ. Những nốt nhạc trầm buồn vang lên qua từng câu thơ, như những bước chân khắc khoải đi tìm lại hình bóng mẹ - người đã dệt nên ký ức tuổi thơ bằng tình thương vô bờ bến.

Bài thơ chất chứa sự tiếc nuối và nỗi nhớ khôn nguôi! Hình ảnh mẹ được phác họa với vẻ đẹp truyền thống: “Mẹ ta áo thắm, áo the nâu/ Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au”. Những gam màu ấy không chỉ là ký ức, mà còn là niềm tự hào của người con về mẹ, về quê hương, nơi chốn thân thương mà dù đi xa đến đâu, ta cũng luôn muốn trở về. Đó là những hình ảnh không chỉ khắc họa vẻ đẹp của người mẹ mà còn gợi lên nỗi nhớ da diết về quê hương, chốn cội nguồn yêu dấu. Thời gian không chỉ in hằn lên dáng mẹ những nếp nhăn mà còn để lại trong lòng con nỗi xót xa, lo âu và thương yêu dành cho mẹ.

Lời nhắc nhở về sự tri ân và lòng biết ơn

Mỗi bài thơ về mẹ đều là một lời nhắc nhở khẽ khàng nhưng sâu sắc về tình yêu và lòng biết ơn. “Mẹ và quả” (Nguyễn Khoa Điềm) kết lại với một câu thơ đầy trăn trở: “Tôi hoảng sợ, ngày bàn tay mẹ mỏi/ Mình vẫn còn một thứ quả non xanh”. Người con nhận ra rằng mẹ đã dành cả đời chờ đợi con trưởng thành, nhưng liệu đến bao giờ con mới đủ chín muồi để đền đáp công ơn ấy? Câu hỏi ấy như một hồi chuông lay động lòng người, nhắc nhở ta hãy biết trân trọng mẹ khi còn có thể. Không chỉ vậy, “Về thăm mẹ” (Đinh Nam Khương) cũng thể hiện nỗi xót xa khi người con trở về mà không còn thấy bóng dáng mẹ, chỉ có những kỷ vật gợi nhắc tình thương: “Nghẹn ngào thương mẹ nhiều hơn…/ Rưng rưng từ chuyện giản đơn thường ngày”. Những câu thơ giản dị nhưng chất chứa sự hối tiếc, khiến mỗi người đọc đều phải giật mình suy ngẫm: Liệu chúng ta đã biết trân quý mẹ khi mẹ còn bên cạnh mình chưa? Tình mẫu tử trong các bài thơ không chỉ là những hình ảnh hoài niệm mà còn là lời nhắn nhủ tha thiết về giá trị của lòng tri ân.

anh-minh-hoa-1.jpg

Từng hình ảnh, từng dòng thơ như nhắc nhở ta hãy dành nhiều thời gian hơn để yêu thương mẹ để không phải hối tiếc khi quá muộn. Nỗi lo sợ, xót xa của người con khi chưa báo đáp được công ơn sinh thành đã trở thành thông điệp nhân văn sâu sắc, đánh thức ý thức trách nhiệm trong mỗi người.

Từ những bài thơ trong chương trình Ngữ văn THCS, có thể thấy cảm hứng về mẹ luôn là một dòng chảy mãnh liệt trong thơ ca hiện đại. Cảm hứng viết về mẹ không chỉ là câu chuyện về sự hy sinh, mà còn là những hồi ức ngọt ngào, những nỗi niềm day dứt, và những bài học sâu sắc về lòng biết ơn. Càng đọc, ta càng cảm nhận rõ ràng hơn: trong mỗi nhịp đập của tình mẹ, có cả một vũ trụ của tình yêu và sự sống, bất diệt cùng năm tháng. Những tác phẩm này không chỉ là những áng thơ đẹp mà còn là những bài học nhân văn sâu sắc, nhắc nhở mỗi chúng ta hãy luôn yêu thương, trân trọng và biết ơn người mẹ của mình khi còn có thể!

Bài liên quan
  • Dòng chảy hiện sinh trong thơ hiện đại Việt Nam
    Trong triết học phương Tây hiện đại, chủ nghĩa hiện sinh nổi bật như một cuộc đối thoại sâu sắc với thân phận con người, đặt ra những câu hỏi day dứt về sự tồn tại và mối quan hệ giữa cái hữu hạn - cái vô cùng.
(0) Bình luận
  • Có một mùa thu vẫn còn thơ bé
    Khi những vạt nắng xanh non tháng Chín lung linh nhảy múa bên thềm nhà, bọn trẻ con đã bắt đầu vào năm học mới, lòng tôi lại rộn lên những cảm xúc bâng khuâng khó tả. Trong tâm trí, tôi thấy nhảy nhót những trang sách giáo khoa thời tiểu học, với hình ảnh con gà, con mèo, bắp cải, con trâu... lần lượt ùa về.
  • Để văn học Thủ đô tiếp tục khẳng định vị thế
    Song hành với thành tựu phát triển kinh tế, chính trị của Thủ đô 80 năm qua, Thành phố Hà Nội đang nỗ lực xây dựng hình ảnh một đô thị thanh lịch, văn minh, trong đó chiều sâu văn hóa được thể hiện qua các tác phẩm văn học nghệ thuật (VHNT) gắn bó với đời sống nhân dân Thủ đô. Nói riêng về diện mạo văn học, bên cạnh những thành tựu to lớn mà các nhà văn Hà Nội đóng góp trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ thì các tác phẩm văn học có quy mô và chất lượng cao ở thời kỳ đổi mới vẫn còn thưa vắng, thậm chí mờ nhạt. Nhìn lại chặng đường sáng tạo văn chương của các nhà văn dưới mái nhà chung - Hội Nhà văn Hà Nội, đặc biệt trong 20 năm trở lại đây có thể thấy rõ điều đó.
  • Cảnh và tình trong thơ Nguyễn Trọng Nghĩa
    “Chuyện hàng rào có hoa” đã mở ra một viễn cảnh giữa bề bộn của cuộc sống nơi hàng rào đầy tĩnh lặng. Sự sống cấp tập, chen lấn. Nhưng trong chớp mắt, một khoảng không ùa ra, tua tủa những mầm tươi nõn ngỡ như từ một thế giới khác hiện hình, thẳm xa hừng lên. Thảng thốt trước màn ảnh sân khấu khổng lồ, ngần sáng, các cảnh sắc và các nhân vật chính diện cứ tự nhiên hoá tình, đánh thức kỷ niệm, tưởng như trong cổ tích bước tới.
  • Âm nhạc Thủ đô - 80 năm đồng hành cùng dân tộc
    Trong suốt chiều dài lịch sử, đặc biệt là 80 năm qua, văn học nghệ thuật Thủ đô luôn đồng hành cùng dân tộc trên mọi chặng đường lịch sử: từ những ngày đầu Cách mạng Tháng Tám sục sôi khí thế, qua hai cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc, đến công cuộc đổi mới, hội nhập và phát triển đất nước hiện nay. Trong bức tranh chung ấy, âm nhạc Thủ đô Hà Nội giữ một vai trò đặc biệt: vừa là tiếng nói của tâm hồn dân tộc nói chung, tiếng nói “Người Hà Nội” nói riêng, vừa là vũ khí tinh thần sắc bén thôi thúc từng đoàn quân ra trận để bảo vệ Thủ đô, bảo vệ vững chắc chủ quyền quốc gia, dân tộc.
  • Nghệ sĩ Tây Phong: “Con đường diễn và ca như một mạch ngầm thôi thúc”
    Mái tóc dài, trang phục lụng thụng và luôn xuất hiện trước công chúng với những màn trình diễn độc, lạ… đó là hình ảnh quen thuộc của nghệ sĩ Tây Phong dù là trên sân khấu kịch nói hay trong những chương trình nghệ thuật biểu diễn sắp đặt âm nhạc đương đại kết hợp hội họa. Với anh, mỗi vở diễn hay trích đoạn sân khấu đều là một lần sáng tạo mới, nơi người nghệ sĩ được đối diện với nhân vật, được sống trong cùng không gian, thời gian.
  • Giá trị văn hóa bền vững của nền văn học cách mạng Việt Nam 1945 - 2025
    Vai trò to lớn và quyết định của Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh trong sự nghiệp sáng lập nền văn học cách mạng Việt Nam đã được khẳng định nhất quán. Người là kiến trúc sư vĩ đại của nền văn học cách mạng Việt Nam có bề dày truyền thống tính từ những năm 20 thế kỷ XX, với những sáng tác văn xuôi bằng tiếng Pháp (xuất bản ở Pháp), đặt nền móng cho nền văn học cách mạng (về sau được tập hợp trong tác phẩm “Nguyễn Ái Quốc: Truyện và ký”, Phạm Huy Thông dịch và giới thiệu, NXB Văn học, 1974).
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Một dòng họ tài danh phát tích từ Lương Xá
    Nhà bác học Phan Huy Chú đã viết: “Ở làng Lương Xá nhà dòng dõi làm tướng, đời đời làm quan… Họ Đặng, từ Nghĩa Quốc công Đặng Huấn là công thần thời Lê Trung Hưng, có con gái lấy An vương Trịnh Tùng, sinh Văn tổ Trịnh Tráng. Về sau con cái đời đời vẻ vang, được phong Quận công, lấy Công chúa và làm chức Trấn thủ hơn 200 năm giàu sang mãi mãi…”.
  • Chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn
    Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn.
  • Phường Ba Đình đẩy mạnh tuyên truyền Đại hội lần thứ XVIII Đảng bộ Thành phố Hà Nội
    Thời gian tới, Đảng ủy phường Ba Đình sẽ đẩy mạnh các hoạt động tuyên truyền thiết thực chào mừng Đại hội đại biểu lần thứ XVIII Đảng bộ thành phố Hà Nội.
  • Học sinh Hà Nội nghỉ học ngày mai (1/10)
    Do thời tiết tiếp tục mưa to ảnh hưởng đến hệ thống giao thông đi lại trên toàn Thành phố, Sở Giáo dục và Đào tạo quyết định các cơ sở giáo dục toàn Thành phố Hà Nội nghỉ học vào ngày mai (1/10).
Đừng bỏ lỡ
Hình ảnh người mẹ qua các tác phẩm trong sách giáo khoa Ngữ văn hiện nay
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO