Hình ảnh người mẹ qua các tác phẩm trong sách giáo khoa Ngữ văn hiện nay
Trong thơ ca Việt Nam, hình tượng người mẹ không chỉ mang ý nghĩa sinh thành, dưỡng dục mà còn là biểu tượng của sự hi sinh thầm lặng, lòng bao dung vô hạn và những giá trị văn hóa truyền thống bền vững.
Mẹ là cội nguồn yêu thương, là điểm tựa bền bỉ của mỗi con người trên hành trình trưởng thành. Những vần thơ viết về mẹ không chỉ đơn thuần là những lời tri ân, mà còn là những nốt nhạc ngân vang trong bản giao hưởng xúc cảm của con người, chạm đến tận cùng nỗi niềm thương nhớ, kính yêu. Các tác phẩm được đưa vào sách giáo khoa Ngữ văn THCS hiện nay ở cả ba bộ sách như “À ơi tay mẹ” (Bình Nguyên), “Về thăm mẹ” (Đinh Nam Khương), “Mẹ” (Đỗ Trung Lai), “Trong lời mẹ hát” (Trương Nam Hương), “Mẹ và quả” (Nguyễn Khoa Điềm), “Đường về quê mẹ” (Đoàn Văn Cừ),… đã làm sống dậy hình ảnh người mẹ như một nguồn sáng thiêng liêng soi rọi tâm hồn mỗi chúng ta. Bài viết này sẽ đi sâu phân tích những nét đặc sắc của cảm hứng về mẹ qua các bài thơ ấy, từ đó làm nổi bật vẻ đẹp của tình mẫu tử trong văn học hiện đại. Mỗi bài thơ là một đóa hoa tinh khôi, kết thành vườn thơ viết về mẹ đầy ý nghĩa!

Người mẹ - biểu tượng của tình yêu thương và sự hy sinh
Một trong những đặc điểm nổi bật của hình ảnh người mẹ trong thơ ca hiện đại là sự tần tảo, hy sinh không quản khó khăn, vất vả. Điều này được thể hiện rõ qua bài thơ “À ơi tay mẹ” (Bình Nguyên), khi tác giả sử dụng hình ảnh bàn tay mẹ như một biểu tượng của sự chăm sóc và che chở: “Bàn tay mẹ chắn mưa sa/ Bàn tay mẹ chặn bão qua mùa màng”. Những câu thơ giàu hình ảnh và giai điệu ru con ấy không chỉ gợi tả dáng vẻ của mẹ trong lao động mà còn gợi lên sức mạnh phi thường của người mẹ - người luôn sẵn sàng chống chọi với mọi giông tố để bảo vệ con. Đọc câu thơ ta có cảm tưởng như có một tấm lụa ấm đang quấn quanh trái tim người đọc, gợi lên bóng dáng của người mẹ tảo tần, nhọc nhằn nhưng vẫn luôn bảo bọc con giữa những khắc nghiệt của cuộc đời. Bàn tay mẹ không chỉ nuôi nấng, chăm bẵm mà còn nâng đỡ những giấc mơ của con, tạo nên một thế giới an toàn, bình yên.
Ở một góc nhìn khác, bài thơ “Mẹ và quả” (Nguyễn Khoa Điềm) lại gửi gắm hình ảnh người mẹ qua biểu tượng của những mùa quả: “Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên/ Còn những bí và bầu thì lớn xuống”. Sự hy sinh, công lao dưỡng dục của mẹ được thể hiện tinh tế và sâu sắc. Mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người nuôi nấng, chăm chút, đặt niềm tin yêu vào con. Cách sử dụng biện pháp tương phản, đối lập giúp cho những hình ảnh thơ giản dị trở nên thấm đẫm triết lý về sự hy sinh. Những trái bầu, trái bí “lớn xuống” như chính những giọt mồ hôi của mẹ lặng lẽ rơi xuống mảnh đất cuộc đời, nuôi dưỡng những ước vọng của con. Bài thơ là bản giao hưởng cảm xúc, nơi mỗi câu thơ như giọt mật ngọt ngào thấm đẫm tình mẹ. Hình ảnh “những thứ quả trên đời” chính là ẩn dụ sâu sắc cho những đứa con - kết tinh của bao ngày tháng mẹ vun trồng bằng mồ hôi và nước mắt. Đó không chỉ là sự chăm sóc thể chất mà còn là hành trình nuôi dưỡng tâm hồn, hun đúc nên những giá trị sống cao đẹp cho thế hệ mai sau.
Ký ức về mẹ - miền yêu thương vô bờ, sâu đậm
Mẹ - hai tiếng thân thương gói trọn cả trời yêu thương và những tháng năm dài rộng. Những hồi ức về mẹ trong thơ ca là những mảnh ghép đầy mến thương, dù thời gian trôi chảy nhưng vẫn luôn đầy ắp niềm xúc động khôn nguôi mỗi khi con nhớ về. “Về thăm mẹ” (Đinh Nam Khương) gợi lên một khung cảnh đầy nỗi nhớ: “Con về thăm mẹ chiều đông/ Bếp chưa lên khói, mẹ không có nhà”. Hình ảnh bếp lửa - biểu tượng của sự sum vầy nay nguội lạnh, gợi lên nỗi trống trải đến nghẹn ngào. Người con trở về nhưng mẹ không còn ở đó, chỉ còn lại những kỷ vật thân quen - những dấu ấn tuổi thơ và của một tình yêu chưa bao giờ vơi cạn. Bài thơ đã mở một khung cảnh giản dị nhưng chất chứa biết bao hoài niệm.
Những hình ảnh quen thuộc như chiếc chum tương, cái nơm hỏng, trái na cuối vụ đã gợi nhắc về tình mẫu tử sâu nặng. Khi trở về quê, người con đã không thấy mẹ nhưng hình ảnh mẹ vẫn hiện hữu trong từng sự vật quen thuộc. Tình yêu thương của mẹ còn đọng lại trong từng kỷ vật, từng góc nhỏ của ngôi nhà. Tương tự, bài thơ “Trong lời mẹ hát (Trương Nam Hương) lại mở ra thế giới tuổi thơ ngọt ngào bên những lời ru dịu dàng: “Tuổi thơ chở đầy cổ tích,/ Dòng sông lời mẹ ngọt ngào”. Lời ru của mẹ không chỉ là những âm điệu êm ái mà còn là hành trang đi theo con suốt cuộc đời, là suối nguồn nuôi dưỡng tâm hồn, giúp con mạnh mẽ, vững bước trong cuộc đời. “Trong lời mẹ hát” như tiếng vọng của ký ức, dịu dàng và da diết. Những hình ảnh như “cánh cò trắng, dải đồng xanh” không chỉ là bức tranh làng quê bình dị mà còn là tấm gương phản chiếu tình yêu thương bao la của mẹ. Lời ru của mẹ không chỉ đưa con vào giấc ngủ yên bình mà còn gieo vào lòng con những giá trị sống đẹp đẽ, nuôi dưỡng tâm hồn con lớn lên từng ngày. Phải chăng ký ức về mẹ luôn là một dòng chảy êm đềm nhưng cũng đầy xúc động trong thơ ca muôn đời nay?
Nỗi xót xa trước sự tàn phai của mẹ
Thời gian luôn là kẻ đối đầu thầm lặng nhưng đầy quyền lực, để lại dấu ấn khắc nghiệt lên vóc dáng mẹ nhưng không thể xóa nhòa tình yêu mẹ trong trái tim con. “Mẹ” (Đỗ Trung Lai) và “Đường về quê mẹ” (Đoàn Văn Cừ) là những bản tình ca trầm lắng, khắc họa nỗi nhớ nhung và sự bi cảm trước sự tàn phá của thời gian. Câu thơ “Lưng mẹ còng rồi, cau thì vẫn thẳng” trong bài “Mẹ” như một nhát cắt sắc lẹm vào trái tim người đọc. Hình ảnh đối lập giữa dáng mẹ hao gầy và cây cau thẳng đứng là sự chua xót, nghẹn ngào trước sự tàn nhẫn của thời gian. Mẹ đang dần già đi, lặng lẽ như một nhành cây trước gió, trong khi thiên nhiên vẫn xanh tươi, vững chãi. Người con bất lực trước vòng quay của tạo hóa, chỉ biết lặng nhìn mẹ già đi trong sự đau đớn và thương yêu.
Nhưng chính điều đó lại làm tình yêu của người con dành cho mẹ thêm phần khắc khoải, sâu sắc hơn. “Đường về quê mẹ” là chuyến hành trình ngược dòng ký ức, nơi từng con đường, từng bóng cây đều in hằn hình bóng mẹ. Những nốt nhạc trầm buồn vang lên qua từng câu thơ, như những bước chân khắc khoải đi tìm lại hình bóng mẹ - người đã dệt nên ký ức tuổi thơ bằng tình thương vô bờ bến.
Bài thơ chất chứa sự tiếc nuối và nỗi nhớ khôn nguôi! Hình ảnh mẹ được phác họa với vẻ đẹp truyền thống: “Mẹ ta áo thắm, áo the nâu/ Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au”. Những gam màu ấy không chỉ là ký ức, mà còn là niềm tự hào của người con về mẹ, về quê hương, nơi chốn thân thương mà dù đi xa đến đâu, ta cũng luôn muốn trở về. Đó là những hình ảnh không chỉ khắc họa vẻ đẹp của người mẹ mà còn gợi lên nỗi nhớ da diết về quê hương, chốn cội nguồn yêu dấu. Thời gian không chỉ in hằn lên dáng mẹ những nếp nhăn mà còn để lại trong lòng con nỗi xót xa, lo âu và thương yêu dành cho mẹ.
Lời nhắc nhở về sự tri ân và lòng biết ơn
Mỗi bài thơ về mẹ đều là một lời nhắc nhở khẽ khàng nhưng sâu sắc về tình yêu và lòng biết ơn. “Mẹ và quả” (Nguyễn Khoa Điềm) kết lại với một câu thơ đầy trăn trở: “Tôi hoảng sợ, ngày bàn tay mẹ mỏi/ Mình vẫn còn một thứ quả non xanh”. Người con nhận ra rằng mẹ đã dành cả đời chờ đợi con trưởng thành, nhưng liệu đến bao giờ con mới đủ chín muồi để đền đáp công ơn ấy? Câu hỏi ấy như một hồi chuông lay động lòng người, nhắc nhở ta hãy biết trân trọng mẹ khi còn có thể. Không chỉ vậy, “Về thăm mẹ” (Đinh Nam Khương) cũng thể hiện nỗi xót xa khi người con trở về mà không còn thấy bóng dáng mẹ, chỉ có những kỷ vật gợi nhắc tình thương: “Nghẹn ngào thương mẹ nhiều hơn…/ Rưng rưng từ chuyện giản đơn thường ngày”. Những câu thơ giản dị nhưng chất chứa sự hối tiếc, khiến mỗi người đọc đều phải giật mình suy ngẫm: Liệu chúng ta đã biết trân quý mẹ khi mẹ còn bên cạnh mình chưa? Tình mẫu tử trong các bài thơ không chỉ là những hình ảnh hoài niệm mà còn là lời nhắn nhủ tha thiết về giá trị của lòng tri ân.

Từng hình ảnh, từng dòng thơ như nhắc nhở ta hãy dành nhiều thời gian hơn để yêu thương mẹ để không phải hối tiếc khi quá muộn. Nỗi lo sợ, xót xa của người con khi chưa báo đáp được công ơn sinh thành đã trở thành thông điệp nhân văn sâu sắc, đánh thức ý thức trách nhiệm trong mỗi người.
Từ những bài thơ trong chương trình Ngữ văn THCS, có thể thấy cảm hứng về mẹ luôn là một dòng chảy mãnh liệt trong thơ ca hiện đại. Cảm hứng viết về mẹ không chỉ là câu chuyện về sự hy sinh, mà còn là những hồi ức ngọt ngào, những nỗi niềm day dứt, và những bài học sâu sắc về lòng biết ơn. Càng đọc, ta càng cảm nhận rõ ràng hơn: trong mỗi nhịp đập của tình mẹ, có cả một vũ trụ của tình yêu và sự sống, bất diệt cùng năm tháng. Những tác phẩm này không chỉ là những áng thơ đẹp mà còn là những bài học nhân văn sâu sắc, nhắc nhở mỗi chúng ta hãy luôn yêu thương, trân trọng và biết ơn người mẹ của mình khi còn có thể!