Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội trong tôi

Đông Phong 16:30 05/06/2023

Sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn quê nghèo với dòng nước phù sa của con sông Nhuệ. Quanh năm chỉ có công việc đồng ruộng, cấy cày và trồng rau. Cuộc sống bán mặt cho đất, bán lưng cho trời cứ đeo bám những người nông dân quê tôi qua bao đời. Cuộc sống vất vả nên từ nhỏ tôi đã biết thế nào là cấy, là nhổ mạ, là tát nước... Nhưng đã để lại trong tôi bao kỷ niệm về một thời thơ ấu trên mảnh đất vùng ngoại ô Hà Nội.

hinh-anh-ho-hoan-kiem-ha-noi_112845221.jpg
Hà Nội trong tôi là những buổi chiều ngồi trên ghế đá bên Hồ Gươm nhìn dòng người qua lại, ngắm mặt hồ lăn tăn sóng...

Sinh ra trong nghèo khó và chứng kiến sự vất vả mưu sinh của cha mẹ, tôi càng thấu hiểu hơn rằng muốn thoát nghèo chỉ có con đường học hành. Mặc dù vậy tôi cũng chẳng phải là học sinh giỏi hay gì cả. Chỉ là cố gắng học nên cũng có được công việc để nuôi sống bản thân mình. Vì thế sau này lớn lên đi làm, có điều kiện hơn tôi muốn đi khám phá mảnh đất này. Do tính chất công việc phải làm ca nên công việc của tôi thường kết thúc sớm. Những khi như thế tôi đã rong ruổi trên từng con phố Hà Nội, vừa đi vừa ngắm nhìn, vừa đi cảm nhận từng ngõ ngách, từng hàng cây và những nét riêng biệt chỉ có ở mảnh đất Thủ đô. Hồi còn bé bố tôi thường nói đường Hà Nội giống như một bàn cờ đi rồi sẽ quen. Nhưng dù tôi có đi bao nhiêu lần thì tôi cũng chẳng nhớ nổi nên những lúc như thế tôi cứ đi và đi dù cho tới bất kỳ nơi đâu. Chỉ khi nào ra được con đường quen thuộc thì tôi sẽ biết cách để trở về nhà. Và lần sau thì tôi vẫn vậy như đi lần đầu tiên. Dạo quanh Hà Nội nhiều, đi nhiều nên tôi càng ngày càng gắn bó với mảnh đất này.

Hà Nội trong tôi là những ngày ngồi sau chiếc xe đạp của ba đi vườn bách thú xem khỉ, voi, sư tử... Là ngày gió mùa trở về bất ngờ ngồi sau chiếc xe đạp tôi ôm ba thật chặt vì lạnh, rồi ba cởi chiếc áo của ba cho tôi mặc. Là hai ba con ngồi trong quán phở vừa thổi vừa ăn, cảm nhận hết cái ngon của phở Hà Nội trong cái lạnh, cái đói sau một quãng đường dài. Là cùng ba lên Hồ Gươm xem bắn pháo hoa vào ngày Quốc khánh. Nhìn chùm pháo hoa nở tung trên bầu trời sáng rực khiến đứa con nít như tôi sung sướng đến tận cùng.

Hà Nội trong tôi là những ngày khám phá các di tích lịch sử ngàn năm văn hiến với 5 cửa ô đã đi vào thi ca, với Hoàng thành Thăng Long - di tích của kinh thành Thăng Long xưa, với Thăng Long tứ trấn chính là bốn ngôi đền thiêng trấn giữ các hướng Đông – Tây – Nam – Bắc của thành Thăng Long... và còn biết bao di tích lịch sử, bao công trình kiến trúc còn lại với thời gian. Tôi đã đi, đã khám phá những nơi ấy càng khiến tôi thấy tự hào và biết ơn những thế hệ đi trước. Mặc dù tôi chưa thể đi hết những di tích lịch sử của đất Hà thành. Nhưng tôi vốn là một người yêu thích môn lịch sử nên với tôi những chuyến đi như thế rất hữu ích và lý thú. Nó giúp tôi hiểu hơn về mảnh đất này, giúp tôi càng thêm yêu và trân trọng những gì đang có.

Hà Nội trong tôi là những buổi chiều ngồi trên ghế đá bên Hồ Gươm nhìn dòng người qua lại, ngắm mặt hồ lăn tăn sóng. Ngắm nhìn cuộc sống xung quanh hồ. Một cảm giác vừa yên tĩnh vừa có chút gì đó hối hả. Ngồi đó tĩnh lặng với cái đầu trống rỗng chẳng cần nghĩ ngợi hay lắng lo. Từng cơn gió thổi qua mát lành, nhẹ bẫng, cuốn trôi biết bao nhiêu những vụn vặt thường ngày.

Hà Nội trong tôi là buổi chiều tà bên Hồ Tây ngắm mặt trời từ từ lặn xuống. Mặt trời như một quả cầu lửa phía xa chiếu những tia nắng yếu ớt cuối ngày. Đứng bên hồ nhìn mặt trời từ từ lặn xuống dưới mặt hồ. Một khung cảnh tuyệt đẹp nhưng lại gợi chút man mác buồn. Gió từ mặt hồ thổi vào khiến tóc bay bay theo làn gió, như mang lại sức sống mới cho tâm hồn. Hít một hơi căng tràn nồng ngực hơi mát chạy khắp cơ thể, xua tan mọi lo âu muộn phiền của một ngày dài. Là những khi thấy muộn phiền trong lòng tôi lại lái chiếc xe ra đứng trước mặt hồ. Lúc ấy tôi chỉ muốn hét lên thật to nhưng lại chẳng dám vì sợ thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Tôi chỉ có thể đứng lặng im trước mặt hồ nhìn về phía xa xa trước mặt bất định và vô hồn. Cứ thế cứ thế từng cơn gió thổi qua cuốn đi từng chút từng chút những muộn phiền trong lòng tôi. Đến khi thấy lòng an yên và nhẹ nhõm. Dường như tôi vừa được sạc thêm năng lượng và sức mạnh để tiếp tục cuộc sống với nhiều xô bồ và bon chen ngoài kia.

Hà Nội trong tôi là những ngày lang thang trên đường phố, ngắm hàng cây con phố. Nhìn những gánh hàng hoa đang len lỏi vào từng ngóc ngách mang theo sự tươi mới của một ngày mới. Là những con đường phủ bóng mát, dạo bước trên đó mà lòng thấy an yên. Là những tia nắng len lỏi qua từng kẽ lá chiếu xuống như mang lại chút ánh sáng cho con đường. Là dòng người hối hả với cuộc sống mưu sinh bận rộn đang hàng ngày hàng giờ chạy đua với thời gian. Là những con phố đông đúc tấp nập vào giờ tan tầm, nhưng lại có lúc yên tĩnh đến lạ kỳ. Thậm chí có thể nghe được mọi thanh âm của cuộc sống.

Hà Nội trong tôi là những nét văn hóa đã có từ ngàn năm, là những món ăn đi sâu vào lòng người, là những mái đình cây đa giếng nước, là những trò chơi dân gian, là những làng nghề truyền thống từ ngàn xưa để lại, là những lễ hội văn hóa mang nét đặc trưng riêng của mỗi vùng.... Tất cả hòa quyện với nhau để tạo nên một Hà Nội vừa cổ kính vừa hiện đại nhưng vẫn mang nét đặc trưng riêng của vùng kinh Bắc xưa.

Hà Nội đã ghi dấu vào trong trái tim tôi từng chút từng chút như thế đó. Từ những kỷ niệm từ thời ấu thơ, từ những di tích lịch sử hào hùng đến những nét đặc biệt của đời sống hàng ngày. Nó đã từ từ khắc sâu vào trong tâm khảm của tôi chẳng thể phai mờ. Thế nên nếu có ai đó hỏi tôi rằng: “Bạn có yêu Hà Nội không?” thì tôi sẽ chẳng ngần ngại mà trả lời rằng: “Tại sao lại không nhỉ?".

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Đông Phong. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Nét đẹp người Hà Nội
    Khi Hà Tây còn chưa sáp nhập vào Hà Nội, tuy chỉ là công dân “cửa ngõ Thủ đô”* nhưng từ những ngày ấy, tôi đã rất ngưỡng mộ nét đẹp của người Hà Nội, qua hai câu chuyện nhỏ sau đây.
(0) Bình luận
  • Hà Nội, mùa đầu nỗi nhớ
    Tôi chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng trên một con phố nhỏ quanh Hồ Tây, từng chiếc lá vàng từ tốn rơi trên mặt đường tấp nập người qua lại, mặt hồ còn nhấp nhô phản chiếu những tia nắng mờ nhạt còn sót lại của buổi hoàng hôn. Dường như thời gian đang trôi chậm lại để tôi có thể cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của miền đất Thủ đô, mà trước đây tôi chỉ có thể trông thấy qua lớp màn ảnh vô giác.
  • Ấn tượng thiên nhiên giữa lòng Hà Nội
    Dạo ấy, gần hai năm trước, nhân chuyến công tác Thủ đô, đoàn chúng tôi tổ chức chuyến thực tế thực sự ý nghĩa. Cho đến bây giờ, mọi người vẫn còn luyến tiếc, bởi với thời gian một ngày, chúng tôi chưa thể nào tiếp cận trọn vẹn không gian của “địa chỉ đó”. Cách trung tâm thành phố gần 40km về phía Tây, nơi hội tụ các sản phẩm văn hoá truyền thống của 54 dân tộc anh em. Nơi đó là “Làng Văn hoá các dân tộc Việt Nam” thuộc Khu du lịch Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội.
  • Vé không khứ hồi
    Viết gì đây? Khi mỗi lần nhớ đến thời thơ ấu lòng lại buồn thương da diết. Tuổi thơ yêu dấu trong lòng Hà Nội, nơi mở ra những trang màu hồng đầy ắp kỷ niệm của hai đứa chúng tôi. Nay xa rồi tất cả tầm tay với.
  • Gửi cậu của một năm sau
    Bây giờ, tớ là một cô sinh viên năm ba vô lo, vô nghĩ chuyện tương lai. Hoặc đã từng nghĩ nhưng không quá nhiều lo lắng. Một năm sau cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ trở thành ai? Liệu cậu có tiếp tục cuộc sống nơi Hà Nội nhộn nhịp xô bồ hay trở về miền quê yên bình của riêng cậu? Tớ chắc sẽ không khuyên nhủ gì cậu đâu, nhưng tớ muốn nói với cậu, mặc cho việc kiếm việc khó khăn, mặc cho áp lực cơm, áo, gạo, tiền đè nặng lên vai cậu thì đã từng có một Hà Nội yêu thương, che chở, bảo vệ cậu đến nhường nào.
  • Hà Nội mến thương
    Quê hương là nơi chôn nhau, cắt rốn, là nơi để những đứa con xa quê nhung nhớ mỗi khi có cơn gió hiu hiu thổi qua làm dấy lên cả một bầu trời nhung nhớ. Nhưng có những vùng đất ta sẽ gặp khi bước ra khỏi luỹ tre làng, để rồi khẽ thương từ độ nào không hay. Bởi ở nơi ấy, có những kỷ niệm, có những con người làm ta cảm mến, lưu luyến chẳng nỡ rời xa.
  • Hà Nội và những người thầy
    Tôi cùng một số bạn bè đến Thủ đô, dự Lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du, do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức. Chiều cuối thu bên Hồ Tây, bốn người không chung giọng nói, cùng nhau nhâm nhi li bia hơi Hà Nội và đĩa mực khô nướng Quảng Bình. Được dịp, chuyện nổ như rang ngô, niềm vui cứ thế thăng hoa, khiến câu chuyện cũng trở nên không đầu không cuối…
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội trong tôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO