Cơn mưa làm hiện về trong anh gương mặt các con. Ở nhà, mỗi đêm mưa to anh đều thức dậy lên phòng các con để đóng cửa sổ. Giờ này chắc chúng đang ngủ ngon lành. Anh nhớ vợ con da diết và thương bố mẹ già yếu không có anh chăm sóc. Anh thầm mong dịch bệnh sớm bị đẩy lui để được về với gia đình...
Phòng trực, cũng là phòng giao ban trong khu điều trị bệnh nhân nặng Covid-19, chỉ còn lại mình Lê. Các y, bác sĩ đều đang tới các buồng bệnh để khám hoặc thực hiện y lệnh cho bệnh nhân. Anh ký nốt một số giấy tờ rồi đứng dậy. Đêm nào trực, ngoài những lúc trực tiếp tham gia cấp cứu, điều trị bệnh nhân, anh cũng thường xuyên đi kiểm tra các buồng bệnh.
Cái bỉm đóng hồi chiều đã nặng trĩu làm Lê khó chịu. Nhưng muốn thay bỉm đồng nghĩa với việc phải thay cả bộ đồ bảo hộ. Vật tư, trang thiết bị y tế đang rất khó khăn, bộ đồ bảo hộ phải nhập khẩu, đang rất khan hiếm. Mỗi ca trực kéo dài 8 đến 12 tiếng, các y, bác sĩ, điều dưỡng viên chỉ được phép thay quần áo bảo hộ một lần khi hết ca, trừ trường hợp đặc biệt, vì thế ai cũng phải đóng bỉm trong suốt ca trực. Không chỉ có đồ bảo hộ mà bữa ăn hằng ngày của họ cũng giống như bữa cơm thời chiến. Họ ngồi bệt xuống nền nhà để ăn. Ăn tranh thủ, ngủ tranh thủ. Thôi, còn hơn 5 tiếng nữa là hết ca trực, chịu khó vậy, Lê tự động viên mình.
Đi từ tầng 2 lên tầng 5, các buồng bệnh đều ổn, Lê thấy hài lòng. Nhiều bệnh nhân nặng phải thở ECMO (tim phổi nhân tạo) cũng đang dần được cải thiện. Năm ngày nay không có ca tử vong do anh mạnh dạn thay đổi, bổ sung vào phác đồ điều trị cũ. Mặc dù đã xảy ra cuộc tranh luận kịch liệt về chuyên môn nhưng kết quả cuối cùng phác đồ điều trị mới của bác sĩ Lê đã giúp giảm tỷ lệ bệnh nhân nặng tử vong và được lãnh đạo bệnh viện chấp thuận, áp dụng cho các khu điều trị khác.
Lê bước vào buồng số 21, bắt gặp điều dưỡng viên Thu đang gục xuống sàn nhà ngủ. Anh đi lại, không phải đánh thức mà ngồi trực thay. Anh biết tất cả các y, bác sĩ, nhân viên y tế đều đã cạn sức. Cuộc chiến dai dẳng vô cùng khốc liệt với con vi rút SARS-CoV-2 đã bào mòn sức lực họ. Hằng ngày, họ không chỉ cấp cứu giành giật sự sống từng giây từng phút cho bệnh nhân mà còn phải tắm rửa, thay quần áo, vệ sinh, động viên tinh thần cho bệnh nhân. Mặc dù họ đã tiêm hai mũi vắc xin nhưng nguy cơ nhiễm bệnh vẫn rất cao. Sức đã cạn kiệt nhưng tinh thần không gục ngã, họ cố gắng từng ngày, từng đêm để cứu chữa bệnh nhân. Mỗi bệnh nhân được khỏi bệnh ra viện là niềm vui sướng, động viên to lớn đối với họ.
- Xin lỗi bác sĩ! Em mệt quá nên thiếp đi lúc nào không hay.
Điều dưỡng Thu có vẻ ngại ngùng, chờ đợi lời trách mắng nhưng bác sĩ Lê bảo cô mệt quá thì cứ tranh thủ ngủ, anh sẽ trực thay cho một lúc.
- Bác sĩ trực buồng đâu?
- Dạ, anh ấy đang cấp cứu cho bệnh nhân mới chuyển đến.
Có tiếng kêu rên ở cuối phòng, bác sĩ Lê và điều dưỡng Thu chạy lại. Đo nồng độ ôxy chỉ 70%, Lê và Thu vần bình ô xy ở góc phòng ra, lắp máy thở cho bệnh nhân. Anh dặn dò điều dưỡng Thu khi trực phòng phải thường xuyên đi kiểm tra các bệnh nhân, chỉ sơ sẩy một chút là họ có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, đã có trường hợp ở bệnh viện khác bệnh nhân tử vong do giãy đạp làm rơi ống thở...
Một bệnh nhân nam giơ tay như muốn báo hiệu điều gì. Lê đi lại giường bệnh, bệnh nhân khó nhọc nói:
- Tôi nhiều bệnh nền, tôi muốn chết, các bác sĩ đừng chữa cho tôi nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên bác sĩ Lê nghe nguyện vọng muốn chết của bệnh nhân. Có người muốn chết vì nhiều bệnh nền, có người muốn chết vì đau đớn, lại có người muốn chết vì gia cảnh nghèo khó, có khỏi bệnh về nhà cũng chẳng có tương lai gì... Họ đề nghị bác sĩ rút hộ ống thở khi bị hôn mê phải thở bằng máy. Lê ân cần:
- Anh sắp khỏi bệnh ra viện rồi. Người ta bị ung thư mà còn có nghị lực vượt qua huống chi bệnh tiểu đường của anh có gì mà không chữa được. Vợ con đang từng ngày mong được đón anh về nhà đấy.
Nhắc đến vợ con, đôi mắt bệnh nhân sáng lên. Anh ta cảm ơn bác sĩ và hứa cố gắng để nhanh được về nhà.
Lê ghé buồng số 27, nơi bác sĩ Hồng trực phòng. Cô gái Hà Nội tình nguyện vào đây khi đứa con gái đầu lòng 18 tháng tuổi mới cai sữa xong. Đó là một nữ bác sĩ thông minh, xinh đẹp, xử lý các tình huống nhanh, chính xác khiến một thầy thuốc có thâm niên, học vị tiến sĩ như anh cũng phải nể phục. Thế nhưng mấy hôm nay trong đôi mắt Hồng phảng phất nỗi buồn. Ban đầu Lê nghĩ chắc cô nhớ chồng con, nhưng hóa ra không chỉ có thế. Cô đang đấu tranh với chính mình để đi đến quyết định nghỉ việc, từ bỏ nghề thầy thuốc bởi cuộc chiến đấu với cơn đại dịch thế kỷ này quá tàn khốc, quá nguy hiểm và quá vất vả, thiếu thốn. Ngay như anh cũng có đôi lúc dao động, nhưng nghĩ mình là trưởng khoa của một bệnh viện, được quy hoạch phó giám đốc, lẽ nào lại bỏ cuộc... Lúc cầm lá đơn bác sĩ Hồng đưa, đôi mắt Lê nhòa lệ. Anh hiểu được tâm trạng người đồng nghiệp đã cùng anh cứu sống hàng trăm bệnh nhân nặng thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.
- Sao anh khóc? Người khóc phải là em chứ?
- Anh biết, cuộc chiến này tàn khốc hơn những gì mà chúng ta tưởng tượng. Bác sĩ cũng là người, sức chịu đựng có giới hạn. Anh sẽ kiến nghị cho em chuyển về Hà Nội chứ không đồng ý cho em bỏ nghề vì em là một bác sĩ có tâm, có tài...
Có tiếng người nói thều thào ở ngoài hành lang: “Vợ tôi đâu? Con tôi đâu?”. Bác sĩ Lê và bác sĩ Hồng đi ra, bắt gặp bệnh nhân Cối đang đi lang thang. Ông cụ 80 tuổi bị bệnh thần kinh khi tỉnh khi lên cơn, nhiều lúc ỉa đái ra quần rồi bôi lên cả tường khiến các điều dưỡng, y tá phải nhiều phen phải xách nước lau chùi nhưng không ai trách cụ mà còn thương cụ nhiều hơn. Các y, bác sĩ đã phải nhường bỉm của mình cho cụ... Bác sĩ Lê và bác sĩ Hồng đi lại tìm cách dỗ dành cụ về phòng:
- Đang đêm cụ không ngủ mà đi đâu đấy?
- Tôi đi tìm vợ con tôi. Họ ở đâu?
- Vợ con cụ đang điều trị ở bệnh viện khác rồi ạ!
Cụ Cối không nói gì, ngước đôi mắt nhìn hai người. Lê dìu cụ về phòng, thủ thỉ rằng cụ đã xét nghiệm đủ ba lần âm tính, sáng mai sẽ được xuất viện về với vợ con. Những tưởng cụ vui lắm nào ngờ cụ hốt hoảng:
- Không! Tôi ở đây, tôi không về! Chúng nó không muốn tôi về nhà.
- Nhưng ở đây cụ sẽ dễ bị nhiễm bệnh lại, hơn nữa bệnh nhân rất nhiều, cụ phải nhường giường cho họ chứ.
- Thế thì tôi về để người khác có chỗ nằm.
Cụ Cối ngoan ngoãn theo bác sĩ về phòng, ngủ một mạch đến sáng. Thế nhưng khi bệnh viện làm thủ tục xuất viện, gọi điện cho các con cụ đến đón thì họ đều thoái thác. Giám đốc bệnh viện đành phải gọi điện cho ủy ban phường điều xe lên đón cụ rồi trao trả cụ cho người nhà.
7h sáng, Lê chuẩn bị bàn giao ca trực thì có điện thoại gọi đến phòng cấp cứu. Hai mẹ con bệnh nhân mới chuyển đến, người mẹ ba mươi tuổi trong tình trạng rất nguy kịch, đứa con trai cũng bị dương tính nhưng nhẹ hơn. Các bác sĩ đã cho bệnh nhân thở máy và tiêm thuốc adrenaline để kích thích tim đập trở lại nhưng do bệnh nhân được đưa vào quá muộn nên rất khó cứu. Bác sĩ Lê trực tiếp ép tim ngoài lồng ngực cho bệnh nhân. Mười phút sau nhịp tim đã đập trở lại nhưng tiên lượng tử vong cao. Các bác sĩ hồi hộp nhìn nhau. Lê đưa ra phác đồ điều trị riêng cho bệnh nhân. Đột nhiên bệnh nhân tỉnh lại thì thào:
- Chồng tôi mới chết vì Covid, tôi chắc cũng không qua nổi, xin các bác sĩ cố cứu sống con tôi.
Nói xong đôi mắt chị từ từ khép lại. Mọi người đều trào nước mắt. Có người bật khóc nức nở như thể người thân của mình vừa ra đi. Lê nghẹn ngào nói với người đã chết:
- Chị yên tâm, Nhà nước sẽ nuôi con chị và chúng tôi cũng sẽ nhận đỡ đầu nuôi cháu ăn học đến đại học.
Tiếng khóc của đứa trẻ mới 9 tháng tuổi vang khắp phòng. Cô y sĩ dỗ dành mãi bé vẫn không nín. Bác sĩ Hồng đi lại đón đứa bé bế ra hành lang. Cô ngồi xuống chiếc ghế, cởi bỏ bộ quần áo bảo hộ rồi vạch áo cho nó bú. Nó lập tức nín ngay. Lê đi ra, nhìn thấy Hồng đang cho đứa trẻ bú, anh định quay lại thì nghe thấy tiếng Hồng gọi:
- Bác sĩ Lê, em muốn rút lại đơn xin nghỉ việc. Bệnh nhân đang rất cần bác sĩ, chúng ta không thể bỏ họ!
- Cảm ơn em, nhất định chúng ta sẽ chiến thắng!
Đứa bé bỗng ngừng bú, nhìn Lê nhoẻn một nụ cười tươi tắn!