Tác giả - tác phẩm

Tôi “phải lòng” hội họa như cách tôi từng say mê văn chương

Cát Tường thực hiện 14:40 19/09/2024

Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu tình cờ đến với hội họa từ năm 2016. Chọn dòng tranh lụa kén người vẽ, chị đã nhanh chóng thể hiện tài năng sử dụng cọ và màu không thua kém tài năng ngôn ngữ. Với chị, điểm chung trong các sáng tạo nghệ thuật của mình là chất thơ và tính nữ. Xoay quanh góc nhìn “viết hay vẽ cũng chỉ là phương tiện nghệ thuật để người nghệ sĩ tỏ bày với thế giới, về thế giới”, tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu đã dành cho tạp chí Người Hà Nội một cuộc trò chuyện thú vị.

chan-dung-1.jpg
Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu

PV: Chào chị! Bước chân vào lĩnh vực hội họa với tư cách là một tiến sĩ văn học, chị thấy đâu là điểm chung hay khác biệt giữa viết và vẽ?

Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu: Thực ra, tôi đến với hội họa một cách rất tự nhiên, không với một tư cách nào cả. Tôi hầu như không bao giờ nghĩ mình là tiến sĩ văn học khi làm bất kì việc gì ngoài chuyên môn. Hội họa càng không phải là nơi tôi cần phải khoác một tư cách nào để tìm đến. Với tôi, điều cốt yếu của nghệ thuật là sự hồn nhiên, tự nhiên. Khi đến với nghệ thuật, bạn càng trút bỏ được nhiều lớp lang danh xưng để nhập hòa cái bản thể cá biệt của mình vào đó thì càng dễ hưng phấn.

tac-pham-1.jpg

Có lẽ điểm thuận lợi của tôi khi bước chân vào lĩnh vực hội họa là tôi đã được tắm trong nghệ thuật suốt những năm theo đuổi lĩnh vực văn chương. Văn chương đã khơi lên trong tôi sự nhạy cảm với cái đẹp, khao khát được bày tỏ cái đẹp và những rung động về nó. Những cảm xúc vi tế đó đã dần xây nên con người nghệ sĩ trong tôi. Và con người nghệ sĩ đó, niềm khao khát khám phá thế giới từ những điều li ti nhất đó là thứ đã dẫn dắt tôi vào thế giới hội họa.

PV: Vậy thông điệp hay những điều chị muốn truyền tải qua 2 hình thức này có tương đồng với nhau?

Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu: Tôi thực hành nghệ thuật trước hết là cho chính bản thân mình, để thỏa mãn niềm hưng cảm của chính mình với ngôn từ, với màu và cọ. Nếu bạn là một người viết, đôi khi việc sáng tạo ra một từ ngữ nào đó trong một cách nào đó mới lạ cũng đủ để bạn thấy hạnh phúc rồi, chưa cần nói đến câu chuyện hay ý tứ. Cũng thế, khi bạn là một người vẽ, khi tạo ra được một vệt màu loang tự nhiên đúng ý cũng đủ khiến bạn lâng lâng, chẳng cần ai bình phẩm hay ngợi khen. Tự bạn hạnh phúc trong quá trình sáng tạo của mình.

tac-pham-2.jpg
Một số bức tranh của tác giả Nguyễn Thị Thanh Lưu

Và tất nhiên, vì sáng tạo để thỏa mãn khao khát khám phá bản thân bằng nghệ thuật cho nên dù viết hay vẽ, tôi đều rút ruột phóng chiếu thành tác phẩm chứ không nghĩ gì nhiều đến thông điệp. Với tôi, thông điệp là cái đến sau.

PV: Kể từ sau tập thơ “Anh chỉ là sực nghĩ của em thôi” (2019), cho đến nay chị chưa ra mắt thêm tác phẩm văn học nào mới. Phải chăng chị vẫn đang tích lũy những ý tưởng, cảm hứng để viết?

Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu: Việc viết và xuất bản là hai việc không nhất thiết phải tương đồng. Tôi vẫn viết nhưng chưa có ý định xuất bản thêm (vì đang quá bận với những việc khác). Việc viết của tôi rất ngẫu hứng, tôi viết trên đường đi chợ, viết trên đường đi họp phụ huynh cho con, viết lúc nửa đêm bừng tỉnh vì một giấc mơ hoặc cũng có thể viết lúc giữa trưa đang ngồi ăn 1 cốc chè vỉa hè. Tôi có thể viết một mạch 1 bài thơ trong 5 đến 10 phút mà cũng có thể chỉ viết 1 vài câu, để bắt lại cái tứ thơ chợt đến rồi chờ bao giờ rảnh và có hứng thì quay lại với nó sau. Nói chung, tôi yêu tự do cho nên không bao giờ gò ép mình vào khuôn khổ nào cả, với nghệ thuật thì càng không.

PV: Được biết, chị tình cờ đến với hội họa sau một buổi workshop bên bờ biển Hawaii vào năm 2016. Sau đó, chị đi học và nhanh chóng tạo nên những dấu mốc ấn tượng trong lĩnh vực này. Liệu chị có thể chia sẻ thêm cách lựa chọn đề tài khi vẽ, những kỷ niệm khó quên hay những “bí quyết” để có sự nghiệp hội họa thành công?

Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu: Đúng là tôi đến với hội họa rất tình cờ nhưng đã nhanh chóng bị hội họa mê hoặc và dành rất nhiều thời gian cho bộ môn nghệ thuật hấp dẫn này. Nếu trước đó tôi thức khuya đọc sách thì giờ đây, tôi chong đèn vẽ tranh, có khi đến 1 - 2 giờ sáng. Có những ngày tôi vẽ liên tục quên cả ăn trưa và chỉ muốn được ở một mình để vẽ. Sau những ngày như thế, tôi hiểu ra, tôi đã “phải lòng” hội họa, như cách tôi từng say mê văn chương thuở mới lớn. Và tôi đã nghiêm túc dành thời gian cho hội họa như một sự nghiệp mới trong đời.

tac-pham-3.jpg

Tôi lựa chọn đề tài rất đơn giản vì tôi vẽ những gì tôi cảm, những gì khiến tôi rung động. Đó là lí do tôi chọn vẽ chân dung, đặc biệt là chân dung trẻ thơ và phụ nữ. Với tôi, đó là hai thế giới nên thơ, sống động và gần gũi, dễ gây xúc động nhất. Vốn là một người viết, một người đọc, một người nhiều suy tư, tôi cũng chọn vẽ các nhân vật của mình trong những trạng thái quen thuộc với chính bản thân mình. Series tranh “Người đọc” ra đời như thế.

Tôi vừa chân ướt chân ráo bước vào lãnh địa của hội hoạ nên chưa dám nhận là mình thành công hay có sự nghiệp gì đáng kể. Tôi chỉ say vẽ và muốn được vẽ, vậy thôi. Tôi vẽ nhiều nên 2 triển lãm cá nhân thực hiện liên tiếp, chỉ cách nhau chừng 6 tháng. Nhiều người hỏi sao sức đâu mà vẽ lắm thế? Triển lãm liên tục. Nghĩ lại, tôi đã thực hiện những triển lãm cá nhân đó chỉ bằng tình yêu nhiệt thành, hồn nhiên với hội hoạ. Dĩ nhiên, cũng có chút máu liều và may mắn là liều mà lại thành. Từ những triển lãm đó, tranh của tôi được chọn trưng bày ở nhiều triển lãm khác nhau.

Với tôi, không chỉ riêng hội họa mà với bất kì bộ môn nghệ thuật nào, nếu thực sự đam mê, dành thời gian học hỏi nghiêm chỉnh và tự trau dồi, nuôi dưỡng cảm xúc với nó thì rồi ai cũng tìm ra con đường riêng cho mình. Nghệ thuật đẹp nhất chính là ở tính bao dung của nó. Nó chứa chấp tất cả, chấp nhận tất cả mọi trường phái, mọi đối tượng. Ai muốn đến với nó theo cách nào cũng được, lối nào cũng được bất kể đại lộ hay tiểu ngạch, miễn là người ta thực tâm trao trút tình yêu, mồ hôi và nước mắt. Ai cũng có cơ hội để trở thành một người nghệ sĩ, nếu muốn.

PV: Khi công việc cá nhân bận rộn, chị sắp xếp thời gian ra sao cho việc thực hành nghệ thuật? Và giữa văn chương và hội họa, chị có đang thiên vị hội họa hơn hay có sợ rằng nếu tập trung vào cái này thì sẽ triệt tiêu cảm hứng của cái kia đi?

Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu: Tôi là người khá kỉ luật và khi đã say mê cái gì thì dành rất nhiều thời gian cho nó. Ví dụ, khi tập trung vào việc vẽ, tôi sẽ cố gắng vẽ mỗi ngày, coi đó là việc chính. Ngay cả khi di chuyển liên tục vì việc cá nhân, tôi vẫn tham gia vào đời sống nghệ thuật bằng nhiều cách khác nhau: duy trì thói quen đi xem tranh, xem triển lãm ở bất kì đâu tôi tới, đọc sách về nghệ thuật, đem theo bút và màu để phác họa khi cảm thấy cần... Với việc viết thì còn dễ hơn nữa vì ở đâu tôi cũng có thể viết được, như đã chia sẻ ở trên.

Nhưng phải thú thật là tôi đang dành nhiều thời gian cho hội họa hơn văn chương, từ việc đọc, xem, nghiên cứu cho đến thực hành. Một cách tự nhiên bị cuốn vào vậy thôi chứ tôi không có ý đồ và cũng không lo sợ gì. Tôi không bao giờ nghĩ thực hành bộ môn nghệ thuật này lại chèn ép hay triệt tiêu cảm hứng của bộ môn kia đi. Trái lại, việc này sẽ vun đắp cho việc kia, vẽ sẽ giúp tôi được tròn đầy trong việc viết, một lúc nào đó về sau.

PV: Vậy chị có thể chia sẻ thêm những dự định về văn học nghệ thuật trong tương lai?

Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu: Tôi đang trong thời gian sắp xếp lại cuộc sống nên chưa có dự định nghệ thuật nào cho tương lai gần. Nếu có xuất bản sách hoặc triển lãm cá nhân thì chắc cũng phải 2 năm nữa. Đối với tôi, viết hay vẽ đều bắt đầu từ sở thích cá nhân, phục vụ cho thỏa mãn cá nhân và tôi tự hài lòng với những gì tôi đang làm. Thật hạnh phúc vì những sáng tạo ban đầu chỉ là cho riêng mình mà rồi được công chúng đón nhận, đồng cảm và lan tỏa. Nhiều lúc bất ngờ thấy ai đó trích một câu thơ của mình hoặc chọn bức tranh của mình làm hình đại diện trên mạng xã hội, cũng vui. Nhưng dù thế nào, khi bắt đầu viết hoặc vẽ, công chúng duy nhất tôi muốn thuyết phục là chính mình.

PV: Chân thành cảm ơn chị về cuộc chuyện trò thú vị này!

Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu sinh năm 1983 tại Nghệ An. Chị từng học trường THCS Năng khiếu Vinh, THPT chuyên Phan Bội Châu (Nghệ An) và tốt nghiệp Khoa Văn trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Sau khi ra trường, chị có 4 năm làm công tác nghiên cứu tại Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Việt Nam. Sau đó, chị kết hôn và sang Mỹ cùng chồng. Trong chặng đường sáng tác văn học, Nguyễn Thị Thanh Lưu đã ra mắt bạn đọc cuốn tự truyện “Làm dâu nước Mỹ” (2014), truyện thiếu nhi “Nhật ký Cà Kiu” (2015) và tập thơ “Anh chỉ là sực nghĩ của em thôi” (2019); tổ chức 2 triển lãm cá nhân “Người đọc” (2022) và “Có nhau” (2021). Một số tác phẩm hội họa của chị đã được chọn để trưng bày trong nhiều triển lãm ở trong và ngoài nước. Cuối năm 2021, chị thiết kế một phòng tranh cá nhân tại số 23C Tông Đản (Hà Nội), đặt tên là Lưu’s Space. Đây là không gian để chị trưng bày các tác phẩm, thực hành sáng tác, tiếp đón bạn bè và các nhà sưu tập…

Bài liên quan
(0) Bình luận
  • Nhà thơ Hữu Loan và nhà văn Tô Hoài qua bút ký của Lê Xuân Sơn
    Ngày 9/10/2025, nhà báo Lê Xuân Sơn (từng là biên tập viên Báo Người Hà Nội, Tổng Biên tập Báo Tiền Phong) ra mắt ba tập sách mới, gồm hai tập bút ký và một tập thơ. Đọc tập bút ký “Mây trắng còn bay” (Nxb Hội Nhà văn, 2025), có thể nhận ra ở anh tình yêu văn chương mê đắm, phong cách riêng và bản lĩnh của một cây bút ký giàu trải nghiệm. Là một nhà báo kỳ cựu, chăm đi, chăm viết, đồng thời cũng là người có nền tảng văn chương vững vàng, Lê Xuân Sơn đã có điều kiện tiếp xúc với nhiều văn nghệ sĩ đương đại.
  • “Giấc cỏ” - nỗi niềm chung cõi nhân gian
    Nhắc đến Giang Đăng, nhiều người thường nghĩ ngay đến một giọng thơ tình giàu cảm xúc. Tôi cũng đôi lần nghe nhắc tên chị trong Câu lạc bộ Thơ Đất Việt hay bắt gặp trên pano Ngày thơ Nguyên tiêu. Nhưng chỉ đến khi cầm trên tay “Nhặt mùa” và “Gỡ từ ngực cỏ”, tôi mới nhận ra: vẻ đẹp của thơ Giang Đăng không chỉ nằm ở sự mượt mà của ngôn từ mà còn ở chiều sâu triết luận, ở tâm thế, cảm xúc và những trải nghiệm đa tầng trước đời sống.
  • Càng sống đời càng đầy đặn yêu thương
    “Trước hoàng hôn” (Nxb Hội Nhà văn, 2025) là tập thơ thứ 19 của Quang Hoài. Tập thơ ra đời vào thời điểm đặc biệt: nhà thơ - đại tá của chúng ta vừa bước sang tuổi 80 và đang chiến đấu với trọng bệnh. Nhưng như chưa hề biết đến tuổi già và như để quên đi sự thách đố nghiệt ngã của số phận, nhà thơ Quang Hoài vẫn bình thản yêu và sống, bình thản yêu và làm thơ một cách bản lĩnh, đầy nhân bản.
  • Mở rộng cánh cửa bước vào thế giới thi ca uyên bác của Nguyễn Du
    Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật vừa giới thiệu đến công chúng bộ 5 ấn bản “Truyện Kiều” quý giá, gồm: “Kim, Vân, Kiều truyện”; “Truyện Thúy Kiều” (Đoạn trường tân thanh); “Kim Vân Kiều chú thích”; “Kiều truyện dẫn giải” và “Truyện Kiều” (Đoạn trường tân thanh). 5 ấn bản được tuyển chọn, xuất bản lần này không chỉ là kết tinh lao động khoa học của những học giả uyên thâm mà còn là hành trình bảo tồn và lan tỏa giá trị của một kiệt tác thi ca.
  • Ra mắt hồi ký “Cậu bé ở hang và Hoa Học Trò” của nhà báo Nguyễn Như Mai
    Nhà xuất bản Kim Đồng vừa ra mắt bạn đọc cuốn hồi ký “Cậu bé ở hang và Hoa Học Trò” của nhà báo, nhà văn Nguyễn Như Mai.
  • Ra mắt sách “65 năm vun đắp tình hữu nghị thủy chung, mẫu mực Việt Nam - Cuba”
    Sáng 12/11/2025, tại Hà Nội, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật phối hợp với Đại sứ quán Cuba tại Việt Nam tổ chức Lễ ra mắt cuốn sách “65 năm vun đắp tình hữu nghị thủy chung, mẫu mực Việt Nam - Cuba”. Sự kiện là hoạt động thiết thực chào mừng kỷ niệm 65 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam - Cuba (02/12/1960 - 02/12/2025) và hưởng ứng “Năm Hữu nghị Việt Nam - Cuba 2025”.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Múa bồng Triều Khúc và chèo tàu Tổng Gối: Di sản sống giữa lòng Thủ đô
    Sáng 4/12, Hội Văn nghệ Dân gian Hà Nội tổ chức cuộc tọa đàm “Diễn xướng dân gian trong lễ hội Hà Nội: Múa bồng Triều Khúc và chèo tàu Đan Phượng”. Qua phần trình bày của nhà nghiên cứu Giang Nguyên Bồi, họa sĩ Giang Nguyên Thái và Giám đốc Trung tâm Văn hóa Thể thao xã Ô Diên Bùi Thị Quyên, những giá trị lịch sử, đặc trưng nghệ thuật và hành trình bảo tồn, phát huy của hai loại hình diễn xướng dân gian độc đáo này đã được làm sáng rõ.
  • Bài 4: Nguồn nhân lực văn hóa nghệ thuật - “lực lượng tiên phong” chấn hưng văn hóa
    Dự thảo Văn kiện Đại hội XIV khẳng định văn hóa không chỉ là nền tảng tinh thần, nguồn lực nội sinh mà còn là động lực và hệ điều tiết phát triển bền vững. Đặt con người vào trung tâm, Dự thảo nhấn mạnh yêu cầu “chăm lo đội ngũ văn nghệ sĩ” và “ưu tiên phát triển các cơ sở đào tạo văn hóa, nghệ thuật”... Đây không chỉ là bổ sung nhiệm vụ mà là sự tái định vị vai trò của văn học nghệ thuật trong phát triển văn hóa.
  • Đưa làng nghề Hà Nội thành trụ cột phát triển công nghiệp văn hóa Thủ đô
    Thành phố Hà Nội là “đất trăm nghề” và các làng nghề có bề dày lịch sử, số lượng nghề và làng nghề lớn nhất cả nước. Do đó, việc HĐND Thành phố Hà Nội khóa XVI vừa thông qua Nghị quyết về chính sách hỗ trợ bảo tồn, phát triển làng nghề và ngành nghề nông thôn trên địa bàn Hà Nội là cơ sở quan trọng, trụ cột để phát triển công nghiệp văn hóa Thủ đô trong kỷ nguyên mới.
  • Phát hành sách ảnh song ngữ Việt - Anh “80 năm Quốc hội Việt Nam”
    Nhân kỷ niệm 80 năm Ngày Tổng tuyển cử đầu tiên (6/1/1946-6/1/2026), thực hiện chỉ đạo của Văn phòng Quốc hội và Thông tấn xã Việt Nam, Nhà xuất bản Thông tấn phối hợp với Vụ Thông tin và Thư viện thuộc Văn phòng Quốc hội tổ chức biên soạn, xuất bản cuốn sách ảnh song ngữ Việt - Anh “80 năm Quốc hội Việt Nam (1946-2026)”.
  • Hà Nội phấn đấu đến năm 2030, xây dựng ít nhất 50% xã, phường không có ma túy
    Chỉ thị yêu cầu xác định rõ nhiệm vụ trọng tâm, đột phá, có mục tiêu, lộ trình, giải pháp, chương trình, kế hoạch cụ thể để lãnh đạo, chỉ đạo công tác phòng, chống ma túy với mục tiêu đến năm 2030, xây dựng ít nhất 50% xã, phường không có ma túy phù hợp với đặc điểm tình hình địa phương, đơn vị.
Đừng bỏ lỡ
Tôi “phải lòng” hội họa như cách tôi từng say mê văn chương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO