Tản mạn ở chân cầu Vĩnh Tuy
Ngày bé, mỗi lần mất điện, tôi thường theo trẻ con trong xóm đi bộ lên triền đê. Đứng nhìn về phía xa xôi trước mặt, một luồng ánh sáng lấp lánh rất thu hút đôi mắt trẻ thơ. Lúc bấy giờ tôi chỉ ước được là cánh chim, để thoả sức vỗ cánh bay về phía ánh sáng…
Đến khi vào đại học, tôi đặt chân lên Thủ đô, bắt đầu một cuộc sống phồn hoa, ngập tràn ánh sáng. Ánh sáng từ đèn đường phố, ánh sáng từ những tòa cao ốc,... vẫn thu hút tôi như ngày thơ bé. Mỗi lần nhìn những đốm sáng lấp lánh ấy, trong lòng tôi vẫn trỗi dậy niềm vui thích, khát khao và hy vọng... Và niềm hạnh phúc như dâng đầy vào một tối trời trong, gió mát, tôi theo các em trong xóm trọ ra bãi bồi sông Hồng nướng thịt ăn tối và ngả lưng trên nền cát nghe tiếng sóng nước dập dềnh sát bên tai như lời thì thầm của mẹ thiên nhiên.
Hà Nội rất thú vị. Muốn đến chốn đông vui, náo nhiệt thì điểm đến luôn sẵn sàng trong trung tâm thành phố, còn muốn đến những nơi thoáng đãng, yên tĩnh, thả mình vào gió trời thì chỉ cần bỏ ra 30-45 phút lái xe là có thể đến một “thế giới khác” bên sườn thành phố. Vì quá háo hức cho một chuyến trải nghiệm trong lòng thành phố, tôi đã xin nghỉ hẳn một buổi chiều để chuẩn bị đồ ăn, thức uống, đợi đến khi các em tan làm thì lên đường ngay.
Chúng tôi xuất phát đúng vào giờ tan tầm nên tắc đường ghê gớm. Từ Cầu Giấy sang chân cầu Vĩnh Tuy mất hơn 40 phút để di chuyển. Theo chân cậu em tên Quân, chúng tôi đi xuyên qua một đoạn đường đất bụi mù để ra đến đê sông. Vì trời mưa kéo dài cả tuần, nhiều đoạn đường lầy lội và hõm sâu nên chúng tôi đành phải quay xe tìm đường đi khác. Đường vòng lại, chúng tôi đi tắt qua vườn nhãn rồi cứ thế chạy thẳng xe máy đến bãi bồi sát mặt sông.
Bãi bồi sông Hồng hiện ra trước mắt. Hương phù sa, vị cát ẩm của dòng sông lịch sử khiến lòng tôi xôn xao. Lúc này, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra: Hóa ra, ở rìa sông Hồng có một cuộc sống thú vị như thế. Và sau những bộn bề, chúng tôi trở về với mẹ thiên nhiên, đắm mình vào dòng sông lấp lánh, để khi đã chếnh choáng bởi men bia, chúng tôi ngồi bệt xuống nền cát ẩm mịn, tự nói ra những điều muộn phiền, trăn trở sâu kín ở trong lòng.
Tôi khom lưng tháo quai dép và xắn quần cao lên tận đầu gối để được thỏa thích vầy bì bõm dưới dòng nước mát. Nước dập dềnh đẩy ánh trăng va chạm vào da thịt sau mỗi đợt sóng. Tôi cúi xuống nhặt một viên sỏi bị sóng cuốn trôi lên mặt cát, ném thật xa về phía dòng nước rồi hét thật to. Cảm giác như trút bỏ hết mọi muộn phiền ẩn nấp trong lòng.
Đứng dưới nền cát ẩm bên dưới những chân cầu bắc qua sông nhìn lên, thứ ánh sáng đã làm tôi mê đắm cả tuổi thơ như hiện ra trước mắt. Bởi khoảng cách khá xa, nên tôi chỉ thấy những đốm sáng nho nhỏ, còn tiếng ồn ào của các phương tiện di chuyển và tiếng người nói giống như một thước phim tắt tiếng, hoàn toàn tĩnh lặng.
Từ lúc nào, người sống ở Thủ đô lại xuất hiện ở bãi bồi đông đúc đến thế. Xe lớn, xe bé dựng đầy trên bãi bồi, rồi san sát những lều trại, ghế dù, bàn xếp. Thiết nghĩ, trong cuộc sống bức bối này, được lái xe chạy tới những nơi gần gũi với thiên nhiên là điều nên làm nhất để giải tỏa tâm hồn. Thế là từ nay tôi đã có đáp án cho lòng mình, rằng những lúc thấy bế tắc, mệt mỏi, tù túng, tôi sẽ đi đâu, làm gì. Câu trả lời là chạy xe ra bãi bồi sông Hồng, ngồi bệt xuống nền cát ẩm, mặc cho sóng xô ướt hết quần áo, để khi sóng ra xa sẽ cuốn trôi hết mọi muộn phiền bên trong. Chỉ thế thôi mà lòng bình an và tim vui rộn rã.
Cũng lạ, sao con người lại phức tạp thế nhỉ? Đầu tư cả mớ bận rộn để đổi lại một ít thảnh thơi! Tính ra là lỗ nặng mà vẫn thấy hài lòng, nên tôi mới ham thích việc chạy xe xuôi về ven thành phố mỗi khi lòng rối rắm.
Tối muộn lúc quay về, một trận bão lớn cuốn bay bụi đất cùng lá khô. Biết rằng, nếu tiếp tục lái xe thì nguy hiểm nên chúng tôi đã vội trú vào một mái hiên gần đó, nhìn những bóng người mặc áo mưa cố gắng lao đi trong màn mưa để kịp về cho sớm.
Trong lúc đứng đợi mưa ngớt, tôi nghĩ nhiều về duyên nợ với thành phố này. Có phải vì nợ nhau, nên thay vì hoảng sợ trong đêm tăm tối thì tôi vẫn thấy mình may mắn. May mắn vì vẫn còn những mái hiên cho người lữ hành đêm khuya dừng chân trú tạm, giữa thành phố vẫn hối hả người qua lại để trong lòng được góp thêm một chút an tâm.
Mưa tạnh, những dòng nước xối xả dốc xuống các cống thoát nước. Chúng tôi lại lên xe, vít ga chạy một mạch về với phố. Năm tháng ấy vẫn xanh ngời trong những chuyến ngược xuôi trong thành phố./.
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Izerghin. Thông tin về cuộc thi xem tại đây. |