Bay qua miền sông trôi

Tản văn của Song Ngư| 30/06/2017 09:32

Có một cuộc thi ảnh nghệ thuật mang tên “Dòng sông Việt” mới được phát động gần đây. Người ta hy vọng những nhà nhiếp ảnh sẽ kể được những điều cần kể, những khát vọng hay thất vọng về những dòng sông Việt. Có nhiều người đang rất yêu sông, thương sông, xa xót cho sông, nhưng cũng nhiều người khác, sông tồn tại hay không chẳng có gì quan trọng.

Bay qua miền sông trôi


Có một cuộc thi ảnh nghệ thuật mang tên “Dòng sông Việt” mới được phát động gần đây. Người ta hy vọng những nhà nhiếp ảnh sẽ kể được những điều cần kể, những khát vọng hay thất vọng về những dòng sông Việt. Có nhiều người đang rất yêu sông, thương sông, xa xót cho sông, nhưng cũng nhiều người khác, sông tồn tại hay không chẳng có gì quan trọng.


Tôi không nhớ mình đã từng đi qua, đã khỏa nước ở bao nhiêu dòng sông. Những dòng sông lớn chảy dọc dài quanh đất nước, đôi khi tôi chỉ thấy từ một chuyến xe chạy qua cầu, chỉ nhìn thấy dòng sông êm trôi dưới chân cầu, xa xa, mà chưa từng chạm tay vào nước sông, dầu trong hay đục. Có những dòng sông từng trong veo ở quá khứ, khi tôi đứng bên sông, chỉ thấy đen ngòm màu ô nhiễm. Có dòng sông khác, tôi gánh nước tưới rau, lại là dòng sông bé nhỏ vô danh.

Một thời gian tôi từng sống ở quê ngoại, ngôi làng nhỏ bên sông. Trong những buổi non trưa nắng hanh hao, những tiếng ồn động cơ, tiếng loa đài nhạc nhẽo không tồn tại, âm thanh chỉ là tiếng gió, tiếng dòng sông xôn xao chảy, và đôi lúc ở bên kia sông vọng lại tiếng gọi nhau của ai đó trong những ruộng dưa chuột trổ hoa vàng.

Khi đó tôi từng nghĩ: Dù là những dòng sông tên tuổi với những nền văn minh lớn, hay những dòng sông bé nhỏ rì rào chảy qua cánh đồng làng, một dòng sông dạt dào sức sống của phù sa hay trong ngần mát lành, thì điều hạnh phúc nhất đôi khi chính là được sống bên một dòng sông khỏe mạnh và trinh khiết.


Khi hay tin một người anh của tôi quyết định sang Israel lao động, nhiều người tỏ ra thông thái nói rằng tại sao lại mất ngần ấy năm thanh xuân ở một đất nước nổi tiếng giao tranh, tôn giáo khác biệt. Anh tôi dĩ nhiên chẳng thể giải đáp cho tất cả những người kia lý do riêng của anh, nhưng anh nói, đối với một đời người bình thường như mình, đi ra khỏi quê hương đôi khi không phải chỉ để làm kinh tế, mà còn là dịp để trải nghiệm.
Israel có biển Chết, và một phần của biển Đỏ nổi tiếng thế giới, nhưng họ không giàu tài nguyên sông nước, hồ ao. Nước ngọt cho đời sống thường nhật của họ được khai thác từ sông Jordan, ở nhiều vùng khác thì nước ngọt được lọc từ nước biển. Nước thải sinh hoạt lại được dồn có hệ thống về những cái hồ lớn nhân tạo, để từ đây nước thải lại được lọc và tận dụng tưới tắm cho cây trồng và rau màu.

Đừng nghĩ nước tưới cây là từ nước thải sinh hoạt mà cho rằng sản phẩm nông nghiệp của họ nhiễm bẩn. Không phải vậy. Tất cả vẫn đảm bảo chất lượng theo quy chuẩn quốc tế, và nông sản của họ được nhập sang những thị trường lớn, nổi tiếng khó tính ở châu Âu. Họ vì không có nhiều sông suối ao hồ nên trân quý nguồn nước thiên nhiên ban tặng chăng?

Tất nhiên là như vậy, nhưng có lẽ phải nhìn theo một khía cạnh khác, là sự giáo dục ý thức về tài nguyên môi trường. Một đất nước văn minh trước hết phải là một đất nước biết trân trọng những món quà thiên nhiên ban tặng, và sử dụng nó như cách ban tặng một món quà trân quý cho thế hệ mai sau.


Tại sao một đất nước được thiên nhiên ưu ái nhiều tài nguyên sông hồ như nước ta, mà chúng ta lại bằng những cách rất mạnh mẽ, tàn nhẫn tận diệt chúng. Có biết bao dòng sông đã qua đời, có biết bao những cái hồ nước trong veo, xinh đẹp bị lấp, bị lấn dần, vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn chỉ còn trong ký ức của những người đã đem lòng thương nhớ chúng.


Một lần, khi ngồi câu cá trên bờ sông, tôi thấy trên mặt nước gần bờ trôi nhiều xác con phù du. Tôi đã từng nghe nói về loài phù du đẻ trứng xuống đáy sông. Một ngày kia, tất cả những ấu trùng phù du đều nhất loạt bung lên mặt nước. Việc làm đầu tiên trong đời của chúng là bay lên, bám vào những cành cây, cuống lá trên bờ và lột xác thành côn trùng. Việc đầu tiên sau khi trở thành côn trùng là chúng…lại bay lên, nhưng để nhanh chóng giao phối, lại đẻ trứng xuống lòng sông, và chết đi, ngay tại nơi chúng được sinh ra. Cuộc đời phù du chỉ dài đúng 24 giờ.


Bạn có thể sẽ tự hỏi: Tại sao thiên nhiên lại mất công sinh ra loài phù du, một loài có đời sống vô cùng ngắn ngủi, sinh ra chỉ để sinh ra một thế hệ khác và chết đi, khi chưa kịp sống, chưa kịp làm gì cho đời?


Thực ra, cuộc đời phù du có ngắn hay không, chỉ là dưới cách nhìn của chúng ta, một loài mà về tuổi thọ trung bình có thể 70 năm. Một ngày của phù du trong số 70 năm một đời người, tức là 25200 ngày, hoặc hơn thế, chẳng có nghĩa lý gì. Chúng ta thậm chí lãng quên nhiều ngày đã đi qua của đời mình. Số người có thể nhớ được 70% số ngày trong đời dường như không thể có. Nhưng với phù du thì khác. Việc sống bao nhiêu lâu không nằm trong ý niệm của chúng. Giống như với người điếc bẩm sinh, thì âm thanh không phải là thứ họ mất đi, mà là một thứ không tồn tại với họ. Loài người luôn mơ ước được lột xác, được bay lên bằng đôi cánh (nếu có thể mọc được) của chính mình, nhưng phù du thì không phải ước mơ, không cần tìm cách, chúng sinh ra và chúng làm điều đó.


Tôi đứng bên sông nhìn xác những con phù du bập bềnh trên mặt nước sau khi đã đẻ trứng và chết. Sông cuốn trôi tất cả, dẫu là gì đi chăng nữa. Rồi sông chảy ra biển, lại từ biển theo mây về với đất liền, sẽ thấm đẫm đất đai nuôi cây nuôi người, nuôi vật, hoặc chìm sâu dưới dòng chảy âm thầm của những dòng sông ngầm, hay đổ thẳng ra một dòng sông và bị giết bởi ô nhiễm.

Tôi đã từng không nghe âm thanh nào ngoài gió, tiếng nước khe khẽ vỗ bờ cỏ, và tiếng ai đó gọi nhau trong những vườn dâu xanh mướt, những ruộng hoa dưa chuột ươm vàng bên dòng sông quê ngoại.

Có ai đó đang hát từ một quán karaoke, nghe như là, chảy đi sông ơi, ôi con sông huyền thoại… Có thật ai đó đã hát, hay chỉ là tiếng gió bay qua miền sông trôi…

(0) Bình luận
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
  • Tình già
    Gió rít từng cơn rải những hạt mưa to rào rào vào cái vách lá dừa nhà ông già Tám làm cho con Lu đang khoanh tròn trong bếp tro giật mình ngái ngủ. Cơn giông cuối ngày làm cho đám cây mì trước nhà lúc la lúc lắc như uống từng giọt mưa sau những ngày nắng hạn kéo dài héo rũ.
  • Bầu Trời và Mặt Đất
    Ngày xửa ngày xưa, đã từ rất lâu, Bầu Trời và Mặt Đất là hai người bạn. Họ thân với nhau lắm. Ngày ngày họ cùng chơi đùa, nói chuyện, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cho nhau.
  • Mùa hoa biên giới
    Sau những ngày vất vả ngược xuôi với các vụ việc, hôm nay Ban mới có một ngày rảnh rỗi. Nhớ tới lời hứa với Hoa, nhớ tới lũ trẻ trên điểm trường ở Nậm Mo Phí, Sín Thầu, nơi Hoa dạy. Ban mua một ba lô quà bánh, ít mì tôm, thịt hộp cho lũ trẻ và đặc biệt mua cho Hoa một tấm áo mới.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Nét thanh lịch trong trang phục của người Hà Nội xưa
    Theo thời gian, trong nhịp sống hối hả của thời hội nhập, có rất nhiều thứ, nhiều giá trị đã bị "cuốn trôi", song với người Thăng Long - Hà Nội, dù cho đi đâu, ở đâu, họ vẫn luôn âm thầm giữ gìn nếp nhà, giữ văn hóa đất Tràng An qua việc dậy bảo con cháu cách nói năng, đi đứng, ăn uống và tất nhiên không thể thiếu việc dậy bảo con cháu về cách mặc sao cho đẹp, cho nền nã; chọn trang phục sao cho giữ được nét thanh lịch, mặc sao cho "đậm chất kinh kỳ”....
  • Tôi “phải lòng” hội họa như cách tôi từng say mê văn chương
    Tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu tình cờ đến với hội họa từ năm 2016. Chọn dòng tranh lụa kén người vẽ, chị đã nhanh chóng thể hiện tài năng sử dụng cọ và màu không thua kém tài năng ngôn ngữ. Với chị, điểm chung trong các sáng tạo nghệ thuật của mình là chất thơ và tính nữ. Xoay quanh góc nhìn “viết hay vẽ cũng chỉ là phương tiện nghệ thuật để người nghệ sĩ tỏ bày với thế giới, về thế giới”, tiến sĩ văn học Nguyễn Thị Thanh Lưu đã dành cho tạp chí Người Hà Nội một cuộc trò chuyện thú vị.
  • Bài 2: Hà Nội phát huy truyền thống lịch sử, xứng danh Thủ đô anh hùng, ngàn năm văn hiến
    Ngay sau khi tiếp quản Thủ đô (10/10/1954), Đảng bộ và chính quyền Hà Nội đã lãnh đạo Nhân dân khẩn trương khôi phục những cơ sở bị chiến tranh tàn phá, ổn định tình hình, từng bước vượt qua khó khăn, tổ chức lại sản xuất, bảo đảm đời sống Nhân dân, xây dựng cơ sở vật chất ban đầu của chủ nghĩa xã hội.
  • Quận Đống Đa: Tập trung giải quyết kịp thời, hiệu quả các vấn đề nhân dân quan tâm
    Sáng 19/9, quận Đống Đa, Hà Nội tổ chức Hội nghị đối thoại định kỳ giữa người đứng đầu cấp ủy, chính quyền với Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị - xã hội và nhân dân trên địa bàn quận Đống Đa năm 2024.
  • Hà Nội: Ấm lòng tinh thần “lá lành đùm lá rách” của các trường học tại quận Hoàn Kiếm
    Phát huy truyền thống “tương thân tương ái”, “lá lành đùm lá rách”, “nhường cơm sẻ áo”, mới đây, 2 trường: THCS Ngô Sĩ Liên và THCS Trưng Vương (Hoàn Kiếm, Hà Nội) đã tổ chức ủng hộ, hỗ trợ cho các trường mầm non, tiểu học, THCS trên địa bàn cùng quận bị ảnh hưởng do cơn bão số 3 (Yagi) gây ra.
Đừng bỏ lỡ
Bay qua miền sông trôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO