Một sáng mùa thu trong veo, giữa phố thị ồn ào tôi chạm lại mùi hương quen thuộc. Chỗ quẹo ngã ba, bà cụ bán hàng rong lúc nào cũng ngồi đấy, lỉnh kỉnh với biết bao nhiêu rau, củ quả. Bạn bè tôi bảo đồ bà cụ đích thị là đồ quê, không phải vì thấy bà cụ lam lũ, khổ sở để tin tưởng chất lượng mặt hàng mà theo bằng cảm nhận của những người con bao năm sống ở quê có cái tinh ý như vậy.
Khi thấy những rổ thị vàng ươm, tôi thấy mình như kẻ lạ lên cơn thèm nhớ đến da diết khu vườn ở quê, nơi mà tôi đã gắn bó hơn mười năm.
Vườn quê không quá rộng nhưng khá đủ đầy cây trái. Từ na, ổi, bưởi, xoài, cam, táo và thị. Bố tôi bảo trồng cây cũng chẳng mong buôn bán lãi lời gì mà chỉ mong sao mỗi mùa con cái có lấy một vài loại quả để thưởng thức. Hồi nhỏ, ông tôi có dịp ra miền Bắc, thăm thú người thân, tình cờ thấy góc vườn có cây thị cỏ trĩu trịt quả, quả thơm như thể ai đó thả một túi hương khổng lồ bao quanh khu vườn, ông xin một vài quả về lấy hạt làm giống. Cây thị lớn lên cùng với bao gian truân khó nhọc, những thăng trầm với ông bà và bây giờ thì đồng hành với gia đình tôi.
Khi thị bắt đầu có quả. Và đều đặn tới mỗi mùa thị ông đều gọi điện ra Bắc nhắn lời cảm ơn. Ông bảo “ăn quả nhớ kẻ trồng cây” nhưng kẻ trồng cây thì phải ơn người cho giống, đó là đạo lý mà đời đời con người phải thuộc lấy. Mỗi sáng sớm thu trong lành, ông kênh tôi lên cổ, dạo bước ra góc vườn, nơi cây thị đang thắp những chùm đèn vàng ươm. Tôi như chú chim non ríu rít hết cười rồi lại chỉ trỏ những quả thị be bé. Ông lấy cái vợt khều thị, đưa tôi một quả, tôi sung sướng cầm và cho lên mũi hít hà. Càng hít tôi càng lâng lâng hạnh phúc. Mùi thơm của thị như tràn đầy khoang mũi tôi, chạm tất cả những giây thần kinh khứu giác, chạm vào đê mê của cõi mộng mơ.
Những ngày tháng tám khi vẫn chưa phải đến trường, tôi í ới gọi lũ bạn tóc râu ngô trong xóm tới dưới gốc thị để chơi. Cây thị sum suê tỏa bóng mát rượi, chúng tôi chơi đồ hàng, chơi ô ăn quan và chơi bắn dây chun. Góc vườn rộn ràng hẳn với tiếng cười con trẻ, tiếng nói, tiếng cãi nhau khi đứa nào đó chơi gian, không trung thực. Thằng Thiên sau khi cãi cùn vì chơi lúc nào cũng thua, nó bỏ cuộc trèo lên cây thị, chỗ chạc ba chắc chắn nằm vắt vẻo. Con Nữ không chịu được cái tính ẩm ương của thằng Thiên, đứng dưới cây chọc qua chọc lại, đến nỗi thằng Thiên phát cáu. Buồn cười nhất là khi cả lũ đang mải chơi ô ăn quan, một trái thị già rơi trúng đầu con Hậu. Nó “úi da” một tiếng kèm theo cái bộ mặt nhăn nhó trông rất đáng thương. Quả thị rơi vào người nó, nó chiếm lĩnh, cầm ngửi một lúc, sau đó mân mê, bóp nắn thật mềm, khẽ tách lớp vỏ ra nó ăn ngon lành. Tụi con nít chúng tôi học được cách ăn thị không bị chát là như vậy. Tôi cũng từng thử các loại thị và thú thực là không thích ăn thị vì nó thường có vị chát. Nhưng thị vườn nhà tôi thì ngoại lệ. Thị đến lúc chín, ắt hẳn sẽ có một vị ngọt dịu.
Tôi cũng đã có lần liều lĩnh khi tự ý trèo lên cây thị, cứ ngỡ rằng mình cũng như thằng Thiên, ai ngờ tôi không hề biết trèo và bị mắc kẹt trên chạc ba của cây thị. Tôi đã gần như khóc, kêu thật lớn nhờ ông tôi ra giải quyết. Phía bên trong hai bắp chân, do quắp vào thân cây bị xước rất mạnh, máu rơm rớm chảy. Chiều, ông hòa muối với nước sôi để nguội rửa vết thương cho tôi lại càng xót hơn nữa. Thế là chừa việc trèo cây thị. Ông cũng dạy tôi rằng đừng ham leo trèo, nhỡ ngã xuống gẫy chân, gẫy tay thì rất nguy. Hôm thật lâu, đọc ở đâu đó câu thành ngữ “Nhà có phúc sinh con biết lội, nhà có tội sinh con hay trèo”, chột dạ nghĩ tới lời ông dặn, chắc có lẽ cũng vì một phần nguyên do từ câu thành ngữ này.
Có một năm, tôi cũng không nhớ là năm bao nhiêu nữa, cây thị nhà tôi ra quả nhiều vô kể. Hầu như nhánh cây nào cũng có quả lúc lỉu. Tôi mừng rơn, ngày nào cũng ra cây để thăm. Tôi ngỏ ý với ông và bố mẹ rằng hái thị ra góc chợ quê ngồi bán. Mười mấy tuổi, tôi như một ông cụ non, tính toán buôn bán như thật làm ai nấy đều buồn cười. Chiều tôi, ông vợt thị cho vào một cái rổ đầy ú ụ. Mẹ phụ, chở rổ thị ra chợ bảo tôi ngồi bán. Cái cảm giác ngồi từ sáng tới trưa trước mặt là một rổ thị đầy mà không ai mua tôi thất vọng chừng nào. Rồi tôi hiểu ra, cái nghề buôn bán ở chợ của mẹ nó vất vả cỡ nào. Vậy mà lâu nay tôi đâu hay chăng. Thấy đã sắp trưa mà tôi chưa về, mẹ tôi ào chạy ra chợ, phụ tôi bán thị. Tôi đã vỡ ra được nhiều bài học từ cách bán hàng của mẹ. Mẹ dạy tôi từ cách chào hàng, từ nụ cười niềm nở và ân cần. Vì khi đó thị cũng chẳng đáng giá bao nhiêu nên mẹ cũng thơm thảo vừa bán vừa cho. Đó là lần bán hàng đầu tiên trong đời và cũng là kỷ niệm mà tôi nhớ nhất!
Hồi tôi còn nhỏ, tôi lúc nào cũng mạnh miệng bảo với ông bà, bố mẹ “Mai này lớn lên con ra phố xây nhà thật to để phụng dưỡng ông bà, bố mẹ…”. Thế mà từ cái ngày nói câu đó đến nay đã mười mấy năm trôi qua. Tôi cũng đã đi làm nhưng nhịp sống thị thành không như tôi tưởng... Mỗi lúc mệt mỏi tôi lại thèm được trở về thời bé thơ vô lo vô nghĩ mỗi mùa thị ra dưới gốc cây hóng mát, chuyện trò với lũ bạn. Trong nỗi nhớ quê, bâng khuâng tôi nhận ra mùa này vườn quê thị đã thơm hương.
Bình luận của bạn đã được gửi và sẽ hiển thị sau khi được duyệt bởi ban biên tập.
Ban biên tập giữ quyền biên tập nội dung bình luận để phù hợp với qui định nội dung của Báo.
Đến Đà Lạt vào ngày nắng chói, đôi mắt chị dõi tìm loài hoa gieo thương nhớ, phượng tím. Đà Lạt mùa nào sắc đó, đều là những loài đặc trưng của xứ sở ngàn hoa. Mùa dã quỳ vàng hoang hoải, mùa cỏ hồng bềnh bồng như mây, mùa hoa ban trắng tinh khôi, mùa anh đào ngọt ngào trong trẻo. Với chị, lưu luyến nhất vẫn là mùa phượng tím. Mùa này phượng rải sắc tím ngăn ngắt khắp đất cùng trời, gợi lên trong lòng xiết bao lưu luyến.
Ai cũng có trong lòng một dáng hình quê hương để mà thương, mà nhớ. Với tôi, đó là hình dáng con đường đi học, của bụi tre làng thấp thoáng trong đêm trăng; là dáng mẹ gánh lúa trên đê hay dáng cha đang lom khom cày ruộng. Quê hương không chỉ là nơi ta được sinh ra và nuôi lớn, mà còn là nơi chan chứa nhiều kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ.
Mùa xuân vẫn về qua cây cầu vắt ngang sông. Một khúc sông rộng đủ để những chuyến đò ngang bối rối, chênh chao. Khi không còn chở đò nữa, bóng người lái đò cứ thế xa dần, mờ dần phía cuối con đê. Bến đỗ, nẻo về ngoằn ngoèo, xa tít tắp. Ai đó còn gọi với: thầy ơi, u ơi. Chiếc lá rơi vào chiều lỗi hẹn. Quê và những mùa xuân nối tiếp làm xao động tấm chân tình.
Bà ngoại tôi có dáng người gầy gầy, lưng bà hơi còng, tóc bà xen kẽ sợi đen, sợi bạc. Khuôn mặt bà nhiều nếp nhăn, nhưng khi bà cười, gương mặt bà vô cùng phúc hậu.
Trong những tinh túy ẩm thực, trà là đồ uống mang hành trình gợi đầy chiêm nghiệm. Trà đến với người bởi nhớ, bởi duyên và bởi sự mê đắm của người, bảo tri kỷ thật chẳng sai.
Chiến dịch Hồ Chí Minh - chiến dịch cuối cùng của Quân đội nhân dân Việt Nam trong Cuộc tổng tấn công và nổi dậy Mùa Xuân 1975, là chiến dịch quân sự có thời gian ngắn nhất trong chiến tranh Việt Nam. Chỉ diễn ra trong 5 ngày (từ 26/4 đến 30/4/1975) song chiến dịch đã đánh dấu mốc son chói lọi trong lịch sử Việt Nam.
Điện ảnh Quân đội nhân dân tổ chức Tuần phim Kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ (7-5-1954 – 7-5-2024) từ ngày 3 đến 6-5 tại Rạp chiếu phim Điện ảnh QĐND (17 Lý Nam Đế, phường Hàng Mã, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội).
Chủ tịch UBND huyện Ba Vì (TP. Hà Nội) Đỗ Mạnh Hưng, khẳng định, bản Miền (thôn Hợp Sơn, xã Ba Vì) với các yếu tố liên quan đến vấn đề cốt lõi của dân tộc Dao nên được lựa chọn làm điểm du lịch cộng đồng đầu tiên của Hà Nội gắn với dân tộc thiểu số.
Dự án được khởi công tháng 5/2021, khi đưa vào sử dụng đã rút ngắn thời gian di chuyển từ Hà Nội đến thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An chỉ còn hơn 3 giờ đi ôtô.
Cây thị 324 năm tuổi gắn với lịch sử hình thành họ Thân Văn ở Thừa Thiên - Huế và đã được công nhận Cây Di sản Việt Nam năm 2010. Tuy nhiên, rất ít người biết đến do “cụ” thị được trồng trên triền bán sơn địa Dương Xuân Hạ (phường Thủy Xuân, TP Huế).
Thủ đô Hà Nội sẽ tăng cường nhiều giải pháp thực hiện Nghị quyết 09-NQ/TU ngày 22/2/2022 của Thành ủy về phát triển công nghiệp văn hóa trên địa bàn Thành phố, trước mắt đến năm 2025 với các lĩnh vực: Điện ảnh, Thời trang, Quảng cáo, Thủ công mỹ nghệ, Ẩm thực, Xuất bản, Kiến trúc…
Hà Nội tổ chức gần 20 sự kiện phục vụ du khách và người dân trong 5 ngày nghỉ dịp lễ 30/4 - 1/5/2024, kéo dài từ ngày 19/4 đến 10/5/2024. Theo Sở Du lịch Hà Nội, ngoài thu hút du khách, loạt sự kiện cũng là các gợi ý dành cho người dân Thủ đô không đi chơi xa và muốn tham gia các hoạt động trong ngày.
Liên hoan ảnh nghệ thuật khu vực miền núi phía Bắc năm 2024 nhận được nhiều sự quan tâm của các nghệ sĩ và người yêu nhiếp ảnh của 15 tỉnh gửi dự thi. Với số lượng ảnh khá lớn, trên 2.200 ảnh gồm cả ảnh đơn và bộ đã phần nào khái quát được mọi mặt của đời sống kinh tế, văn hóa xã hội tại các địa phương miền núi phía Bắc.
Hơn 300 tư liệu sách, báo về cuộc đời và sự nghiệp Tổng Bí thư Trần Phú; Chiến thắng Điện Biên Phủ; Đại thắng mùa Xuân năm 1975... được giới thiệu trong cuộc trưng bày của Thư viện Hà Nội tại trụ sở số 2B Quang Trung (quận Hà Đông, TP. Hà Nội).
Hàng nghìn du khách và người dân Thừa Thiên Huế tham gia, thưởng thức các món ẩm thực truyền thống Huế với bốn phương tại Công viên Thương Bạc (TP Huế).
Tối 27/4, tại sân khấu Không gian Văn hóa sáng tạo Tây Hồ, Liên hoan tiếng hát Cựu TNXP quận Tây Hồ với chủ đề “Âm vang Việt Nam” đã thành công rực rỡ với những tiết mục đặc sắc đến từ 300 hội viên Hội Cựu TNXP trên địa bàn quận.
Ngày 27/4, UBND quận Tây Hồ (Hà Nội), Ban Quản lý hồ Tây tổ chức Lễ phát động ra quân đảm bảo vệ sinh môi trường, trật tự đô thị xung quanh hồ Tây năm 2024.
Tối 26-4, Quận ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam quận Long Biên tổ chức Lễ công bố quyết định công nhận điểm du lịch Lệ Mật - phường Việt Hưng; khai mạc Tuần lễ Văn hóa - Thương mại - Làng nghề gắn với Lễ hội truyền thống đình làng Lệ Mật, thiết thực chào mừng 49 năm Ngày Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước, 70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, hướng tới kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô.