Tôi nhớ mình của những tháng năm xa

Song Anh| 25/11/2019 15:18

Bước chân ngập ngừng đưa tôi về chốn cũ một buổi sáng vừa chớm mùa đông. So vai khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh vừa thổi bay tà áo. Tôi đứng yên một chỗ, tựa lưng vào gốc cây phượng già, tai ngỡ nghe tiếng bạn bè cười vang vấn vít theo những tà áo dài trắng vừa ngang qua, rộn ràng theo những vòng xe cuốn theo những vạt lá phượng đã vàng, rụng đầy bên lề phố.

Tôi nhớ mình của những tháng năm xa

Bước chân ngập ngừng đưa tôi về chốn cũ một buổi sáng vừa chớm mùa đông. So vai khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh vừa thổi bay tà áo. Tôi đứng yên một chỗ, tựa lưng vào gốc cây phượng già, tai ngỡ nghe tiếng bạn bè cười vang vấn vít theo những tà áo dài trắng vừa ngang qua, rộn ràng theo những vòng xe cuốn theo những vạt lá phượng đã vàng, rụng đầy bên lề phố.

Tôi đi lại con đường ngày xưa mỗi sáng đến trường. Trong veo là sương sớm, tinh khôi là áo trắng, hồn nhiên trong trẻo là lũ chúng tôi. Con đường dài vẫn đang ngái ngủ bỗng bị lùa thức dậy, sương sớm ngơ ngác nhìn, những thân phượng già giật mình thả lá rớt bay bay theo gió, vương cả vào tóc, vào mặt bọn áo trắng đang lao xao nói cười.

Hết con phố dài là ngơ ngác cỏ ven đường và hoa dại  dẫn lối vào trường ở ven đô. Tím những bông bìm bịp, tím những nụ tầm xuân theo tôi vào nằm trong ngăn bàn, nằm giữa trang vở. Cỏ lau hoa xuyến chi thành đồ trang trí đầy khung cửa sổ mỗi giờ văn. Những “ba đồng một mớ trầu cay”, những “anh yêu em đến nay chừng có thể…” nuôi lũ chúng tôi lớn khôn những xúc cảm đầu đời.

Tôi trở về, mở toang cánh cửa kí ức tháng 11 này đây. Trường nằm ven đô nên ngọt bùi những giờ thể dục là khoai lang đào trộm vùi trong cỏ khô, hì hụi phù má lên thổi lửa, lem luốc vệt đen dính trên má, bên mép. Là chua chát những quả khế non bọn con trai vặt trộm vườn nhà dân. Là cả một đàn gà được lùa vào lớp học, nháo nhác ngó nghiêng, cục tác cục ta. Là cả những bông lúa sắp trĩu mẩy được tuốt trộm, đứa con trai cài làm hoa trên tóc cho người bạn gái nó thầm thương…

Tháng 11 xưa ơi! Có ai còn nhớ không? Đứa nào đấy đang giờ học chui tụt xuống gầm bàn, bút mực tím nhỏ vào ngón chân đứa ngồi bên cạnh khi nó đang bị gọi đứng lên trả lời. Đứa nào đấy mang nhựa chuối, phấn mầu trét vào mép bàn cho đứa ngồi trên tựa lưng rồi dính tèm lem ra áo, đứa nào đấy làm những cái đuôi giấy viết nhăng nhít các từ rồi tìm cách gắn vào áo, vào lưng quần các thầy cô giáo, rồi ôm nhau cười va cả vào cánh cửa lớp, rách cả môi…

Tháng 11 này! Có ai còn nhớ thương về lúc tan trường? Rơm mùa gặt người ta phơi đầy hai bên lối. Cả bọn dừng lại quăng xe ngổn ngang giữa đường, ôm từng nắm rơm ụp vào đầu, vào người nhau rồi lăn lộn cười, rồi bàn nhau vờ như không thấy thầy giáo trẻ đẹp trai đang đi tới, vờ vô tình chẳng may ụp hết rơm vào đầu vào mặt thầy… những tiếng cười vang, lan theo gió, bay lên không trung theo những cọng rơm tung lên rồi rơi xuống…

Tháng 11 xưa... có hoa cúc quỳ nở vàng triền đồi lối ra Đồ Sơn, có lau trắng dập dềnh thành sóng mỗi khi cơn gió lướt qua, gửi lại những môi hôn. Ai có nhớ những chiều trốn học, cong lưng chở nhau trên những chiếc xe đạp, kéo nhau băng băng đổ dốc triền đê ven biển, đứa nọ níu đứa kia ngã cả một loạt, xước xát cả tay chân, đứa con gái nào ngồi khóc ngon lành vì rách áo, đứa con trai vụng về dỗ dành lau nước mắt…

Có ai nhớ bọn con trai trèo dừa hái trộm trái, để xe dưới gốc cây cho con gái trông chừng. Con gái quên mất là đang đi vặt trộm dừa, phấn khích reo hò khi những trái đầu tiên được hạ xuống. Tiếng ồn đánh thức bác bảo vệ đang ngủ trưa, con gái ôm dừa chạy, để lại xe đạp và bọn con trai cheo veo ở trên cây…

Sao bỗng nhiên tôi lại nhớ thương đến thế những ngày xưa khi vừa chớm đông về? Ngồi một mình quán vắng, vẫn lối chân tôi mỗi ngày qua, vẫn những guồng quay những vòng xe hối hả. Những ngày xưa hoài niệm đầy mà sao tôi chẳng thể quay về???

Tôi nhớ mình của những tháng năm xa... 
(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Hà Nội tăng mức chi để khuyến khích đội ngũ văn nghệ sỹ Thủ đô tiếp tục cống hiến, sáng tạo nghệ thuật
    Thực hiện khoản 5 và 6 Điều 21 của Luật Thủ đô 2024, tại kỳ họp thứ 28, HĐND Thành phố Hà Nội khóa XVI đã thông qua Nghị quyết Quy định một số nội dung, mức chi trong lĩnh vực văn hóa, nghệ thuật của thành phố Hà Nội. Nghị quyết sẽ tạo động lực để văn nghệ sỹ Thủ đô góp sức để phát triển văn hóa, nghệ thuật và công nghiệp văn hóa của Thủ đô Hà Nội trong kỷ nguyên vươn mình.
  • “Giấc cỏ” - nỗi niềm chung cõi nhân gian
    Nhắc đến Giang Đăng, nhiều người thường nghĩ ngay đến một giọng thơ tình giàu cảm xúc. Tôi cũng đôi lần nghe nhắc tên chị trong Câu lạc bộ Thơ Đất Việt hay bắt gặp trên pano Ngày thơ Nguyên tiêu. Nhưng chỉ đến khi cầm trên tay “Nhặt mùa” và “Gỡ từ ngực cỏ”, tôi mới nhận ra: vẻ đẹp của thơ Giang Đăng không chỉ nằm ở sự mượt mà của ngôn từ mà còn ở chiều sâu triết luận, ở tâm thế, cảm xúc và những trải nghiệm đa tầng trước đời sống.
  • Hà Nội - “dòng sông nghĩa tình” cuộn chảy
    Hà Nội - trái tim của đất nước, đã và đang lan tỏa thông điệp “vì cả nước, cùng cả nước” bởi Thủ đô sẵn sàng chia sẻ, hỗ trợ đồng bào lũ lụt miền Trung, Tây Nguyên với tất cả khả năng. Hành trình hỗ trợ đồng bào vùng lũ của Hà Nội không chỉ là sự chi viện vật chất đơn thuần, mà còn là bản giao hưởng xúc động về tình người, về trách nhiệm của Thủ đô đối với đồng bào trên mọi miền Tổ quốc.
  • Quy hoạch tu bổ, phục hồi di tích lịch sử quốc gia đặc biệt đền Hát Môn, xã Hát Môn, TP Hà Nội
    Quy hoạch góp phần thực hiện các mục tiêu lớn đặt ra trong Chương trình mục tiêu quốc gia về phát triển văn hóa giai đoạn 2025 - 2035, giai đoạn 1 từ 2025 đến 2030, trong đó có Nhóm nhiệm vụ số 4 về bảo tồn, phát huy các giá trị di sản văn hóa dân tộc
  • Trao giải Cuộc thi viết "Những cống hiến thầm lặng" năm 2025
    Ngày 28/11, tại Trung tâm văn hóa - Thể thao phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội đã diễn ra hội nghị Sơ kết 5 năm Chương trình truyền thông “Những cống hiến thầm lặng” (2021 - 2025) và trao giải Cuộc thi viết "Những cống hiến thầm lặng" năm 2025.
Đừng bỏ lỡ
Tôi nhớ mình của những tháng năm xa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO