Với Ngọc Lê Ninh, chỉ đọc tên tập thơ riêng của anh đã thấy cá tính là lạ, hay hay của người thơ: nào là “Vỡ cùng hy vọng” (NXB Hội Nhà văn, 2016), rồi đến “Chưa thể đặt tên” (NXB Hội Nhà văn, 2017). Cái gọi của tâm trạng, của tình cảm một thời yêu đương không đầu không cuối, lặng thầm yêu và lặng thầm chờ đợi, không thiếu si mê, không thiếu giận hờn. Kẻ nhút nhát là anh mượn cây bàng than thở:
Mấy mùa cành tỏa bóng râm
Mấy mùa than thở ướt đầm dưới mưa
Mấy mùa nhóm lửa say sưa
Mấy mùa thương nhớ mấy mùa đợi ai
(Cây bàng thương nhớ -Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Cái đáng quý là thời gian cũng trôi đi mất cùng hy vọng, cho cay đắng thốt lên lời:
Cây bàng tôi đó thời trai
Chờ em trụi lá khóc dài mùa đông
(Cây bàng thương nhớ -Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Nhưng tình yêu của gã trai thời đôi mươi thì không có chỗ cho sự rút kinh nghiệm, không có chỗ cho sự sợ hãi bởi thất tình. Những si mê hồn nhiên của tuổi trẻ cứ bung tỏa, dầu nhận về chỉ “nỗi đau”, “sụt vỡ”. Anh như con đê say tình trước dòng sông em vô tình, hờ hững, nhận về cay đắng riêng mình:
Có những mùa cháy khát nắng về
Đê nứt nẻ bên dòng sông đầy nước
Sông có hiểu cho lòng đê sao được
Nên cứ vô tình mang nước đổ biển khơi
(Con đê và dòng sông – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Những hẫng hụt trong tình yêu biến Ngọc Lê Ninh thành thi sĩ. Trước tình yêu, dù là đấng nam nhi, cũng không tránh khỏi có lúc yếu mềm không thể giấu:
Chấm vào đêm bằng ngòi bút tin yêu
Nghe răng rắc đời anh gãy ngọn
Em thiếu vắng thơ anh òa khóc
Đêm lăn tròn nỗi nhớ vào em
(Nỗi nhớ lăn tròn – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Hạnh phúc, mừng vui tưởng tình yêu được hồi đáp:
Dán mắt đọc thư em
Nghe bong từng con chữ
(Đêm tuột dây – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
nhưng tỉnh ra chỉ còn thất vọng, lạnh lẽo, cô đơn:
Con chữ bò ra tay
Chạy vào tim trốn rét
Em đi tình anh chết
Theo bút hồn thơ bay
(Đêm tuột dây – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Tình yêu chơi trò đuổi bắt khiến trái tim anh hơn một lần mừng hụt, hơn một lần đau. Và chàng trai thường hay lỗi nhịp trong tình yêu là anh lo sợ nếu một ngày “đánh mất tình yêu”. Thì anh vẫn cố gắng tìm lại, dầu phải đối diện với nghịch cảnh:
Thì khi đó hồn anh thành ngọn gió
Chạy giữa hàng cây nơi ta đứng chờ trông
Theo em bước bên chồng không ngoái lại
Để cát bay mù mịt cả trong lòng
(Hồn anh – ngọn gió - Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Cái giả thiết anh tự đặt ra kia có hơi xa xôi một chút nhưng cũng chỉ để chứng minh cho tấm lòng của kẻ chung tình mà thôi.
Cái tình của Ngọc Lê Ninh có cái ào ạt, dữ dội của Xuân Diệu nhưng vẫn rất riêng mình. “Khi tình yêu vùng dậy” thì như có động đất, như có sóng thần. Khát yêu và được yêu, sự hòa hợp của tâm hồn và thể xác có sức mạnh phi thường làm sao, không chỉ khiến:
Đêm vỡ tan thành ngày
mà còn khiến:
Đứt mình hòn đá trôi
…
Rách bươm màn vũ trụ
(Khi tình yêu vùng dậy – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Thiên nhiên trong thơ anh cũng rất tình, cũng bạo liệt không kém:
Mây sà xuống đồi non hôn hối hả
Áo thu rơi bờ cỏ đẫm sương mù
(Áo thu rơi – Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Gió nhẹ nhàng cởi áo nõn nà trăng
Chim khe khẽ rúc mình trong khóm lá
Nghe hạnh phúc mưa trong miền yên ả
Tình dâng dâng ngập ngập buổi yêu đầu
(Đêm thứ 3 – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Đi qua thời trẻ trai đầy si mê, nông nổi, Ngọc Lê Ninh đã không còn là cây bàng trụi lá cô đơn trong mùa đông tình lạnh lẽo nữa, cây tình yêu trong anh đã đơm hoa và cho mùa quả ngọt. Bài thơ “Chưa thể đặt tên” anh viết tặng người bạn đời của mình, vẫn nóng hổi của trái tim giàu nhịp yêu thương, vẫn sâu sắc, lắng bồi phù sa tốt tươi cánh đồng mê đắm:
Bài thơ tình anh viết tặng riêng em
Dài vô hạn giấy mực nào cho đủ
Nên anh viết bằng con tim không ngủ
Mực yêu thương là máu chạy quanh người
Bài thơ này anh viết đã lâu rồi
Tìm lật lại trang đầu không thấy được…
(Chưa thể đặt tên - Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Khúc tình yêu đi qua năm qua tháng, qua thăng trầm, mặn nhạt cuộc đời để trở thành bất diệt, vượt qua hữu hạn đời người song hành cùng năm tháng:
Bài thơ này anh viết đến mai sau
Khi hai đứa đã nằm im dưới cỏ
Nhưng em ơi! Tình hai ta vẫn thở
Nhịp yêu thương khuấy động dải thiên hà
(Chưa thể đặt tên – Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Ngoài tình yêu lứa đôi, hy vọng tình yêu trong Ngọc Lê Ninh là mãi mãi, với con người, với cuộc đời!.