Qua miền ký ức

Trịnh Bá Sướng | 26/07/2017 10:02

Xích Thổ, vùng bán sơn địa trù phú với những cánh đồng thuốc lá tốt tươi bên những thung lung vàng trĩu bông rực rỡ, có những con người giàu lòng nhân ái, có đồi thông già 4 mùa vi vút gió reo.


Qua miền ký ức

Đằng đẵng gần nửa thế kỷ xa cách, bữa nay năm anh em chúng tôi lại về thăm Long Kều người lính già và đồng đội năm xưa tại Nho Quan Ninh Bình, trên đường qua có dịp nghé thăm nơi tôi từng đóng quân ở cái tuổi trang đời đẹp nhất. Bâng khuâng trước cảnh vật đã đổi thay theo năm tháng, những mái nhà cấp bốn rợp bóng tre xanh năm xưa được thay bằng những căn nhà tầng khang trang đẹp đẽ, cửa hàng cửa hiệu gần nhau. Đồi thông cũng không còn nữa, nếu không định hình được ngã tư và nhờ một cô gái giúp đỡ đưa đường có lẽ tôi cũng đành chịu.

     Chị Khuy một nữ chủ tịch xã nhanh nhẹn năm xưa nay đã bước vào tuổi 80, gặp tôi trong giây lát như sống lại những ký ức xa xăm, vui vẻ đón tiếp chúng tôi khi tôi nhắc lại từng người Vinh, Lượng, Hóa, Sướng, Phòng mấy chục năm về trước đã từng ở nhà chị. Có lẽ đáng nhớ nhất là trong lúc mọi người đang náo nức chuẩn bị đón tết cổ truyền dân tộc năm 1972, thì chúng tôi phải bịn rịn chia tay chị và mọi gia đình, lặng lẽ hối hả cùng đơn vị chuyển quân vào phương nam theo chiến dịch. Nhờ chị đưa tôi đến nhà cụ Trí một lão nông thật thà chất phát bao dung, đi qua những địa danh nhỏ, bao hình ảnh thân thương lại hiện về trong tôi tim tôi như đập nhanh hơn. Bồi hồi xúc động nhìn những thửa ruộng mà chúng tôi đã gặt lúa giúp dân vào một ngày chớm đông se lạnh. Kia là khu nhà cũ của chị có dàn su su xanh tươi sai quả, mà phụ thân chị một ông già thương lính như con. Nhìn trường mầm non, mà lòng mam mác nhớ lại lớp mẫu giáo với bầy trẻ nhỏ thơ ngây, có cô giáo Chung dạy học da trắng xinh tươi, hồn nhiên, hay mắc bộ đồ lụa đen tô điểm cho cái cổ ba ngấn kiêu sa, mà bao chàng lính thèm khát. Mỗi khi cho các em ra chơi thường hay tranh thủ về nhà xem tôi vẽ viết và hỏi tôi đầy ý tứ, vì tôi có chút hoa tay nên được ưu ái mấy ngày không phải ra thao trường mà ở nhà làm báo tường để chào mừng ngày Quân đội. Đây ngã tư, ở một góc này có những cây to, nhỏ xen nhau, nơi hằng đêm tôi thường cùng đồng đội ẩn mình đứng gác.

      Dung, cô con gái đầu của cụ, đầy đặn, da trắng trẻo, môi đỏ au đẹp gái, làm kế toán đội sản xuất nay đã lấy chồng xa. Ngày xưa, mỗi ngày nghỉ chủ nhật, thường hay cười rủ tôi lên đồi dỡ sắn về luộc ăn mà tôi không dám, và có những chủ nhật mưa buồn lạnh lẽo tôi thường ngồi, hoặc nằm bò ra giường chùm chăn viết thư, viết nhật ký cho vơi đi nỗi nhớ nhà. Dung và cô giáo Chung sang chơi, lôi chăn tôi dậy cười khúc khích, trêu đùa, hay gọi tôi là Hoàng tử cấm cung…

     Biên, chú em của Dung khi ấy mới năm tuổi, nay đã trở thành một trung niên với gương mặt từng trải đang là chủ một xưởng mộc có hơn chục người làm thuê, ngỡ ngàng khi tôi nói với em ngày xưa tôi ở đây (khi cụ làm nhà mới hai chúng tôi sang nhà chị Khuy ở tạm xong lại về đây).

Biên nói: Khi còn sống bố em hay nhắc các anh bộ đội lắm, và gọi gian nhà này là căn buồng bộ đội, cửa sổ tròn có xen hoa sơn màu mới bị bộ đội làm hỏng.

Tôi  vội nói: Anh làm hỏng đấy.

     Biên tròn mắt nhìn tôi không chớp, đó là hôm tôi và thằng Phòng không ngủ trưa, đùa vật nhau trên giường, tôi ôm lẳng nó bắn vào cửa sổ song hoa bằng xi măng, đắp hình tròn hoa, lá sen cá vượt vũ môn rất đẹp bị vỡ bung ra. Tôi và nó sợ tái mặt, nó lắp bắp đổ tại tôi, tôi nhận ngay, cụ không nói gì chỉ lẩm bẩm tiếc hoài. Đứng lặng hồi lâu trước di ảnh hai cụ, tôi xúc động thắp nén hương yết kiến và xin lỗi vì tuổi trẻ bồng bột xưa mong hai cụ xá tội cho con, do sức khỏe kém mà mấy chúc năm qua nay mới đến đây được.

     Đây Long Kều, Nhỉnh, Lực những người bạn huấn luyện và chiến đấu cùng tôi năm xưa, vui mừng khôn tả. Ôm lấy tôi, hai bàn tay thô ráp, thợ cày của Long vỗ vỗ vào lung tôi, vạch áo lên xem những vết thương to nhỏ thế nào, quá khứ 81 ngày đêm bảo vệ Thành Cổ Quảng Trị lại ùa về, ai cũng rơm rớm nước mắt, ai cũng muốn nói nhiều như muốn khỏa lấp những ngày tháng cô đơn vắng bạn. Rôm rả xen lẫn bùi ngùi tràn ngập trong căn nhà rợp bóng cây xanh của miền quê Nho Quan Ninh bình êm ả. Không gian như lặng đi hình như trong chỗ chúng tôi đây còn vắng Luân, Cung, Nhượng, Đóa và một số đồng đội quê đây không bao giờ trở về nữa, để vui cùng ngày tái ngộ hôm nay.

     Xe chạy xa rồi mà lòng tôi vẫ nôn nao theo dọc miền ký ức, ở đó có những bà mẹ mòn mỏi mong ngóng con xa. Có những người lính thoát khỏi chiến tranh, trên mình mang đầy thương tích, già nua ốm yếu đang ngày đêm vật lộn với đồng ruộng để mưu sinh. Ở đó có những mảnh song hoa hình con cá rơi vỡ tung tóe trên một góc sân.

(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Video] Sóng lụa làng nghề Vạn Phúc
    Là một trong những làng nghề thủ công ra đời sớm nhất vùng Đồng bằng sông Hồng cũng như cả nước, làng lụa Vạn Phúc (quận Hà Đông) là làng nghề dệt lụa tơ tằm nổi tiếng từ xa xưa. Nhiều mẫu hoa văn của lụa Vạn Phúc từng được chọn may quốc phục dưới các triều đại phong kiến. Ngày nay, ngoài việc gìn giữ, phát huy giá trị của nghề truyền thống qua các sản phẩm, làng lụa Vạn Phúc còn là điểm đến hấp dẫn của nhiều du khách trong nước và quốc tế.
  • Tọa đàm những vấn đề về kịch bản sân khấu hiện nay
    Với mong muốn tìm ra những nguyên nhân và giải pháp về vấn đề kịch bản sân khấu hiện nay, sáng 22/11, Hội Sân khấu Hà Nội tổ chức tọa đàm “Những vấn đề về kịch bản sân khấu” với sự tham gia của đông đảo hội viên trong hội.
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Triển lãm "Cộng đồng kiến tạo": Vinh danh những đóng góp giá trị cho xã hội
    Sáng 22/11, tại sân Bái Đường, Văn Miếu - Quốc Tử Giám đã diễn ra Triển lãm "Hành động vì cộng đồng" - Human Act Prize 2024 với chủ đề “Cộng đồng kiến tạo”.
  • Đồng chí Nguyễn Việt Phương giữ chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội
    Phó Bí thư Thường trực Huyện ủy Thanh Trì Nguyễn Việt Phương được điều động đến công tác tại Ủy ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội, giữ chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy khóa XVII.
Đừng bỏ lỡ
Qua miền ký ức
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO