Nhớ rặng trâm bầu

Nguyễn Hoàng Duy| 03/06/2019 09:55

Ngày trước, ở quê tôi có rất nhiều rặng trâm bầu. Chúng xuất hiện bất cứ nơi đâu, từ bờ đê, hương lộ, sau vườn nhà, cho đến những bãi bồi ven con sông quê.

Nhớ rặng trâm bầu

Ngày trước, ở quê tôi có rất nhiều rặng trâm bầu. Chúng xuất hiện bất cứ nơi đâu, từ bờ đê, hương lộ, sau vườn nhà, cho đến những bãi bồi ven con sông quê. Chẳng ai trồng (vì không có giá trị) mà chúng tự mọc, mọc rất nhanh, chịu được sự khắc nghiệt của bất kỳ thời tiết nào, loại đất nào nên bao giờ cũng um tùm thành hàng, thành rặng. Những rặng trâm bầu lớn nhanh như thổi, tỏa bóng mát cả một vùng. Tuổi thơ tôi gắn liền với cây trâm bầu như thể giếng nước, cây đa, mái đình làng...

Chẳng biết từ đâu có cái tên trâm bầu lạ đời đến như vậy. Chỉ biết, loài cây này có nhiều trò để trẻ con chúng tôi vui đùa. Thân trâm bầu rất dẻo, như thân cây me, vì vậy chúng tôi thường chọn những nhánh to, thuôn dài để đẽo kiếm, dao gỗ đánh trận giả. Hầu như mỗi đứa con trai trong xóm đều có một "vũ khí" bằng cây trâm bầu.

Thậm chí vài đứa con gái có tính cách mạnh mẽ cũng chơi trò đánh nhau cùng con trai. Đứa nào khéo tay, chịu khó thì có thêm một vài "bảo bối" như dao, đao, ná... Để có một thanh kiếm đẹp, trẻ con chúng tôi đi tìm nhánh trâm bầu to ưng ý róc bỏ lá, bào vỏ rồi đẽo kiếm theo ý thích của mình.

Sau đó mang kiếm gỗ đi phơi nắng cho khô, bóng nhẵn. Cứ mỗi chiều, khi cái nắng chói chang dịu lại, cả đám trẻ trong xóm kéo nhau ra đồng để thả diều, đá dế, đánh trận giả... Dù đánh nhau bằng "vũ khí" nhưng chúng tôi có quy ước không cố ý hoặc vô tình làm tổn thương bạn bè. Phải hết sức cẩn thận để không chạm vào mắt, đầu, bụng... các bạn.

Vì thế mà trẻ con chơi đùa trong vui vẻ, hòa nhã. Trong những lần chơi trò hàng quán, lá trâm bầu cực kỳ hữu dụng cho việc dùng làm tiền giao dịch. Lá lớn mệnh giá gấp đôi lá nhỏ. Và điều đặc biệt là chỉ có lá trâm bầu lành, không bị sâu đục lỗ mới được chọn làm tiền. 

Trâm bầu còn là nơi cư ngụ của loài kiến dương một sừng độc đáo. Sau mỗi lần tan học, chúng tôi thường mang theo một chiếc hộp nhựa để leo lên cây trâm bầu tìm bắt kiến dương cho vào hộp. Rồi sau đó, cả nhóm khoe nhau con nào to hơn, chiến hơn, được thể hiện qua chiếc sừng độc đáo trên đầu.

Chúng tôi thường buộc sợi chỉ vào cổ kiến dương cho chúng bay lượn hoặc mang chúng bỏ vào chiếc thau to để "tỉ thí". Dù không máu lửa như dế nhưng kiến dương vẫn có sức hút riêng. Cả hai con vật húc nhau trông thật ngộ nghĩnh.

Trong việc học, trái trâm bầu còn được biết đến như loại bút màu kỳ diệu của trẻ con nghèo. Ngày đó hộp bút chì màu đắt không tưởng nên trẻ con nghèo xóm tôi tìm những màu trong tự nhiên (thường từ thực vật) để làm vật liệu sử dụng trong môn tập vẽ.

Tôi hay hái trái trâm bầu tách lấy hạt nhỏ hình oval rồi tô lên giấy vẽ. Màu của hạt trâm bầu vàng tươi, ăn tập, phù hợp với những hình vẽ có diện tích tô màu nhiều. Dù tập trắng hay tập đen thì màu vàng thiên nhiên này vẫn thể hiện nét độc đáo. Nhờ thế mà môn tập vẽ của tôi và các bạn nghèo không bao giờ bị điểm kém.

Tuy nhiên, sau mỗi lần vẽ, đôi tay của tôi lem luốc màu vàng cứng đầu, cọ rửa đến cả tuần không hết. Trâm bầu gần gũi với trẻ con nhưng cũng là nỗi ám ảnh kinh khủng. Những lần chúng tôi làm sai, ham chơi, lì lợm, ba mẹ hoặc ông bà hay bẻ một nhánh trâm bầu nhỏ, tuốt lá rồi đét vào mông. Đau không thể tả.

Thêm nữa, hạt trâm bầu thường được cha mẹ nấu nước uống để trị giun cho tôi. Chao ôi, cái vị đắng sao mà ám ảnh đến thế, cứ nghèn nghẹn ngay cuống họng. Dù sau mỗi lần xổ giun, tôi được cha mẹ cho vài viên kẹo nhưng vẫn không hết đắng.

Giờ thì những rặng trâm bầu không còn nữa. Người ta đốn sạch để trồng những cây có giá trị kinh tế. Có chăng chỉ là một, hai cây mọc lẻ loi trên các gò đê xa tít tắp. Những lần về thăm nhà, tôi hay chạy một mạch ra đồng chỉ để tìm những cây trâm bầu cô đơn ôn lại kỷ niệm đẹp thời niên thiếu.

Để rồi, tôi say theo men đất trời, chạy ngược về miền ký ức thân thương. Nơi ấy, có những rặng trâm bầu xanh um trải dài ngút mắt... 
(0) Bình luận
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Một dòng họ tài danh phát tích từ Lương Xá
    Nhà bác học Phan Huy Chú đã viết: “Ở làng Lương Xá nhà dòng dõi làm tướng, đời đời làm quan… Họ Đặng, từ Nghĩa Quốc công Đặng Huấn là công thần thời Lê Trung Hưng, có con gái lấy An vương Trịnh Tùng, sinh Văn tổ Trịnh Tráng. Về sau con cái đời đời vẻ vang, được phong Quận công, lấy Công chúa và làm chức Trấn thủ hơn 200 năm giàu sang mãi mãi…”.
  • Chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn
    Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn.
  • [Podcast] Bánh bác Hoài Đức - Thức quà làm nên bản sắc Hà thành
    Trong kho tàng ẩm thực Hà Thành, mỗi món ăn chứa đựng giá trị tinh thần, văn hóa được kết tinh qua thời gian. Ngoài cốm làng Vòng, sen hồ Tây, bánh cuốn, bánh tôm, bún thang… nức tiếng thì bánh bác làng Giang Xá ở xã Hoài Đức đã gắn bó với lịch sử Thủ đô, cũng rất độc đáo.
  • “Hành động Hà Nội” nâng cao hiệu lực, hiệu quả chính quyền địa phương 2 cấp
    Để giải quyết nhanh chóng nhu cầu giao dịch của người dân, tổ chức, tăng cường trách nhiệm của công chức cấp xã trong giải quyết công việc khi tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp, HĐND Thành phố Hà Nội khóa XVI vừa thông qua Nghị quyết quy định ủy quyền giải quyết thủ tục hành chính (TTHC) của Chủ tịch UBND cấp xã cho công chức thuộc UBND cấp xã trên địa bàn Thành phố.
Đừng bỏ lỡ
Nhớ rặng trâm bầu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO