Nghĩ từ sau trận lũ

Bùi Việt Phương| 16/08/2019 14:22

Phải rồi, không có sự an ủi nào khác ngoài phù sa. Nhưng đâu phải mất mát nào cũng được an ủi bằng phù sa. Nhưng lần này, nhìn phù sa đặc quánh, phù sa lẫn vào kẽ tường của những ngôi nhà đổ dở, phù sa lên tận mái nhà. Ôi phù sa cũng đang chảy, phù sa như không cầm được…

Nghĩ từ sau trận lũ

Phải rồi, không có sự an ủi nào khác ngoài phù sa. Nhưng đâu phải mất mát nào cũng được an ủi bằng phù sa. Nhưng lần này, nhìn phù sa đặc quánh, phù sa lẫn vào kẽ tường của những ngôi nhà đổ dở, phù sa lên tận mái nhà. Ôi phù sa cũng đang chảy, phù sa như không cầm được…

Qua rồi những cơn lũ đói. Lũ gậm nham nhở những con đường, những dải đồi màu mỡ, lũ ngấu nghiến cả những thứ tưởng như không bao giờ lũ thèm ngó tới. Quả thật, đời đâu thiếu những bất ngờ, chuyện lũ cũ càng của quá khứ xa xăm bỗng xới tung những bề bộn thời công nghệ. 

Lũ qua rồi, tôi nhớ rừng. Rừng đi đâu trong những ngày mưa nguồn giận hờn thịnh nộ? Nhớ ngày bé, có lần nấp trong hang đá đợi hết cơn mưa rừng. Ngắm núi rừng hiện nguyên hình trong cơn mưa. Ngày ấy, rừng còn nguyên thủy chưa thành đường, thành lối, thành lô như sau này. Cái cây to trên cao xòe tán đón nắng, đón mưa tạo ra không gian ẩm ướt rồi mới để lọt những giọt nắng, giọt mưa xuống. Cây leo thì cả đời giăng mắc, thân chẳng thể dùng làm gì nhưng chính sự níu giữ ấy giúp cộng đồng vững chắc trước bão gió. Những miên man tưởng chừng vô dụng mà vô cùng hữu ích. Còn lại là những thân cây bụi lan man chùm rễ, tản mát thân cành nhưng tầng tầng lớp lớp giữ nước như người ta làm ruộng bậc thang. Mỗi lần mưa xuống, vì cây, vì đất, vì rừng những cái rễ ấy cố uống thật no nước đên căng bụng. Rễ âm thầm cả trăm năm đến sù sì dưới đất, có khi cây mục đi rồi, rễ âm ỉ thác vào đất mẹ mà làm tươi cho đất rừng nào ai hay.

Bởi thế, lũ qua rồi tôi nhớ đất. Ngày trước có mấy khi ta được tận mắt nhìn thấy đất. Cây bụi, cây leo, cỏ dại bám víu che phủ kín đất đai. Bàn chân phải dẫm lên gai sắc cả ngàn lượt mới lộ ra một con đường mòn đất nâu. Mùa đốt nương xuân, đất hiện lên lem nhem mà thơm từng thớ thịt. Mùa mưa miền núi có khi kéo dài cả tháng trời, nhưng cây vẫn cố sức giữ đất bằng mọi giá. Những cái rễ cắm trong đất như “cốt thép” làm xương sống cho đất tạo ra khối “bê tông cốt thép” vững chắc mà nước mưa khó lòng cuốn đi được. Những cái rễ nổi, những loài cây, cỏ dại không tên cứ bọc lấy đất như một sự trả nghĩa cho đất lành. 

Nhớ rừng và nhớ đất, tôi thương dòng lũ. Đất không còn níu giữ nổi dòng nước bất kham, nước sẽ về đâu. Đấy đâu còn là dòng nước hiền hòa theo sông về với biển, nước đi rồi đất còn đủ sức ấp ủ mùa màng nữa hay không? Nếu đất là những gì muôn thuở, nếu nước là những gì bất chợt thì rừng là sự tinh tế và sâu sắc để biến cái bất chợt thành những gì trường tồn. Để rồi, từ ấy, chúng ta mới có một lẽ sống bình yên như thế.
(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nghĩ từ sau trận lũ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO