Đậm đà hương vối tình quê

Xanh Nguyên| 18/08/2019 11:29

Quê hương hai tiếng thân thương tự bao giờ đã thấm sâu trong trí nghĩ ta những niềm thương nỗi nhớ. Nhớ dòng sông quê cỏ mướt đôi bờ, mùa nối mùa chậm trôi. Nhớ cánh diều háo hức chao nghiêng giữa trời xanh mây trắng. Và nhớ sao những thức quà đồng quê bình dị, thơm thảo. Là hương ổi chín sau vườn. Là trái bòng, trái bưởi bồng bế, đung đưa. Và đôi khi chỉ là chén nước vối thôi nhưng đậm đà, ấm áp tình nghĩa biết nhường nào!

Đậm đà hương vối tình quê

Quê hương hai tiếng thân thương tự bao giờ đã thấm sâu trong trí nghĩ ta những niềm thương nỗi nhớ. Nhớ dòng sông quê cỏ mướt đôi bờ, mùa nối mùa chậm trôi. Nhớ cánh diều háo hức chao nghiêng giữa trời xanh mây trắng. Và nhớ sao những thức quà đồng quê bình dị, thơm thảo. Là hương ổi chín sau vườn. Là trái bòng, trái bưởi bồng bế, đung đưa. Và đôi khi chỉ là chén nước vối thôi nhưng đậm đà, ấm áp tình nghĩa biết nhường nào! 

Bên mái ngói ba gian nơi quê nhà, tự bao giờ cây vối đã vững vàng đứng soi mình trên mặt giếng khơi, cạnh cái chum nước và cả cái gáo dừa nằm vắt ngang miệng chum mặc thời gian trôi chảy. Bố tôi bảo, cây được nội xin của một người đồng đội về trồng từ khi ông bà về ở với nhau. Chẳng thế mà từ nhỏ,  tôi đã thấy gốc cây sần sùi, to tròn như thân người lớn, tỏa bóng mát rượi cả khu bờ giếng. Mỗi khi xuân về, nhất là lúc đón nắng hạ tràn trề, cây lại như chiếc ô xanh được đan kết bởi vô vàn những chiếc lá thuôn dài óng ả. Rồi từng chùm từng chùm nụ từ những cành khẳng khiu lại đơm hoa trắng rộ với những cánh hoa nhỏ xíu, kết trái chín đỏ như trái bồ quân. 

Tuổi thơ tôi là những tháng ngày rong ruổi trên đồng chiều cuống rạ, thả trôi những ước mơ trên dòng nước mát sông quê và có cả cái cảm giác thích thú bên kỷ niệm trèo vối hái lá hái nụ. Những ngày hè oi ả, khi cây vối lá chẳng còn non tơ nhưng cũng chưa kịp già úa và xuất hiện vô số những chùm nụ li ti chưa kịp bung nở, tôi lại như chú sóc con leo tít lên tận cây cao. Từng chùm lá, chùm nụ được tôi bẻ gọn gàng thả xuống cho nội. Và bao giờ nội cũng bảo tôi lấy phơi khô đủ uống cho mùa sau để cây còn sinh sôi, phát triển. Mỗi lần trèo vối như thế, tôi lại không thể quên hương thơm dễ chịu của nó vương vấn, theo tôi suốt cả ngày. 

Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in bên tráp đựng cau trầu là tách trà nước vối được ủ ấm trong cái giỏ mây của nội. Lúc còn sống, nội quý chúng lắm! Khi nào nội cũng có một cái chum sành đựng nước mưa. Mới sáng sớm nội đã ra chum nước, dùng gáo dừa múc đầy ấm mang vào bếp đun sôi trên cái bếp củi rồi pha một tách trà vối đầy ủ ấm trong cái giỏ mây dành uống cả ngày. Nội bảo nhờ uống trà lá vối mà nội thấy nhẹ bụng, lại ăn được, ngủ được. Những khi tôi bị lở ngứa chân tay, nội còn sắc chén nước vối thật đặc bôi lên, thế mà khỏi liền. Tôi yêu nội, yêu cây vối bên giếng nhà từ những ngày xa xưa ấy.

Những trưa hè nắng như đổ lửa, sau bữa cơm, bố mẹ tôi vẫn thường ngồi trên chiếc ghế băng dài, bên chiếc bàn gỗ đặt giữa nhà. Tay phe phẩy chiếc quạt mo cau, tay nâng ly trà lá vối lên uống từng ngụm. Bên ly trà vối nước sóng sánh vàng, thỉnh thoảng bố lại chép miệng như thể để thưởng trọn cái vị đăng đắng, ngòn ngọt của thức quà quê thơm thảo này. Và đã bao mùa thứ nước uống giải khát, thanh nhiệt này đã gắn bó với gia đình tôi như một hương vị đặc biệt của quê nhà. 

Những đêm trăng thanh, dưới hiên nhà ngày ấy, mẹ tôi thường trải một chiếc chiếu cói thật rộng, chuẩn bị một ấm nước vối thật đầy. Bữa cơm tối vừa xong là các cô bác xóm giềng lại kéo nhau đến chuyện trò bên cốc nước vối. Bao chuyện mùa màng, làng nước tháng tháng năm năm vẫn thế vậy mà cứ nhâm nhi ngụm nước vối lại trở nên hồ hởi, tưởng chừng như vẫn mới tinh. Nhìn các cô bác chuyện trò, ngắm ánh trăng quê rót những ánh vàng xuống từng cốc nước vối sóng ánh, trong hơi đêm dìu dịu mới thấy cuộc sống thôn quê tuy nghèo khó mà yên ả biết nhường nào.    

Vào Nam lập nghiệp, tôi mang theo cả một cây vối trồng ở trước nhà. Lá vối vẫn xanh; cây vẫn ra nụ, trổ hoa, kết trái nhưng nội tôi thì đã đi xa tận phương trời nào. Tôi chăm chút cây như để nhắc nhở về những tháng ngày bên nội. Và như để giữ lấy… một hương vị thân thuộc của quê nhà.
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Đậm đà hương vối tình quê
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO