Tại sao Hồ Xuân Hương không khóc Tham hiệp Trần Yên Quảng mà khóc ông phủ Vĩnh Tường?

Arttime| 28/04/2022 21:54

Chắc không ít bạn đọc cũng sẽ băn khoăn như chúng tôi. Chính vì nhan đề bài thơ là Khóc ông phủ Vĩnh Tường, và nội dung bài thơ có nhắc hai lần đến ông phủ Vĩnh Tường: “Trăm năm ông phủ Vĩnh Tường ơi!” mà nhà nghiên cứu Đào Thái Tôn đã thận trọng xếp bài này vào mục tồn nghi! ( Đào Thái Tôn, Hồ Xuân Hương tiểu sử văn bản tiến trình huyền thoại dân gian hóa”, NXB Hội Nhà văn 1999, trang 350-351).

Theo sách của Hoa Bằng, ông phủ Vĩnh Tường là một thủ khoa không rõ tên. Ông được Xuân Hương ra đề làm bài thơ Thạch liên thiên (Đá liền trời). Ông bí quá chỉ viết được mấy chữ “Thiên thạch nguyên lai”. Nghe con hầu của Xuân Hương nói mát, ông phát uất, ngã bổ nhào xuống đất. Người em vội đỡ dậy, an ủi, rồi nối hộ thành 2 câu:

Thiên thạch nguyên lai bản thậm huyền

Nhất triêu vân vũ, thạch liên thiên”

Nghĩa là những đá do trời sinh ra nguyên lai vốn huyền bí lắm, một sớm kia trải qua “mây mưa” thì sắc đá lẫn với da trời trông như liền nhau.

Khi tỉnh dậy, ông thủ khoa gắng làm nốt bài thơ, được Xuân Hương khen là hay và rồi Xuân Hương đẹp duyên cùng ông ấy (Tác giả chú: Đoạn nói về chuyện ông thủ khoa làm thơ “hạch liên thiên này là dựa theo tài liệu trong Nam thi hợp tuyển, quyển nhất, của Nguyễn Văn Ngọc). Người ta truyền rằng ông thủ khoa đó tức là ông phủ Vĩnh Tường sau này (Hoa Bằng – Hồ Xuân Hương nhà thơ cách mạng, nxb Bốn Phương, 1950, tr 18 -20).

TS Đào Thái Tôn cho bài này vào mục nghi vấn, bởi lẽ: “Về bài thơ này, nếu đây là bài thơ khóc viên quan đương chức, làm quan tri phủ Vĩnh Tường thì rõ ràng là không phải của Hồ Xuan Hương. Vì mãi đến năm Minh Mệnh thứ 3 (1822) huyện Tam Đái mới đổi tên thành phủ Vĩnh Tường. Điều này không phù hợp với Hồ Xuân Hương đã làm vợ góa ông Tham Hiệp xứ Yên Quảng – đã mất  năm 1819. Bởi lúc ấy, Xuân Hương đã luống tuổi, không thể nào khoác chồng như thế” (Đào Thái Tôn, sách đã dẫn, tr.351). 

Nhà nghiên cứu viết tiếp: “Tất cả các văn bản khảo sát đều chép bài này: Landes 1893; các bạn khắc ván 1909, 1914, 1921, 1922, Xuân Lan 1914; Đông Châu, Văn đàn bảo giám, 1926. Sách đăng khoa lục sưu giảng (A 224) chép bài này như sau:

              “Nghìn năm ông phủ Vĩnh Tường ơi!

Võng giá nghênh ngang xếp cả rồi

Chôn chặt văn chương ba thước đất

Tung hê hồ thỉ bốn phương trời

Vướng chân trong ngục ôm lòng khóc

Chảy máu trên tay mỉm miệng cười

Phú quý công danh thôi phó trả

Trăm năm ông phủ Vĩnh Tường ôi!”.

Phải nói là  TS. Đào Thái Tôn chặt chẽ và chính xác khó lòng bắt bẻ! Thế nhưng, TS Đào Thái Tôn quên mất một điều rằng Hồ Xuân Hương còn sống đến khi Tam Đái đổi thành phủ Vĩnh Tường năm 1822. Và một điều rất rất quan trọng khác, là Hồ Xuân Hương không thể không khóc ông Trần Phúc Hiển, vì đấy là một người có chữ nghĩa, một bạn tình với tên Mai Sơn Phủ, một bạn đời đem đến cho bà những ngày đẹp đẽ, thong dong. GS Hoàng Xuân Hãn bình rằng khi Xuân Hương làm vợ bé Trần Phúc Hiển “Giai đoạn chừng ba bốn năm, đến năm 1818, thật là khoảng thời gian thỏa mãn nhất của Nàng”.

Và TS Đào Thái Tôn cũng không chú ý đầy đủ đến việc Trần Phúc Hiển là một tội phạm của Triều đình bị xử chết.

Tôi rất quan tâm đến nhận xét sắc sảo và giàu tính thuyết phục của GS. Hoàng Xuân Hãn, khi ông cho rằng: “Chắc vì tiếng chê lẳng lơ ấy và cuối cùng chồng bị tội xử tử, cho nên những văn nhân đương thời và sau không ai giữ lại những chuyện về Nàng trong kí tải của mình, khiến tiểu sử và thi văn của Nàng bị mai một về bút chứng, và chỉ còn lại qua sự xóa nhòa hoặc bóp nắn của kí ức thời gian” (Trích theo Lê Trí Viễn, sách đã dẫn, tr.211).

Và tôi cũng quan tâm đến ngôi “Mộ Giày Thầy Lánh” mà nhà nghiên cứu Nghiêm Thị Hằng đã cho rằng đó là mộ ông Trần Phúc Hiển ở Tam Kì, Quảng Nam (Nghiêm Thị Hằng, Giải mã bí ẫn nữ sĩ Hồ Xuân Hương, Nxb Hồng Đức, 2021, tr. 258).

Như vậy, có thể đoán định mà không sai rằng Hồ Xuân Hương khóc chồng là Trần Phúc Hiển, là Tham hiệp trấn Yên Quảng.  Nhưng ông Hiển là tội phạm của Triều đình, nên một cách khéo léo để tránh những dị nghị của người đời, nhà thơ đã  đặt nhan đề “Khóc ông phủ Vĩnh Tường” vừa hợp lí, hợp tình và tránh những đàm tiếu không hay.

         Tuy nhiên, như chúng ta thấy trong một dị bản mà TS Đào Thái Tôn cũng cấp; người ta đã thêm vào những câu mà người vợ yêu quý chồng không ai nỡ nhắc:

Võng giá nghênh ngang xếp cả rồi

Vướng chân trong ngục ôm lòng khóc”

Nhà  nghiên cứu Hoa Bằng cung cấp hai câu dị bản khác:

       “Hạt sương dưới chiếu chau mày khóc”

      “Giọt máu trên tay mỉm miệng cười”

(Hoa Bằng, sách đã dẫn, tr. 19-20).

Nói tóm lại, trong quan niệm khắt khe của dư luận thời bấy giờ, việc liên quan đến tội phạm của Triều đình người ta thường có thái độ lảng tránh. Nhiều người không muốn để lại dấu vết trong kí tải của mình như GS. Hoàng Xuân Hãn viết. Ngay cả người trong cuộc như Hồ Xuân Hương, khóc người bạn tình, người bạn đời mà mình yêu quý cũng có ý né dư luận. Bởi thể mà khóc chồng, khóc ông Tham Hiệp trấn Yên Quảng Trần Phúc Hiển,  bà lại viết Khóc ông phủ Vĩnh Tường, mà cũng không phải là Khóc ông phủ Tam Đới, hoặc viết trực tiếp Khóc Mai Sơn Phủ.

          Thì ngay mộ của ông Trần Phúc Hiển cũng có  ghi tên đàng hoàng đâu. Để cho hậu thế nghĩ rằng “Mộ Giày Thầy Lánh” chính là mộ của ông như nhà nghiên cứu Nghiêm Thị Hẳng phỏng đoán!

Có lẽ vấn đề là như vậy chăng?


(0) Bình luận
  • Hạ giới tròn trăng
    Ấu thơ tôi đã bao lần cuộn tròn say giấc bên chiếc chiếu cói in hoa trải giữa sân nhà vằng vặc màu trăng chín. Khoảnh khắc êm đềm ấy mang theo lời cha kể về muôn chuyện huyền bí của nhân gian, có lời giải mã vô tận, mênh mang cho câu thách hỏi tôi vẫn thường háo hức: “Con đố cha đoán được, mặt trăng có tự bao giờ!”. Nhiều năm ròng, tôi vẫn thổn thức khi nhớ về những giấc mơ, về những ngả rừng đêm thâm u, những miền biển miền sông thắt lại rồi phình ra một màu đen sẫm, những vùng đất đá lởm chởm và hỗn độn buổi sơ khai…
  • Quà mùa thu
    Mùa thu là món quà dành cho những nhớ mong, món quà ngọt ngào, thấm đượm nắng gió và hương vị ký ức.
  • Ông cháu Chích Chòe
    Chích Chòe rũ mình, rỉa lông, rỉa cánh. Nó thích thú chải chuốt bộ trang phục bóng bẩy của mình. Khoái chí, anh chàng ngẩng cao đầu, cất tiếng hót trong vắt giữa trời xuân.
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thu Hà Nội và những miền ký ức không phai
    Tháng Chín, Hà Nội chợt dịu dàng bởi sương khói heo may lãng đãng khoác lên thành phố tấm khăn voan mỏng nhẹ pha màu hoài niệm. Nắng đầu thu óng vàng như mật quyện cùng gió thong dong dạo chơi trên hàng cây, mái phố. Dường như, mùa thu đang thả từng giọt thời gian, đánh thức miền ký ức xưa.
  • Dưới tán bàng mùa thu
    Mẹ đứng dưới tán bàng trĩu quả xanh, gió đầu thu khẽ thổi lay lay những chùm lá đã ngả màu. Một chiếc lá bàng vừa lìa cành, xoay mình trong không trung rồi rơi nhẹ xuống như thể mùa hè vừa kịp khép lại một cách lặng lẽ. Trên sân trường rộng, học trò lớp lớn lớp bé nối nhau tiến về các dãy lớp học, áo trắng dập dờn trong ánh nắng dịu dàng, tiếng loa phát bài hát mùa khai trường vang vọng giữa không gian mùa thu yên bình mà rộn rã.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Bế mạc Festival Thăng Long-Hà Nội năm 2025: Khẳng định vị thế Thành phố Sáng tạo của UNESCO
    Tối ngày 16/11, sau hơn 2 tuần diễn ra nhiều hoạt động sôi động (từ ngày 1-16/11), Festival Thăng Long - Hà Nội 2025 chính thức khép lại tại Quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục. Với chủ đề xuyên suốt "Di sản - Kết nối - Thời đại", Festival đã thu hút gần 200.000 khách tham gia trải nghiệm, gần 1 triệu lượt tiếp cận trên mạng xã hội.
  • Giao lưu, trình diễn nghi lễ và trò chơi kéo co tại đền Trấn Vũ
    Trong khuôn khổ Festival Thăng Long - Hà Nội 2025, sáng 16/11, tại đền Trấn Vũ (phường Long Biên, thành phố Hà Nội) đã diễn ra chương trình giao lưu, trình diễn nghi lễ và trò chơi kéo co. Chương trình do Sở Văn hóa và Thể thao TP Hà Nội phối hợp với UBND phường Long Biên và Hội Di sản Văn hóa Việt Nam tổ chức, nhân dịp kỷ niệm 10 năm nghi lễ và trò chơi kéo co được UNESCO ghi danh là di sản văn hóa.
  • Diễu hành Áo dài Du lịch Hà Nội 2025: Tôn vinh tà áo Việt, lan tỏa vẻ đẹp Thủ đô
    Chiều nay (15/11), tại không gian hồ Hoàn Kiếm – trái tim của Thủ đô, chương trình Diễu hành Áo dài Du lịch Hà Nội 2025 đã diễn ra sôi nổi, thu hút sự tham gia của khoảng 1.400 người cùng đông đảo nhân dân và du khách. Đây là hoạt động tiếp nối sau Lễ bế mạc Lễ hội Áo dài Du lịch Hà Nội 2025, nhằm lan tỏa tình yêu áo dài và tôn vinh giá trị di sản văn hóa phi vật thể quốc gia.
  • PGS.TS Nguyễn Thị Hiền – “Cánh chim đầu đàn” của Viện Phát triển Nguồn nhân lực Việt Nam – Nhật Bản
    Với 26 năm kinh nghiệm giảng dạy và nghiên cứu trong lĩnh vực Tài chính - Ngân hàng, PGS.TS Nguyễn Thị Hiền, Viện trưởng Viện Phát triển Nguồn nhân lực Việt Nam – Nhật Bản (VJCC) thuộc Trường Đại học Ngoại thương đã dành trọn sự nghiệp cho giảng dạy và phát triển nguồn nhân lực chất lượng cao đối với các lĩnh vực quản lý kinh tế, quản trị doanh nghiệp theo tinh thần Nhật Bản. Ngoài việc là cầu nối tri thức, khoa học, kỹ năng nghề nghiệp cho cộng đồng doanh nghiệp và xã hội; giao lưu kết nối kinh doanh và văn hóa - giáo dục giữa hai quốc gia Việt Nam - Nhật Bản, PGS.TS Nguyễn Thị Hiền còn là một người giàu lòng yêu thương, biết sẻ chia, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn ngoài cộng đồng.
  • Phát động cuộc thi sáng tác bài hát về ngành văn hóa, thể thao và du lịch
    Cuộc thi nhằm tạo sân chơi sáng tạo nghệ thuật, khuyến khích các nhạc sĩ, nghệ sĩ, cá nhân, tổ chức có năng khiếu âm nhạc tham gia sáng tác các tác phẩm có giá trị nghệ thuật...
Đừng bỏ lỡ
Tại sao Hồ Xuân Hương không khóc Tham hiệp Trần Yên Quảng mà khóc ông phủ Vĩnh Tường?
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO