Từ chỗ Lân đứng có thể nhìn thấy rõ quả đồi có cánh rừng già, địa điểm tâm linh của người Thái trú trong những nóc nhà sàn ngay dưới chân đồi bên kia. Ở phía bên này đồi, đối diện với nhà Lân, cảnh vật còn hoang sơ, những bụi sim tốt um mọc từ dưới những gốc cây cổ thụ chạy dài xuống ven một cái hồ. Mùa khô hồ cạn nước, đáy hồ bằng phẳng, cỏ mọc xanh rì, êm mượt như nhung, thanh niên bản thường rủ nhau ra đây đá bóng. Mùa mưa nước từ tứ phía đổ về, hồ ngập trong một màu đùng đục những phù sa, dân bản đắp bờ ngăn nước lại để thả cá vào nuôi. Họ dựng tạm một cái lán bên cạnh hồ nước, cắt cử người thay phiên trông nom.
Lân nghe người già trong bản kể lại, vào đầu những năm 1980, cánh rừng còn những cây cổ thụ mươi người ôm không xuể mọc xung quanh hồ nước, kín cả quả đồi; hồ có nước quanh năm, nước trong văn vắt. Trong rừng nào hươu, nào nai, nào vượn, thi thoảng hổ từ rừng xa cũng tìm về làm cả bản không ai dám lui tới chứ đừng nói là dám nuôi cá như hiện tại. Không hiểu sao Lân rất thích nghe những câu chuyện cổ, những câu chuyện mang màu sắc huyền bí càng hấp dẫn anh. Lân nghe như muốn nuốt trọn từng lời của các già, nhiều hôm nghe họ kể chuyện ma, Lân sợ không dám về nhà. Trong những giấc mơ của Lân thường hiện lên hình ảnh cánh rừng cổ thụ bị con người đốn ngã, từng cây từng cây nằm rạp xuống, những vệt nhựa đỏ lòm như máu chảy từ thân cây xuống mặt hồ. Cả hồ nước nhuốm màu tang tóc. Tiếng con tu hú rúc lên từng hồi gọi bầy làm Lân tỉnh giấc. Tiếng chim lúc thì tha thiết khắc khoải, khi thì bồi hồi như thương nhớ cảnh vật xưa cũ.
***
Ở góc bên kia của quả đồi, tách biệt hẳn với bản làng, có một căn nhà sàn cũ kỹ nằm giữa những cây mỡ và cây màng tang. Chính căn nhà cũng toát lên một vẻ khổ sở, từ ngoài nhìn vào cũng thấy cả những mảnh bạt, những tấm gianh mới cũ lẫn lộn vá víu tạm thời những lỗ thủng trên mái nhà. Đó là nhà của Thu, học cùng lớp với Lân. Thu dáng người cao ráo, nước da trắng ngần, khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi hồng, sống mũi thẳng và cao, nhất là đôi mắt ướt rất quyến rũ. Mỗi lần cô nở nụ cười thì Lân như bị hút hồn.
Tình yêu đầu đời thường khiến cho người ta có những trải nghiệm mới mẻ, sâu đậm. Tình yêu khiến thế giới như chỉ còn lại hai người, đến độ nhìn bâng quơ lên tán lá cũng thấy ánh mắt, ngắm bông hoa nở cũng thấy nụ cười của người yêu. Ôi, sao Lân không thế, sao Lân không thể hoàn toàn chỉ nghĩ đến Thu? Những đêm trăng sáng, Lân thường rủ Thu ra gốc cổ thụ ngồi ngắm trăng và tâm sự câu chuyện đời thường, chuyện học hành, chuyện kim cổ Đông Tây, nhưng Lân lại không dám mơ tưởng tới chuyện tương lai. Nhìn từ gốc cây cổ thụ này sang, nhà Lân cũng bé nhỏ, cũ kỹ lụp xụp, cũng không thể chống đỡ nổi một khi có cơn bão lớn ập tới.
Mỗi lần có tiếng cú rúc vang to thành từng hồi, Lân biết ấy là tiếng của những gã trai bản làm ám hiệu rủ nhau tới nhà già Máy nghe kể chuyện, hoặc tụ tập dưới gốc cây cổ thụ để nói chuyện phiếm hay bàn bạc cùng nhau điều gì đó mà họ coi là hệ trọng. Tối nay cũng vậy. Lân đi theo tiếng cú rúc đến rừng cổ thụ. Một toán thanh niên đã tụ sẵn ở đấy, thấy Lân họ tản ra rồi mỗi người đi theo một hướng. Không gian im lặng, chỉ nghe tiếng dế kêu ri ri. Còn lại Thành ngồi chờ Lân.
- Mày biết không Lân? Theo truyền thuyết người già hay kể cho bọn tao nghe, đáng sợ và ám ảnh nhất là những câu chuyện về dòng dõi ma cà rồng. Ma cà rồng thường tìm tới những nhà có phụ nữ mới sinh, có người đau yếu để hút đi sinh khí của đứa trẻ hoặc của người bệnh cho tới khi hồn lìa khỏi xác mới thôi. Ban ngày ma cà rồng thường hiện hình là một cô gái xinh đẹp nhưng tới khi đêm tối, nhất là những đêm không trăng, nó sẽ đi lang thang tìm con mồi.
- Thì sao? Việc đó can hệ gì tới tao?
Lân ngơ ngác. Thành nói tiếp:
- Mày mới đến chắc không biết chuyện về bà nội cái Thu - Lân lắc đầu - bà ấy chính là một con ma cà rồng. Rất nhiều người lớn ở bản kể rằng chính mắt họ đã thấy bà ấy lân la ở những hàng thịt sống ngoài chợ, mắt hau háu nhìn vào những miếng thịt, xương còn đượm màu máu đỏ tươi. Khi bà ta còn sống, bao nhiêu đứa trẻ, bao nhiêu người ốm yếu chết không rõ lý do...
Bây giờ thì Lân sửng sốt thực sự, một nỗi lo sợ mơ hồ bao vây lấy Lân. Lân dần hiểu về vấn đề Thành đang nói. Rồi Lân lại cảm thấy nghi hoặc.
- Có thể mày không tin tao, tao cũng không có bằng chứng gì về việc cái Thu cũng sẽ trở thành ma cà rồng như bà nó, nhưng chuyện nó có mang dòng máu ma cà rồng là điều chắc chắn. Vì tao là bạn thân của mày nên tao mới nói. Không thì tao kệ, dỗi hơi đâu để con ma nó thù. Bọn tao có phép thử để biết chắc chắn đứa con gái có phải ma cà rồng hay không. Mày ghé tai lại đây, tao nói cho nghe.
Những gì Thành nói khiến Lân bán tín bán nghi. Không thực sự tin nhưng Lân cũng không kể lại câu chuyện tối ấy với Thu. Bẵng qua vài tháng của mùa mưa, hồ lại ngập nước, bản lại thả cá nuôi chung. Đêm đêm nằm trên giường, Lân nghe rõ tiếng ếch nhái gọi bạn tình, tiếng cá quẫy nước, tiếng bìm bịp kêu vang động cả cái hồ. Từ nhà Lân sang nhà Thu bây giờ phải dùng đèn pin soi đường vì đi qua đoạn bờ đất người dân đắp ngăn nước và chặn không cho cá bơi ra khỏi hồ, đường rất trơn.
Vào những ngày cuối hè, trời mưa ít lại, người ta tháo nước hồ, bắt những con cá to đem bán cho thương lái lấy tiền để dành vào những việc hệ trọng của bản làng. Còn những con cá nhỏ, tôm tép liu riu thì để cho cả bản vào bắt. Trẻ con, người lớn ai ai cũng chuẩn bị một chiếc bồ đan bằng tre và một chiếc vợt xúc cá đan bằng dây dù, miệng vợt nẹp tre theo hình tam giác. Họ lội bì bõm từ sáng tới chiều, tiếng nói chuyện, cười đùa ầm ĩ khuấy động sự yên tĩnh thường ngày ở hồ nước. Đám thanh niên tìm củi khô nướng cá ăn ngay trên bờ hồ, uống rượu tới tận đêm khuya.
***
Mùa đông tới, mặt hồ trơ đáy, cỏ chuyển sang một màu vàng khô ran rát. Ở những vũng trâu đằm nước cũng cạn sạch, những mảng bùn đất nứt nẻ, vỡ toác. Buổi sáng hôm ấy, Lân đi học như lệ thường, đến giữa buổi cả trường được phen nhốn nháo, học sinh bỏ cả tiết học dở dang, kéo nhau chạy về phía hồ nước. Hồ nước chỉ cách trường học của Lân một quả đồi, đường đi sang chưa tới 500 mét. Cả đám lố nhố đứng trên bờ hồ nhìn xuống, dưới lòng hồ khô cạn, mấy chú công an đang khám nghiệm hiện trường. Lân nghe loáng thoáng, dưới ấy là xác một đứa trẻ sơ sinh, có đứa bảo do ma cà rồng, có đứa bảo do người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con giữa trời lạnh giá. Lân ù hết cả tai, anh quay sang nhìn Thu, mặt Thu chẳng có biểu cảm gì, Lân cảm thấy đôi mắt Thu sắc lạnh và có tia nhìn trông rất tà ác.
Cả một tuần Lân không tới nhà Thu, đêm nào Lân cũng mơ thấy ác mộng. Lân bứt rứt đứng ngồi không yên, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, anh quyết định thực hiện theo cách của Thành chỉ. Đêm ấy trăng rất sáng, Lân hẹn Thu ra gần chỗ gốc cây cổ thụ quen thuộc. Lân chờ sẵn ở đấy, anh nhóm một đống lửa nhỏ, đủ để nướng chín hai con ngóe, mùi thơm từ thịt ngóe khiến Lân bồi hồi. Từ phía sau hàng cây mỡ, Thu đi rất nhanh về phía Lân, tóc Thu đen dài xõa ra hai bên, ánh sáng từ đống lửa hắt vào khiến đôi mắt Thu long lanh sáng quắc, Lân sợ đến toát mồ hôi hột. Bỗng Thu cười sằng sặc một cách khó hiểu. Rồi cô gằn lên từng tiếng:
- Anh sợ em phải không Lân? Anh bày trò này để làm gì?
- Anh... anh... Người ta bảo anh... bà em, bà em ăn thịt sống... Anh...
Lân lắp bắp nói không rõ lời, kỳ thực anh vẫn đang hoang mang. Thu quay lại nhìn Lân với đôi mắt chứa đầy đau đớn và căm phẫn, một ánh mắt khiến Lân phải nhớ mãi cho đến sau này. Lời Thu nói nhẹ như gió thoảng, sắc như những ngọn cỏ gianh:
- Nhà em quá nghèo, lại đông con. Năm ấy mất mùa nhà quá túng quẫn, bà già yếu vẫn phải ra chợ xin những mẩu thịt thừa, những đoạn xương lợn người ta vứt đi đem về cho cả gia đình ăn. Anh biết không? Em tưởng anh khác nhưng em đã lầm. Em cũng biết đến lòng tự ái. Thôi từ nay chúng ta là những người xa lạ. Đừng tìm gặp em nữa.
Lân nghe lòng mình tan nát, trời đất như đổ sụp. Sao anh lại u mê đến thế. Lần đầu tiên Lân khóc, con tim khờ dại đau đớn. Mùa hè năm đó, Lân thi trượt đại học. Nhưng vẫn chưa đau đớn bằng tin Thu sẽ lấy Thành vào đúng ngày hồ tháo nước bắt cá. Lân quyết bỏ nhà ra đi vào một đêm trăng, hành trang vào đời của anh vỏn vẹn vài bộ quần áo và những nỗi đau. Phía trước con đường Lân đi không hề có đêm tối, phía trước Lân là những ánh trăng.