Nhớ nhà  thơ Phạm Hổ với gốc rễ đời người

cand| 15/07/2013 09:12

(NHN) Cà nh lá dễ xôn xao sôi nổi<br />Gốc rễ thường trầm lặng sâu xa.<br />Nhà  thơ Phạm Hổ từ giã cõi đời cách đây 5 năm. Nhưng bà i thơ hai câu nà y rất đúng với tâm hồn nhà  thơ Phạm Hổ.

Tôi được biết ông khi còn là  học trò của cô Hà  Huy Tuyết, vợ ông - cô giáo dạy văn học phương Tây ở Trường Аại học Văn hóa những năm 1977. Bấy giử nhà  ông ở trên tầng 3, khu tập thể Kim Liên (Hà  Nội), trong một căn phòng hẹp. Sau nà y ông được chuyển đến căn hộ chung cư ở Bách Khoa, nhiửu phòng hơn. Nhưng ông sống giản dị lắm. Nhà , ngoà i treo tranh ông vẽ và  sách ra, gia tà i chẳng có gì, hình như giá trị vật chất không thấy có gì vướng bận đến ông.

Khi đọc lại thơ hai câu của nhà  thơ Phạm Hổ, ngoà i gia tà i viết cho thiếu nhi, ông còn viết truyện ngắn: Cây bánh tét của người cô, giống như một chiếc bánh chưng ở miửn Bắc, ngà y Tết cái bánh tét ở Bình Аịnh, quê ông, được viết rất ám ảnh khôn nguôi vử tấm lòng của người cháu với tuổi thơ đi chúc Tết ở nhà  người cô. Day dứt mãi, chỉ là  chiếc bánh tét to và  cái bánh tét nhử trong lòng bạn đọc vử một người cô nghèo ở Bình Аịnh.

Rồi đọc Gió biển Qui Nhơn, người dân địa phương hay gọi xuống Giã. Hơi thở của biển, hơi thở của Phủ Mới gieo và o ký ức ông không nhòa. Hay như truyện ngắn Người chị tà n tật, ông viết đằm tay, xót thương, vử người chị. Một đời sống ở Bình Аịnh của giữa thế kỷ 20 hiện hữu trong bút pháp tả thực; một truyện Xu-xoa ơi! Xu “xoa, ngân ngấn vui buồn.

Nhưng bạn đọc vẫn nhớ thơ Phạm Hổ, thơ hai câu của ông đúc kết kinh nghiệm, đúc kết sự đời: Hình như giấc mơ còn muốn nói với ta một điửu gì mà  ta chưa nghe được/khiến khi thức giấc ta vẫn còn ngơ ngác, bâng khuâng. Hay ở một câu khác/trong giấc mơ ta là  ta, hay là  ai khác/sao thức giấc rồi mắt ta còn đang khóc (Ta với giấc mơ). Với Phạm Hổ giấc mơ đẹp còn quý hơn và ng.

Thơ ông có nhiửu giấc mơ đẹp và  ông viết thơ nhớ má, nhớ chị, nhớ Qui Nhơn: Gặp lại bãi cát và ng/có những con còng chạy vội vử hang. Và  giấc ngủ gối đầu trên sóng biển ông còn nhớ/sáng dậy hai và nh tai rin rít cát. Biển Qui Nhơn va đập sóng và o nhà  thơ và  ông luôn khắc khoải nhớ/trong tim tôi/tiếng sóng, tiếng sóng và o bử. Ngay cả khi đi xa, ra nước ngoà i mà  trái tim ông vẫn hướng nội, vẫn/nghe đầy trời nỗi nhớ quê hương.

Thiên nhiên trong thơ Phạm Hổ như tranh ông vẽ, cũng bảng lảng diệu vợi gam mà u nhẹ. Khi qua đồng lúa ông viết: à”i hạt lúa trong tay nhìn bé nhử/mà  nỗi lo no ấm lớn nghìn năm. Cái hạt lúa nhử, đương nhiên hạt lúa nhử dẹt rồi vậy mà  câu thơ sau gánh cả một nỗi niửm trĩu nặng của con người, sự ấm no, cây lúa trong mắt nhà  thơ còn là  cái chốt cà i cử­a trong ngôi nhà  nông thôn. Cây lúa đem lại bao nhiêu hạnh phúc khác.

Khi viết vử trăng, Phạm Hổ nêu rõ lý do nhà  thơ không nhìn: Mình anh... chẳng dám nhìn trăng nữa/trăng sáng anh cà ng thấy vắng em. Còn khi Phạm Hổ qua rừng/luồn rừng đi mãi ngỡ rừng theo. Với tâm trạng trà n cảm xúc của cây và  lá xanh nhưng không đả động đến lá đến cây, mà  động đến rừng.

Và  khi ông chạm mắt nhìn đến đất và  hoa, một Phạm Hổ tôn vinh đất giấu kín sự lặng lẽ/đất luôn tạo cho các loà i hoa bao nhiêu mùi hương cao quý: Ngử­i hương thơm/con người thường quên mất đất, chỉ khen hoa.

Có vẻ thơ hai câu người đọc, đọc ở tốc độ nhanh cho rằng thơ ngắn, dễ đọc, nhưng thơ Phạm Hổ, thơ ngắn mà  đọc xong thấy không dễ, ta phải nghĩ thêm, ông giấu ta ý tưởng gì nhỉ, ông đẩy thiên nhiên lên rạng rỡ rồi hóa và o nỗi đau con người. Bà i thơ có tên Cuối cùng: Phải bao tiếng nói mới thà nh lặng im/phải bao hỗn độn mới thà nh trang nghiêm.

Hửi cái sự cuối cùng mà  rất khó khăn nà y không dễ lý giải. Nhà  thơ Phạm Hổ ngoà i đời, ông vốn rất hiửn, như nhà  thơ Trần Аăng Khoa từng viết vử ông... ông không có khả năng nghĩ xấu vử người khác. Phạm Hổ sống còn lặng lẽ hơn thế, khi còn là m ở Báo Văn nghệ, ông từng giúp bao đứa trẻ mồ côi nên người tử­ tế, giúp các cháu có công ăn việc là m lương thiện.

Tôi nhớ một lần đến thăm cô giáo Tuyết, Phạm Hổ vắng nhà , có một cậu học trò đến thăm ông Hổ, cháu nói tên là  D. ở một trại mồ côi, cháu được ông Phạm Hổ giúp đỡ, cháu đã có việc là m, và  cháu chẳng biết địa chỉ của ông để nói lời cảm ơn. Cháu hửi thăm mãi ở tòa Báo Văn nghệ rồi đến đây, chỉ nói với ông Hổ rằng - cháu rất biết ơn ông.

Không chỉ một mình cháu, mà  còn nhiửu bạn cháu cũng được ông giúp đỡ. Cháu còn hay tin rằng, ông Hổ giửi võ lắm, nhưng mà  ông hiửn khô. Аó là  một Phạm Hổ hiửn sử¹. Аã từng có một huyửn thoại vử ông, có một kẻ đi đường đi sai là n lại còn hung hăng đánh ông, vậy mà  ông Hổ chỉ tránh nhẹ gã hung hăng kia đã ngã sóng soà i. Nhiửu người xúm lại xem, thì ông Hổ lẫn và o đám đông. à”ng tránh đám đông chứ không phải ông sợ gì.

Lại nhớ một lần cô giáo Tuyết kể, trong lần đi công tác xa vử nhà  lại bằng xe xích lô. Cả nhà  từ tầng ba xuống đón ông ở tầng một. Tất cả mừng rỡ, quấn quýt, thế là  ông xích lô lợi dụng sự tíu tít ấy, đã rong xe chở đi mất một cái túi xách chất đầy quà  tặng cho cả nhà . Vợ con ông tiếc ngẩn ngơ, nhưng ông Hổ nói đại ý, thôi để cho có quà  tặng cho gia đình nhà  bác xích lô ấy. Chắc nhà  bác xích lô nà y túng mới là m thế. Thể tất cho họ, để lần khác anh sẽ mua quà  bù lại cho em và  con. Cô Tuyết kể. Cả nhà  đửu thấy ba Hổ đúng.

Hãy giở đọc thơ hai câu Rộng hẹp của ông: Cứ tưởng rộng hẹp là  chuyện của áo quần/hay đâu cũng là  chuyện của yêu thương...

Cả cuộc đời nhà  thơ Phạm Hổ đã sống tận tụy để yêu thương con người, viết cho con người từ tác phẩm dà nh cho trẻ thơ đến người lao khổ. Sau giấc mơ, không phải người từng trải như ông, người biết rất rõ thực tại cuộc sống không hử đơn giản: Trở vử cuộc sống thực/thêm bao niửm vấn vương. Và  phần kết cho cuộc đi và  đến của Phạm Hổ lại là : Nơi xa nhất lại là  chính mình/bao giử ta hiểu được ta/bao giử ta đến được ta.

Аi và  đến trong thơ Phạm Hổ vẫn là  cái đích mà  bao người đang sống đang mơ giấc mơ gần hay xa trong một chặng dà i trên cõi nhân gian. Аến được chính mình khó sao? Nhà  thơ Phạm Hổ nổi tiếng là  nhà  thơ viết cho thiếu nhi, nhưng nhà  văn Lê Phương Liên lại nhìn nhận ở góc khác, ông rất thà nh công ở lĩnh vực thơ hai câu và  truyện ngắn viết cho người lớn nữa.

Ví như Lê Phương Liên bảo: Khi biên tập, tập truyện ngắn - Cây bánh tét của người cô, chị đọc Gió biển Qui Nhơn của Phạm Hổ, Lê Phương Liên phải và o Qui Nhơn bằng được, vì Phạm Hổ tả hay và  ám ảnh lắm.

Còn nhà  phê bình văn học Vân Thanh lại tâm sự: Tôi  đã có nhiửu năm biên tập văn học thiếu nhi, là m việc cùng anh Phạm Hổ, mỗi khi có ít tiửn thưởng, lễ, Tết gì đó, anh Hổ rất hay góp lại rồi gử­i đi cho người nghèo. Anh ấy rất hay thương người.

Nếu như ở thế giới bên kia, Phạm Hổ không hiểu được mình, thì thế giới bên nà y, đồng nghiệp lại thấu hiểu ông. à”ng đã đi qua cõi người, và  để lại những điửu tốt đẹp cho nhân gian

(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Truyện ngắn: Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • [Video] Chùa Thầy - Di sản văn hóa xứ Đoài tỏa sáng cùng Thủ đô ngàn năm văn hiến
    Thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến có hàng ngàn di tích lịch sử - văn hóa, nhưng hiếm có di tích nào hàm chứa cả giá trị di sản vật thể và phi vật thể như Chùa Thầy (xã Sài Sơn, huyện Quốc Oai) được xây dựng từ thế kỷ thứ 11, gắn liền với tên tuổi của Thiền sư Từ Đạo Hạnh. Cuối năm 2014, chùa Thầy được Chính phủ công nhận Di tích Quốc gia đặc biệt, tới năm 2023, Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội công nhận Chùa Thầy là “Điểm du lịch Di tích Quốc gia đặc biệt" và đầu năm 2024, Đảng bộ - Chính quyền và nhân dân h
  • Phố cũ
    Chiều. Làn gió se lạnh vời vợi dọc theo những con phố. Gió về cuốn đi cái oi nồng của những ngày nắng hanh hao. Bỗng vòng xe vô tình rẽ vào phố cũ. Lâu lắm không về phố, hình như đã không còn cảm giác thân thuộc ngày nào. Phố cũ hiện ra trước mặt là lạ, quen quen…
  • Trưng bày văn hóa Đông Sơn và tinh hoa cổ vật Vĩnh Phúc
    Sở Văn hóa-Thể thao-Du lịch tỉnh Vĩnh Phúc khai mạc trưng bày văn hóa Đông Sơn và tinh hoa cổ vật Vĩnh Phúc với hơn 600 hiện vật quý hiếm, với nhiều loại hình và chất liệu phong phú.
  • Hà Nội: Tập trung triển khai đồng bộ các giải pháp phòng, chống bệnh Dịch tả lợn Châu Phi
    UBND Thành phố Hà Nội vừa có công văn gửi các Sở, ngành, Ban Chỉ đạo 389 Thành phố Hà Nội về việc tập trung triển khai quyết liệt, đồng bộ các giải pháp phòng, chống bệnh Dịch tả lợn Châu Phi trên địa bàn Thành phố.
Đừng bỏ lỡ
Nhớ nhà  thơ Phạm Hổ với gốc rễ đời người
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO