Ngôi nhà của mẹ

kinhtedothi| 23/04/2022 11:38

Người mẹ ở làng quê nhận được cú điện thoại của cô con gái: “Bố mẹ ở quê không có ai chăm. Bố mẹ hãy vào miền Nam với chúng con cho tiện”. Thế là ông bà khăn gói, rời làng quê gắn bó gần cả cuộc đời…

Ông bà sinh ra được hai người con, một trai, một gái. Chúng đều vào Nam lập nghiệp, đứa làm công nhân, đứa nhân viên văn phòng và đều đã có gia đình riêng. Đứa con trai khá vất vả, con nhỏ vợ chồng làm công tiền lương không đáng bao nhiêu.

Đứa con gái làm ăn có khá hơn, vì chồng tuy là công nhân nhưng có chức nho nhỏ, làm tổ trưởng nên lương khá cao. Cô con gái là nhân viên ăn lương nhưng biết làm thêm, môi giới nhà đất nên cũng có đồng ra đồng vào. Vợ chồng cô con gái mua được hai căn nhà tuy không lớn nhưng cũng có thể nói đó là điều mong ước của nhiều người

Tuy nhiên, mấy năm gần đây gia đình cô con gái bắt đầu làm ăn thua lỗ. Người chồng tự nhiên nghe lời bè bạn đi chơi chứng khoán dù anh không thực sự hiểu về nó. Lúc đầu anh cũng có lời một ít, dần dần càng chơi càng lỗ. Điều đáng nói là khi chơi chứng khoán anh không báo cho vợ biết, vay tiền của người thân, của bạn bè để chơi. Dần dà anh thiếu tiền nên phải vay nặng lãi.

Một lần anh về nhà thú thực với vợ là mình đã làm mất khoảng 2 tỷ đồng. Đáng lo nhất là khoản vay nặng lãi, chắc chắn bọn xã hội đen sẽ tìm đến nhà để đòi.

Cô vợ chết lặng người. Cô đành quyết định bán một căn nhà để trả nợ. Do thời gian bán gấp nên nhà bán không được giá, nên chỉ đủ trả tiền vay tín dụng đen, còn tiền của người quen thì chưa có để trả.

Hai vợ chồng bàn nhau tìm cách gỡ bế tắc. Vợ nói: Không lẽ bán nốt căn nhà để ở? Nghĩ mãi cô cũng tìm được cách là gọi điện cho bà mẹ, nói ông bà bán nhà đất ở quê vào ở với gia đình mình.

Cô gọi điện cho mẹ: “Bố mẹ ở quê một mình lỡ có chuyện gì đau ốm thì sao? Đằng nào thì đất đai cũng chia cho bọn con, bố mẹ bán đi chia cho bọn con sớm để còn mua đất đai nhà cửa trong này, lúc giá còn rẻ. Chứ đất ở quê giá không tăng mà trong này cứ tăng vù vù, trong khi anh đầu chưa có nhà”.
Mấy tuần liền, hầu như ngày nào cô cũng gọi điện thuyết phục bố mẹ, nhất là mẹ cô. Dần dần bà mẹ thương con cũng xiêu lòng. Ông bà bán hết nhà cửa, ruộng vườn, thu xếp vào Nam ở với hai con. Nhà đất dạo này cũng có giá nên bán đi cũng thu được vài tỷ đồng. Trước lúc lên đường vào Nam, ông bà làm bữa cơm chia tay bà con làng xóm. Bà nói trong nước mắt: “Các bác ạ, lần này nhà tôi vào Nam với các con không biết khi nào về, mà về thì biết về đâu?”. Ai cũng tỏ ra cám cảnh cho ông bà. Nhiều người an ủi bảo, ông bà còn mồ mả tổ tiên ở đây thì thỉnh thoảng về mà thắp hương chứ. Ông bà về thì đến nhà của họ hàng hay chòm xóm mà ở, ai cũng sẵn lòng chào đón.

Vào Nam, việc đầu tiên là ông bà chia tiền cho hai đứa con. Đứa con trai chưa có nhà nên được chia phần nhiều hơn. Hai ông bà ở với gia đình của con gái, như lời “mật ngọt” của nó: “Cha mẹ già rồi mà con cái không chăm là có tội. Con là con gái nên nếu không chăm sóc được cho bố mẹ thì con ân hận lắm. Bố mẹ vào Nam thì đến nhà con ở, nhà rộng rãi, còn anh trai thì chưa có nhà phải ở thuê”.

Lúc đầu, ông bà ở nhà đứa con gái giúp nó quét dọn nhà cửa, nấu ăn, đưa đón cháu đi học. Cuộc sống thật tẻ nhạt so với hồi ở quê luôn bận rộn với ruộng đồng, rồi nếu rỗi sang nhà hàng xóm uống nước.

Về sau, bà lại được “điều động” sang nhà đứa con trai, vì lý do: “Nhà con nay mới mua nay cũng rộng, mẹ sang ở với con vài tháng giúp con chuyện nhà cửa…”. Thế là bà phải sang ở với con trai. Lúc đầu hai ông bà ở với nhau có người nói chuyện, nay thì phải tách ra, bà lại càng cảm thấy buồn và cô đơn.

Ông bà lúc này chỉ có nỗi nhớ quê là tràn ngập. Ông gọi điện cho bà: “Hay bà và tôi về quê đi?”. Bà: “Nhà đâu còn mà về?”. Ông: “Tôi sẽ tìm mảnh đất nhỏ, dựng lều để ở. Tôi không chịu nổi nữa rồi”…

Bà chỉ biết ứa nước mắt vì thương ông, thương mình…

(0) Bình luận
  • Mùa về trên tay mẹ
    Kề má vào bàn tay mẹ, lòng tôi nghẹn ngào xót xa khi thấy từng vệt chai sần trên những đường nhăn chằng chịt nứt nẻ tựa trái na khô. Đôi tay mẹ bây giờ không còn khỏe, lập cập lẫn run run như buổi chiều hôm mòn vẹt vì nắng gió. Những mùa màng xưa cũ , những vệt trầm thăng đã quá nửa đời người lần lượt hiện lên trên đôi tay mẹ. Và ký ức tôi lại sụt sùi nhẩm đếm. Dẫu bốn mùa xuân - hạ - thu - đông đã neo sẵn vào đất trời nhưng mùa của mẹ còn ngổn ngang nhiều hơn cả thế.
  • Hương hoa mùa xuân tụ trong chén trà
    Năm nay mọi thứ dường như trôi qua chậm hơn, Lập Xuân rồi mà vẫn cứ rét ngọt và nắng hanh hao mãi. Phải đến qua Nguyên tiêu mới thấy lác đác mưa phùn cùng gió nồm ẩm thổi vào Giêng hai Bắc bộ. Chiều nay trà thất của tôi đón khách quý từ phương xa ghé thăm.
  • Thắp lên cánh đồng mùa xuân
    Ngày Tết, tôi có hứng thú đi tìm miền cỏ nước. Từ thuở bé đến bây giờ vẫn nguyên một mong ước giản dị mà xa xôi ấy. Ví von một chút là được vị thần thiêng liêng của Tết năm đó mừng tuổi cho một hình sắc cánh đồng vào xuân. Ngẫm thế, chợt thấy nếu được trải mình vào cánh đồng đang dâng lên tràn chảy sắc xuân ấy, thật sẽ là một món quà trang trọng, lịch lãm và cải biến diệu kỳ.
  • Nhớ miền tết xưa
    Hương xuân chạm vào cánh cửa thời gian, phố dài lên áo mới cũng là lúc đông rời đi chẳng bỏ quên gót mùa. Trong tiếng cựa mình của chồi non, xuân hòa cùng vào nỗi nhớ, dư âm Tết xưa cất gọi yêu thương. Tôi là đứa trẻ rất thích Tết, thích không khí chộn rộn, tất bật vui tươi những ngày cận Tết. Mùi Tết, hương vị Tết cứ len lỏi vào trong lòng tôi suốt những năm tháng tuổi thơ.
  • Họa mi vương vấn
    Chọn cho mình một góc quán cà phê ngoài trời, tôi nhìn dọc theo Phố sách Hà Nội. Vài ba người có lẽ là khách du lịch đang thích thú chụp ảnh và lựa sách, thi thoảng so vai, sửa lại khăn choàng khi có cơn gió ngang qua.
  • Thân thương căn bếp mùa đông
    Ngoài kia, gió mùa Đông Bắc ào ạt tìm về, bập bùng trên mái tôn, hun hút luồn vào khe cửa. Những chiếc lá cuối thu lặng lẽ buông mình. Đất trời hanh hao đón một mùa đông mới. Chị em tôi chui ra khỏi chăn chờ mẹ tìm quần áo ấm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Ngôi nhà của mẹ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO