Ngôi nhà của mẹ

kinhtedothi| 23/04/2022 11:38

Người mẹ ở làng quê nhận được cú điện thoại của cô con gái: “Bố mẹ ở quê không có ai chăm. Bố mẹ hãy vào miền Nam với chúng con cho tiện”. Thế là ông bà khăn gói, rời làng quê gắn bó gần cả cuộc đời…

Ông bà sinh ra được hai người con, một trai, một gái. Chúng đều vào Nam lập nghiệp, đứa làm công nhân, đứa nhân viên văn phòng và đều đã có gia đình riêng. Đứa con trai khá vất vả, con nhỏ vợ chồng làm công tiền lương không đáng bao nhiêu.

Đứa con gái làm ăn có khá hơn, vì chồng tuy là công nhân nhưng có chức nho nhỏ, làm tổ trưởng nên lương khá cao. Cô con gái là nhân viên ăn lương nhưng biết làm thêm, môi giới nhà đất nên cũng có đồng ra đồng vào. Vợ chồng cô con gái mua được hai căn nhà tuy không lớn nhưng cũng có thể nói đó là điều mong ước của nhiều người

Tuy nhiên, mấy năm gần đây gia đình cô con gái bắt đầu làm ăn thua lỗ. Người chồng tự nhiên nghe lời bè bạn đi chơi chứng khoán dù anh không thực sự hiểu về nó. Lúc đầu anh cũng có lời một ít, dần dần càng chơi càng lỗ. Điều đáng nói là khi chơi chứng khoán anh không báo cho vợ biết, vay tiền của người thân, của bạn bè để chơi. Dần dà anh thiếu tiền nên phải vay nặng lãi.

Một lần anh về nhà thú thực với vợ là mình đã làm mất khoảng 2 tỷ đồng. Đáng lo nhất là khoản vay nặng lãi, chắc chắn bọn xã hội đen sẽ tìm đến nhà để đòi.

Cô vợ chết lặng người. Cô đành quyết định bán một căn nhà để trả nợ. Do thời gian bán gấp nên nhà bán không được giá, nên chỉ đủ trả tiền vay tín dụng đen, còn tiền của người quen thì chưa có để trả.

Hai vợ chồng bàn nhau tìm cách gỡ bế tắc. Vợ nói: Không lẽ bán nốt căn nhà để ở? Nghĩ mãi cô cũng tìm được cách là gọi điện cho bà mẹ, nói ông bà bán nhà đất ở quê vào ở với gia đình mình.

Cô gọi điện cho mẹ: “Bố mẹ ở quê một mình lỡ có chuyện gì đau ốm thì sao? Đằng nào thì đất đai cũng chia cho bọn con, bố mẹ bán đi chia cho bọn con sớm để còn mua đất đai nhà cửa trong này, lúc giá còn rẻ. Chứ đất ở quê giá không tăng mà trong này cứ tăng vù vù, trong khi anh đầu chưa có nhà”.
Mấy tuần liền, hầu như ngày nào cô cũng gọi điện thuyết phục bố mẹ, nhất là mẹ cô. Dần dần bà mẹ thương con cũng xiêu lòng. Ông bà bán hết nhà cửa, ruộng vườn, thu xếp vào Nam ở với hai con. Nhà đất dạo này cũng có giá nên bán đi cũng thu được vài tỷ đồng. Trước lúc lên đường vào Nam, ông bà làm bữa cơm chia tay bà con làng xóm. Bà nói trong nước mắt: “Các bác ạ, lần này nhà tôi vào Nam với các con không biết khi nào về, mà về thì biết về đâu?”. Ai cũng tỏ ra cám cảnh cho ông bà. Nhiều người an ủi bảo, ông bà còn mồ mả tổ tiên ở đây thì thỉnh thoảng về mà thắp hương chứ. Ông bà về thì đến nhà của họ hàng hay chòm xóm mà ở, ai cũng sẵn lòng chào đón.

Vào Nam, việc đầu tiên là ông bà chia tiền cho hai đứa con. Đứa con trai chưa có nhà nên được chia phần nhiều hơn. Hai ông bà ở với gia đình của con gái, như lời “mật ngọt” của nó: “Cha mẹ già rồi mà con cái không chăm là có tội. Con là con gái nên nếu không chăm sóc được cho bố mẹ thì con ân hận lắm. Bố mẹ vào Nam thì đến nhà con ở, nhà rộng rãi, còn anh trai thì chưa có nhà phải ở thuê”.

Lúc đầu, ông bà ở nhà đứa con gái giúp nó quét dọn nhà cửa, nấu ăn, đưa đón cháu đi học. Cuộc sống thật tẻ nhạt so với hồi ở quê luôn bận rộn với ruộng đồng, rồi nếu rỗi sang nhà hàng xóm uống nước.

Về sau, bà lại được “điều động” sang nhà đứa con trai, vì lý do: “Nhà con nay mới mua nay cũng rộng, mẹ sang ở với con vài tháng giúp con chuyện nhà cửa…”. Thế là bà phải sang ở với con trai. Lúc đầu hai ông bà ở với nhau có người nói chuyện, nay thì phải tách ra, bà lại càng cảm thấy buồn và cô đơn.

Ông bà lúc này chỉ có nỗi nhớ quê là tràn ngập. Ông gọi điện cho bà: “Hay bà và tôi về quê đi?”. Bà: “Nhà đâu còn mà về?”. Ông: “Tôi sẽ tìm mảnh đất nhỏ, dựng lều để ở. Tôi không chịu nổi nữa rồi”…

Bà chỉ biết ứa nước mắt vì thương ông, thương mình…

(0) Bình luận
  • Những cơn mưa mùa hạ
    Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.
  • Cha tôi – người tuyệt vời nhất
    Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.
  • Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương
    Có đôi lúc tôi nghĩ, con người ta phải sống bao nhiêu cuộc đời mới đi hết được chiều dài thời gian, mới hiểu và cảm nhận đầy đủ lịch sử của cây cầu đầu tiên bắc qua sông Hồng, một cây cầu chạm vào ba thế kỷ. Cầu giống như con rồng khổng lồ uốn lượn trên cao với từng lớp vẩy thép đan xen, ngày đêm lặng lẽ bảo vệ người dân qua lại nơi dòng nước chảy xiết. Cây cầu ấy mang tên Long Biên, cây cầu bắc qua miền yêu thương.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Ngôi nhà của mẹ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO