Hy vọng

Truyện ngắn của Dương Liễu| 11/07/2022 08:13

Hy vọng
Minh họa của Vũ Khánh

Ngày tôi được sinh ra đã định sẵn cuộc sống sẽ gắn liền với một khu vườn ươm chật hẹp. Mỗi ngày, tôi đều nhìn thấy các bạn xung quanh rời đi. Đúng vậy, họ thường nói với nhau rằng: “Nó chẳng nở hoa được, mang về làm gì cho chật nhà!”. 
Họ đâu có sai, sẽ chẳng một ai muốn có một chậu xương rồng xấu xí, gai góc và mãi chẳng nở hoa như tôi. Chẳng ai muốn chăm sóc cho tôi, bởi vì họ biết tôi không có một chút giá trị nào, tôi đã ở cái góc đó lâu đến mức những chú nhện đã giăng đầy tơ xung quanh. 
Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi bằng cách nào mà tôi có mặt trên thế giới này, ai đã tạo ra tôi, liệu họ có biết thứ họ tạo ra chỉ là một cái cây vô dụng? Cũng vài người bạn đến thăm tôi, những chú bướm xinh đẹp, nhưng tôi chẳng có gì cho các bạn ấy, một vài chú sâu và cái vị đắng chát của nhựa cây chẳng giúp ích được gì cả. Tôi sớm đã từ bỏ hy vọng sẽ có người biết nâng niu giá trị của mình. Thế mà bỗng dưng hôm nay lại có một cô bé đứng trước mặt tôi, đôi mắt đen láy xinh đẹp như biết nói. Tôi nghĩ rằng cô bé đang nhìn chậu cẩm chướng đỏ đang nở hoa rực rỡ bên cạnh nhưng đôi tay loạng choạng đưa ra phía trước để với một thứ gì đó và đã chạm vào tôi, tôi vội co người vì sợ cô bé bị thương. Bố mẹ cô giật mình khi thấy đầu ngón tay cô bé chảy máu: 
“Con có sao không? Trời ạ, cây đó không đẹp, mẹ mua cho con chậu cẩm chướng đẹp hơn nhiều”. 
“Không đâu mẹ, đẹp thì có ích gì? Con muốn chậu cây đã làm con đau, vì con có thể cảm nhận được nó”. 
Tôi thấy họ nhìn nhau rồi mới quyết định nhấc tôi ra khỏi đám cỏ đã mọc xanh rì.Vậy là tôi được mang đi, tôi sẽ có được một chút gì đó từ sự quan tâm hiếm hoi của cô bé đã bị tôi làm đau. Khi được đem về căn nhà mới, tôi đã thốt lên rằng nó thật đẹp biết bao, những con búp bê đáng yêu, những bộ váy lộng lẫy được treo trên giá. Căn phòng hệt như một cung điện thu nhỏ của một nàng công chúa, tôi thầm cảm thán về sự được yêu thương, chiều chuộng của cô bé. Mẹ cô bé đặt tôi ngay trên chiếc bàn nhỏ gần cửa ban công, ở đây tôi còn nhìn được toàn cảnh và những tòa nhà cao vút ngoài kia.  
Tôi thấy mẹ cô bé dặn dò một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ đây là người trông nom con của họ và giúp việc nhà. Sau đó, mẹ cô bé trò chuyện một vài câu ngắn ngủi với con mình rồi vội vã ra khỏi căn phòng. Tôi chỉ nghe được một tiếng vâng rất nhỏ phát ra từ chiếc môi nhỏ bé, giờ tôi đã biết tên cô bé là Thiên An, một cái tên rất xinh xắn hệt như con người cô bé. Nhưng khoảnh khắc mẹ cô bé rời đi tôi thấy trong mắt Thiên An ẩn chứa thật nhiều nỗi buồn, ngược lại hoàn toàn khi được dẫn tới vườn cây. Người giúp việc bế Thiên An lên ghế gần chỗ tôi được đặt, xoa đầu cô bé một cái rồi ra khỏi phòng. Cô bé đưa tay và chạm được vào tôi, tôi giật mình vì như vậy cô bé rất có thể lại bị những chiếc gai trên người tôi làm bị thương. 
“Chị lại có thể cảm nhận được em này! Chị sẽ biết em ở đâu mà không cần phải nhìn nữa, chị chỉ có thể chạm vào em thôi chứ không thể nhìn được hình dáng của em đâu. Mẹ nói em không đẹp, nhưng với chị điều đó chẳng có ý nghĩa gì vì phía trước chị luôn là bóng đêm”. 
Khi đó tôi mới phát hiện rằng Thiên An không thể nhìn thấy gì, thật là tội nghiệp, cô bé rất đáng yêu, vậy mà… “Em biết không, chị rất muốn nhìn thấy thế giới, thấy thật nhiều thứ mà từ trước chị chỉ nghe được hay sờ được thôi. Nhưng mà bác Huyên bảo chị rằng không thấy gì cũng là tốt đấy. Vì bác bảo… vẻ mặt lúc không vui của bố rất đáng sợ. Mỗi tối mà bố mẹ có ở nhà thì họ sẽ cãi nhau, chị chỉ nghe được nếu có thể tự mở cửa phòng, điều đó dường như là rất ít. Bởi vì chị xuống giường sẽ bị ngã đau lắm nên chỉ đôi khi mới nghe được thôi. À, chị đặt tên cho em nhé, ừm tên gì được nhỉ?”
Tôi chợt cảm nhận được một chút lặng thinh trong lòng, thật là một cô bé tội nghiệp. Có lẽ bố mẹ rất ít khi ở nhà nên cô bé rất hiểu chuyện, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng đôi mắt lại long lanh đến lạ thường. Cô bé chẳng có tội gì để mà đã khiếm khuyết lại còn phải chịu nhiều chuyện từ người lớn đến vậy, nếu có thể khóc tôi đã rơi nước mắt vì thương tâm cho cô. 
“A, nghĩ được rồi. Hy Vọng, em sẽ tên là Hy Vọng nhé. Có thích không?” 
Tôi thấy cô bé cười, nụ cười thơ ngây biết mấy. Có một câu chuyện mà tôi hay nghe mấy người làm vườn kể rằng ở Nhật Bản người ta có một loài mèo không có miệng, nó luôn lắng nghe những lo âu, buồn phiền của mọi người và an ủi họ bằng cách im lặng. Hình như tôi cũng giống nó, tôi chỉ có thể nghe Thiên An nói mà chẳng thể buông lời dỗ dành cô bé. 
“Hy Vọng biết không? Hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của chị đấy, các bạn thì đều đi học hết rồi mà chị lại không thể. Mẹ nói là chị sẽ không vui khi đi học đâu, nhưng chị lại không có ai bầu bạn, rất buồn. Chị biết sẽ chẳng ai muốn chơi với một đứa phiền phức như chị cả, ngay việc tự tìm đường đi còn không làm được thì làm sao có thể vui chơi được. Chị chỉ muốn hôm nay bố mẹ sẽ ở nhà đón sinh nhật cùng. Mẹ bảo rằng bố mẹ rất bận, nếu chị muốn chữa được mắt thì phải ngoan ngoãn. Chị đã rất ngoan rồi mà…” 
Tôi chợt thấy chạnh lòng, một đứa bé luôn mong có thể nhìn thấy ánh sáng lại thật thà tin rằng bố mẹ vì muốn chữa bệnh cho mình mà luôn phải vắng nhà. Nhưng tôi nghĩ thật ra đó chỉ là cái cớ, họ vốn biết con gái mình không thể chữa được nên tránh gặp cô bé. Họ sợ đau lòng, sợ phải đối mặt với sự thật con gái mình không thể biết mặt bố mẹ nó. Chỉ có một điều tôi không hiểu, họ đã rất giàu rồi tại sao vẫn luôn bận rộn với việc kiếm tiền? 

Tại sao không sinh thêm một đứa em cho Thiên An, như vậy chẳng phải cô bé có người bầu bạn mà họ cũng không còn buồn vì Thiên An bị mù nữa. Người lớn thật sự rất khó hiểu. 
Tối hôm đó, Thiên An đã quyết định thức đợi bố mẹ về chúc mừng sinh nhật, dù bác giúp việc có khuyên cũng không được. Cô bé cứ cầm tôi trên tay rồi ngồi thẫn thờ ở ghế bên trong phòng bếp. Trên bàn có một chiếc bánh sinh nhật nhỏ chưa cắm nến, trong mắt cô bé lúc này chứa bao nhiêu niềm hy vọng. Cô bé cứ đợi như vậy cho đến qua giờ đi ngủ, lúc đó mới nghe tiếng mở cửa nhà, đang định tìm cách chạy ra đón bố mẹ thì nghe họ to tiếng với nhau. Tôi không biết họ còn tiếp tục như vậy bao lâu nữa, nhưng tôi cảm nhận được sự run rẩy của Thiên An, tôi biết nội dung cuộc cãi vã kia chỉ đơn giản là vì Thiên An. Tôi không hiểu những câu mỉa mai nặng lời của họ, tôi chỉ biết rằng hình như họ đã quên mất ngày sinh nhật của đứa con bé bỏng. 
“Choang” tiếng đổ vỡ làm họ giật mình ngoảnh lại phía nhà bếp. Bố mẹ Thiên An hốt hoảng chạy vào, là cô bé đánh rơi tôi khiến cho cái chậu đựng tôi bị vỡ. Bác giúp việc chỉ biết ôm Thiên An vào lòng nín thở. 
“Thiên An, sao con chưa ngủ?”
Tất cả mọi thứ xung quanh như bị ngưng đọng lại. Thiên An không trả lời câu hỏi của mẹ, cô bé cứ nhìn mãi vào khoảng không vô định. Tôi không biết được cô bé đang nghĩ gì, nhưng tôi biết trái tim nhỏ bé kia hẳn đang sợ hãi lắm, còn gì đau đớn hơn khi chính miệng người bố thân yêu lại buông lời tuyên án “tử” cho đứa con gái của mình. Thiên An bật khóc, không khí bỗng như chết lặng chỉ còn tiếng nấc rất đau lòng của cô bé. 
“Mẹ xin lỗi Thiên An, là mẹ sai rồi. Xin lỗi con!”
“Mẹ đừng ôm con, bố cũng đừng lại gần con và đừng nói gì nữa. Nếu bố mẹ đã không cần con thì con cũng không cần bố mẹ nữa. Bố hãy cứ đi kiếm thêm em mới, còn mẹ cũng vậy, con chẳng thể sống với hai người cả đời đâu”.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Thiên An có thể cảm nhận được mọi thứ rõ nhất, đôi tay mẹ vươn ra chuẩn bị ôm lấy cô, đôi chân bố đang bước về phía cô. Dường như cô bé biết được mọi chuyện đang đi theo hướng nào, cô bé hơi lùi lại để tìm kiếm tôi bị rơi trên nền gạch, cho đến khi chân cô bé chảy máu, không phải vì những chiếc gai của tôi mà vì mảnh sứ vỡ ra từ chiếc chậu. Cô bé chẳng thể tìm thấy tôi ngay bên góc bàn, cũng giống như bố mẹ mãi chẳng tìm được một Thiên An thứ hai vì không hề cảm nhận được những điều từ cô bé. 
Họ chẳng thể chịu đựng được nhau nữa, vì bất cứ một nguyên do gì cũng sẽ khiến cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ. Bố Thiên An có người phụ nữ khác, có lẽ mẹ cô bé đã biết từ lâu, chỉ là bà ấy không còn muốn bận tâm quá nhiều về nó nữa. 
Cuối cùng thì bố mẹ của Thiên An vẫn ly hôn. Họ làm vậy không khác nào phán xét những tháng ngày ngắn ngủi còn lại trên đời của Thiên An phải sống trong sự cô độc. Bây giờ Thiên An sống với mẹ. Mẹ cô bé vẫn miệt mài với công việc và an ủi cô bé rằng mẹ đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền để có thể chữa khỏi bệnh cho con. Vẫn lại chỉ có tôi ngày ngày ở bên cô bé, lắng nghe từng lời thủ thỉ. Tôi không biết Thiên An có cảm nhận được sự ấm áp của mình không, nhưng tôi luôn cố gắng để cô bé biết rằng tôi còn tồn tại. 
Ngày tháng cứ thế tàn nhẫn trôi đi nhanh chóng, chớp mắt đã vài tháng qua, hôm nay là một ngày cuối tuần mùa thu se lạnh, bố của Thiên An sẽ đến đón cô bé đi chơi một ngày. Dọc đường đi, Thiên An và bố nói chuyện với nhau rất nhiều. Cô bé nhận ra trong lời nói của bố dường như chứa một nỗi muộn phiền nào đó. Đôi tay cô bé lúng túng chạm vào tôi. Tôi đã quen với việc này và tôi biết mỗi khi sợ hãi hay buồn bã thì cô bé sẽ tìm cách chạm nhẹ vào tôi. Có lẽ tôi biết điều mà bố Thiên An đang không muốn đối mặt, đó chính là cô con gái đáng thương đang chết đi từng ngày. Ông ấy cũng giống mẹ cô bé, họ đều đang trốn tránh. 
Bố Thiên An trở về ngôi nhà trước kia của họ, trong nhà có một người phụ nữ khác, cô ta đang mang bầu, chắc đây là người mẹ Thiên An nhắc tới trong mỗi lần cãi vã. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy không có vẻ gì khó chịu khi Thiên An tới đây, đôi mắt hướng về cô bé tràn ngập niềm yêu thương. Thiên An không biết rằng có một người khác trong nhà, chỉ đến khi bố giới thiệu cô bé mới biết. Người phụ nữ kia vội vàng cầm lấy tay cô bé, nhẹ nhàng trò chuyện, nhưng trong mắt Thiên An lại mang theo một nét buồn bã. Tôi biết trong lòng cô bé lúc này đang cảm thấy gì, người phụ nữ ấy không đáng ghét, chỉ là điều Thiên An mong muốn không thể thực hiện được nữa. Cô bé cứ ngây thơ cho rằng bố mẹ vẫn có thể quay về sống với nhau, bởi vì cả hai người họ không phải đều rất yêu thương Thiên An sao? Thấy Thiên An có vẻ không được vui, người phụ nữ kia đã ghé tai cô nói điều gì đó. Tôi thấy Thiên An gật đầu, khuôn mặt nhỏ dần tươi tỉnh trở lại, hai người dắt cô bé ra vườn sau nhà. Khu vườn này trước kia chẳng có ai động đến, ngay cả Thiên An cũng chưa bao giờ bước chân ra đến đây. Trong vườn chỉ có một cây bằng lăng rất lớn, hồ bơi không có nước và một bộ bàn ghế trống trơn bám bụi. Nhưng mới cách vài tháng mà trong vườn đã trồng thêm rất nhiều loại hoa, dưới gốc cây bằng lăng có thêm một chiếc xích đu, hồ bơi đầy nước, trên chiếc bàn trải một tấm khăn họa tiết tươi mới và có một bộ đồ dụng cụ pha trà ở đó. Bố giúp cô bé đặt tôi lên bàn, còn người phụ nữ kia đi vặn khóa để rút bớt nước trong hồ bơi. Tôi đoán là họ sợ Thiên An không may ngã xuống, nhưng nếu rút sạch nước ngã xuống cũng sẽ bị thương. Đột nhiên tôi cảm thấy người phụ nữ này rất biết nghĩ đến Thiên An. 
Họ mở một bữa tiệc nướng nhỏ ngoài trời. Khi bố chuẩn bị đồ ăn thì Thiên An cùng người phụ nữ kia chăm sóc những chậu hoa nhỏ xinh. Cô ấy dạy Thiên An cách tưới cây và còn nói về ý nghĩa của từng loại hoa ở đó nữa. Cô bé đã cười rất nhiều, có lẽ trái tim nhỏ đang cảm nhận được chút hạnh phúc ít ỏi trong những ngày tháng cuối cùng. Họ đã có một ngày quây quần bên nhau như một gia đình. Đến chiều tối, bố chuẩn bị đưa cô bé về với mẹ thì cô bé lại tỏ vẻ không muốn về, bàn tay nhỏ níu lấy góc áo người phụ nữ kia. 
“Bố, con muốn ở lại đây với cô Hà, bố đừng đưa con về bên đó. Mẹ đi làm về muộn lắm!” 
Bố nhìn cô bé rồi lại nhìn người tên Hà kia, cô ấy mỉm cười gật đầu. 
“Vậy bố sẽ gọi cho mẹ, con hãy nói với mẹ điều mình muốn nhé, được không?” 
Cô bé vui vẻ đưa tay ra. Trước khi cho Thiên An nghe máy thì mẹ đã nói gì đó với bố, tôi chỉ thấy nét mặt ông ấy rất buồn, còn có một chút đau thương. 
“Mẹ, mẹ cho con ngủ bên này một hôm thôi nhé, con sẽ ngoan mà!” 
Đầu dây bên kia đã im lặng một chút rồi dặn dò vài điều và tắt máy. Cô bé vui vẻ ôm chầm lấy người phụ nữ của bố. Bố vẫn lái xe đi đâu đó, chỉ còn Thiên An ở nhà cùng người phụ nữ kia. Cô ấy dẫn Thiên An đi tắm, còn kể cho cô bé rất nhiều chuyện, kể về sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng cô ấy. Thiên An đưa đôi tay bé nhỏ đặt lên chiếc bụng hơi nhô lên. 
“Con có thể nói chuyện với em không? Em sẽ nghe thấy con chứ?” 
“Tất nhiên rồi, em bé rất muốn gặp chị An. Con hãy cố gắng chờ đến lúc em chào đời nhé! Thiên An của chúng ta sẽ dạy cho em tất cả mọi thứ, con đồng ý với cô chứ?” 
“Con sẽ cố gắng, sẽ thật ngoan để chờ em ra đời.” 
Tôi thấy mắt cô Hà ngấn nước, hình như sắp có một điều gì đó xảy ra, một điều rất buồn. Tôi cũng giống Thiên An đều không biết giữa người lớn có chuyện gì, họ không muốn để cô bé biết được. Khi bố Thiên An trở về thì trời cũng đã tối. Cô bé đang ở trên phòng ngủ và nghe cô Hà kể chuyện, đôi mắt xinh đẹp không thể nhìn vào tâm điểm nào đó. Bố khẽ mở cửa phòng đi vào, trên tay là một túi đựng rất nhiều những loại thuốc, tối nào Thiên An cũng phải uống hết số thuốc đó mới ngủ được, nếu không cô bé sẽ bị đau. Nhưng hôm nay khi bố đưa thuốc cho thì cô bé lại không muốn uống. 
“Chỉ hôm nay thôi, bố, con không muốn uống chỗ thuốc đó, chúng đáng sợ lắm, con sẽ không đau đâu. Được không bố? Có bố và cô Hà ở đây với con, con không sợ gì cả.” 
Tôi chỉ nhìn thấy bố cô bé vội quay lưng lại, ông ấy đưa tay lên gạt vội giọt nước mắt đang rơi. Không khí trong phòng bỗng nhiên chùng xuống, điều mà ai cũng lo sợ đang đến. Giọng kể chuyện của cô Hà vẫn tiếp tục chầm chậm vang lên ấm áp. Cô nắm lấy tay Thiên An đặt lên má, mắt cô bé đang muốn nhắm lại nhưng cố gắng mở to để nghe hết câu chuyện dang dở. 
“Con sẽ cầu mong những điều tốt đẹp nhất cho mọi người, mọi người đừng quên con nhé!” 
Hơi thở Thiên An cứ nhẹ dần rồi tắt hẳn. Cô bé đã mãi rời xa cõi đời này, một cách bình yên nhất, không có cơn đau nào, không có tiếng khóc nấc lên, chỉ là trên mặt mỗi người đều chảy dài những giọt nước mắt. Gương mặt thanh thản của Thiên An giống như đang ngủ cũng đủ thấy cô bé đã cảm thấy rất bình yên. Có lẽ ai cũng đều mong cô bé sẽ được sinh ra một lần nữa, một lần trọn vẹn hơn. Và tôi cũng vậy. 
(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hy vọng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO