Hương thị

Hanoimoicuoituan| 03/09/2022 08:33

Qua biết bao ngày nắng chói chang của mùa hạ, tháng Tám về làm dịu đi cái nóng nực cuối mùa còn sót lại. Nắng vẫn vàng như mật nhưng đã thôi gay gắt, gió vẫn thổi nhưng đã bớt đi cái oi nồng.

Hương thị
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

Bầu trời thật trong xanh, những áng mây bồng bềnh trôi trong cơn gió thu sớm. Hạ còn dùng dằng chưa chịu đi, thu đã ngập ngừng khẽ tới. Thu tới với những chiếc lá chớm ngả vàng như hạt nắng nhạt rải khắp phố phường, thu tới theo làn gió mát hiu hiu thổi trên mặt hồ gợn sóng, thu tới cho lòng người cảm xúc phơi phới và thu tới mang sắc vàng ươm của những trái thị thơm lừng qua phố.

Cứ độ tháng Bảy, khi tiết trời chuyển giao giữa mùa hạ và mùa thu, những cơn mưa ngâu thoắt đến rồi đi, ấy cũng là lúc vào mùa thị chín. Mùa thị chín như tín hiệu của mùa thu, thị báo hiệu thu tới trước cả khi heo may về, trước cả khi lá chuyển vàng rực. Trái thị chín vàng tròn xoe theo những người bán hàng rong đi khắp nơi, hương thị thơm thảo len lỏi từng nẻo đường góc phố, khiến những người đi ngang qua vô tình bắt gặp không khỏi dấy lên cảm xúc bâng khuâng về một mùa thị chín trong ký ức.

Ở nông thôn khi xưa, gần như nhà nào cũng trồng lấy một cây thị trong sân. Cây thị xum xuê, cành lá vươn cao, lũ trẻ con thường tụ tập dưới bóng thị chơi đùa ríu rít. Khi quả thị còn nhỏ, thật khó để nhận ra chúng giữa màu xanh rậm rạp cây lá, phải đến khi thị bắt đầu chín mới thấy quả trên cây như những chiếc đèn lồng con con vàng hoe lấp ló. Và hương thị bắt đầu thoảng đưa. Khi thị chín già, hương thơm tỏa ngát. Đứng dưới gốc thị giữa một ngày nắng mà hít hà hương thơm theo cơn gió đầu thu đưa lại, thật không gì sảng khoái bằng.

Hồi ấy trong sân nhà tôi cũng trồng một cây thị. Cứ mỗi khi thị bắt đầu ra quả, ngày nào chị em chúng tôi cũng ra sân ngắm tìm những quả tí hon lẩn trốn sau kẽ lá. Rồi hạ qua, quả thị đã vàng hươm to tròn, quả nào quả nấy căng mẩy nom đến là thích mắt. Khi ấy, bố tôi sẽ bắc thang leo lên cây, trẩy những trái thị đầu mùa bày lên ban thờ để cúng tổ tiên. Hương thị thơm nồng khắp gian nhà. Vui thích nhất là khi mẹ hạ thị từ ban thờ xuống, chia cho chúng tôi mỗi đứa vài quả. Trái thị chín vàng ươm, vỏ mềm nhẵn mát lịm, hương thơm nồng nàn khiến chúng tôi cứ phải gí sát mũi vào hít một hơi căng cả lồng ngực mới thôi.

Mùa thị nào mẹ cũng đan cho chúng tôi những chiếc giỏ thị bằng len đủ sắc màu. Cầm túi thị lủng lẳng đi khắp làng xóm khoe nhau, lũ trẻ con mặt đứa nào đứa nấy ánh lên niềm vui khấp khởi khi có trong tay món đồ chơi mới. Giỏ thị được chúng tôi cầm theo mọi nơi mọi chỗ, đến khi ngủ cũng treo ở đầu giường, hương thị thoảng cả vào giấc mộng mỗi đêm, mơ có lúc chị Tấm dịu hiền chui ra từ quả thị thơm như trong câu chuyện cổ.

Cuộc sống dần phát triển, trẻ em giữa muôn vàn đồ chơi công nghệ đã thôi không còn háo hức mỗi mùa thị đến. Trái thị trong tâm thức lũ trẻ thành thị giờ không còn là niềm mong đợi, trái thị nuôi dưỡng giấc mộng cổ tích ngày nào nay chỉ còn là hoài niệm. Đôi khi bắt gặp gánh hàng rong trên phố trong một sớm thu se lạnh, chợt thấy những trái thị như kéo cả mùa thu kỷ niệm ùa về, không ít người lại bâng khuâng thương nhớ về một thời thơ bé.

Tháng Tám, thế là một mùa thị nữa lại về.

(0) Bình luận
  • Họa mi vương vấn
    Chọn cho mình một góc quán cà phê ngoài trời, tôi nhìn dọc theo Phố sách Hà Nội. Vài ba người có lẽ là khách du lịch đang thích thú chụp ảnh và lựa sách, thi thoảng so vai, sửa lại khăn choàng khi có cơn gió ngang qua.
  • Thân thương căn bếp mùa đông
    Ngoài kia, gió mùa Đông Bắc ào ạt tìm về, bập bùng trên mái tôn, hun hút luồn vào khe cửa. Những chiếc lá cuối thu lặng lẽ buông mình. Đất trời hanh hao đón một mùa đông mới. Chị em tôi chui ra khỏi chăn chờ mẹ tìm quần áo ấm.
  • Phố cũ
    Chiều. Làn gió se lạnh vời vợi dọc theo những con phố. Gió về cuốn đi cái oi nồng của những ngày nắng hanh hao. Bỗng vòng xe vô tình rẽ vào phố cũ. Lâu lắm không về phố, hình như đã không còn cảm giác thân thuộc ngày nào. Phố cũ hiện ra trước mặt là lạ, quen quen…
  • Yêu Hà Nội từ những trang văn
    Dẫu không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng tôi yêu Hà Nội tha thiết. Tình yêu này có lẽ đã có trong tôi từ khi còn thơ bé. Thuở ấy, Hà Nội còn là giấc mơ xa xỉ với một đứa trẻ suốt ngày quanh quẩn bên ruộng đồng vườn tược, bên những dòng sông tít tắp miền Tây Nam Bộ xa xôi.
  • Cô giáo chủ nhiệm mới
    Ngày đầu tiên tới trường luôn là ngày hồi hộp nhất trong cả năm học. Nhưng đối với Hà, cứ nghĩ đến việc phải từ bỏ mọi sự thoải mái trong những ngày hè để lê người đi học là thấy ngại.
  • Có phải em, mùa thu…
    Bầu trời hôm nay như rộng hơn, mây như xanh hơn, gió như thanh mát hơn, mênh mang đến tận cùng. Gió cuối hạ lang thang đầu dãy phố, la đà trên vòm phượng xanh biếc còn sót lại những bông hoa cuối mùa bừng lên rực rỡ. Có phải em, mùa thu…!
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hương thị
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO