Bụi mía sau hè

Hoàng Khánh Duy| 31/05/2019 09:13

Tôi ra sau hè hạ cây mía to nhất rồi thong thả ngồi róc vỏ nhâm nhi trong buổi trưa hè lộng gió.

Bụi mía sau hè
Tôi ra sau hè hạ cây mía to nhất rồi thong thả ngồi róc vỏ nhâm nhi trong buổi trưa hè lộng gió.

Ông nói: “Mấy bận gió giông quật ngã trụi đám mía sau nhà vậy mà mưa gió đi qua tụi nó lại hồi sinh, mía nhà mình trồng ngon ngọt nhất không đâu sánh bằng”. Ông bưng tách trà ra cái bàn gỗ vừa uống vừa ngắm nhìn bụi mía rung rinh trong nắng chiều rực rỡ. Không nhớ rõ ông tôi trồng đám mía này tự bao giờ, chỉ nhớ rằng ngày xưa mỗi lần đi học về là tôi lại chạy ra sau hè róc mía nhai lấy nhai để, hút lấy thứ nước ngọt ngất ngây chạy dọc trong thân mía. Ký ức tuổi thơ tôi có dòng sông xanh biếc chảy ngang qua trước nhà, có hương lúa trên đồng và ngọt ngào vị thanh tao của mía. Những cây mía thân tím bầm, lá xanh mướt vươn cao khỏi đầu người phất phơ trong gió. Buổi trưa, gió đồng xao xác, gió lay lá mía va vào nhau làm thành khúc nhạc riêng biệt mà chỉ khi tôi về nằm yên trên cánh võng đong đưa bên hè mới nghe thấy được. Khoảnh khắc ấy tôi thấy lòng bình lặng vô ngần…

Tuổi thơ tôi gắn liền với bụi mía sau hè. Bụi mía mọc lên trên mảnh đất lành, hút lấy phù sa rồi vươn lên, bụi mía đã chứng kiến những niềm vui nỗi buồn của thuở thiếu thời, cả những tháng ngày nghèo khổ cơ cực của gia đình mà tôi chẳng bao giờ quên được.

Hồi tôi còn nhỏ, mỗi lần đi chợ là má tôi lại ra hè chọn những cây mía thẳng và to, nhiều nước, má đốn hạ rồi cắt khúc mang ra chợ bán. Chị tôi dành tuổi thanh xuân của mình lo chuyện áo cơm, chị thường ngồi róc sạch mía rồi tỉ mẩn cắt thành từng khoanh ướp lạnh để vào cái thùng nhỏ sau xe đạp rồi ì ạch đạp xe ra cổng trường của tôi bán cho đám nhóc lúc tan trường.

Tôi thường nấp sau gốc phượng hồng nhìn chị tôi xởi lởi bán hàng vặt trước cổng, nhìn nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tảo tần đổ mồ hôi của chị, tự dưng tôi thấy tim mình se lại, một nỗi cảm thương xen lẫn trong tâm hồn thơ trẻ của tôi. Chị tôi, người phụ nữ giản dị như má, hiền từ như bà và mạnh mẽ như ông, người chị sẵn sàng chối từ người đàn ông có thể mang cho chị hạnh phúc cả cuộc đời chỉ để chăm lo cho tôi, đỡ đần cho má.

Tôi thương chị biết nhường nào, thương cái bóng dáng mảnh khảnh dịu dàng và nụ cười hiền lương thánh thiện. Thương chị, tôi thương cả con đường quê hương sớm hôm có dáng chị đi về, thương bờ bãi sông quê chiều chiều chị tôi xách cái rổ ra ngồi vớt lục bình về băm nhuyễn cho đàn vịt ăn no béo. Thuở cơ hàn được sống bên má, bên chị, trong mái nhà bình yên có ông bà, trong xóm làng có đám trẻ nghèo chiều nào cũng hú hí nhau ra bờ sông nhảy dây bắn đạn.

Năm tháng đổi thay, bụi mía vẫn tư lự nơi góc hè, rễ bám đất, thân vươn lên đón nắng mặt trời rồi cống hiến cho đời bao giọt mật ngọt ngào, thanh mát. Ông biết tôi thích ăn mía nên mỗi lần tôi chặt mía xong ông đều giữ lại phần ngọn để giâm vào đất, tôi không cần xách nước tưới mỗi ngày mà mía vẫn đâm chồi, mạnh khỏe tốt tươi.

Khu vườn cũ ông trồng thêm nhiều loại mía, nào mía Thanh Diệu ngọt như đường, mía Tây thân xanh, vị hơi lạt hơn nhưng vẫn nao nao trong cổ họng, mía lao thân ốm còng queo quắt nhưng cao gấp hai, gấp ba lần chiều cao của tôi, loại này má tôi thường chặt mang cho hàng xóm nấu nước mát đựng trong bi đông để dành uống. Tôi cứ nhớ hoài vị nước mát quê nhà: mía lao, rễ tranh, râu ngô, lá vối… mà thành nồi nước uống vào mát tận tâm can, lại tốt cho sức khỏe.

Bây giờ, má tôi không còn đem mía ra chợ bán lấy tiền như hồi nhà tôi còn cơ hàn, vất vả. Mía nhiều thì má chặt để trước cửa, mỗi khi thấy đứa trẻ nào chạy ngang là má gọi vào cho khúc mía “ăn lấy thảo”. Mỗi lần dọn bụi mía sau hè là má lại sai tôi mang cho hàng xóm một ít để nhấm nháp cái vị ngọt đến dễ thương của mía.

Chị tôi giờ lấy chồng xa, ông tôi cũng già nua không còn đủ sức cuốc vườn trồng mía như hồi trước. Thời gian lấy đi tuổi xuân của chị, đưa má đến cái dốc đời bóng xế lưng còng. Thời gian khiến tôi ngày một trưởng thành hơn…

Chiều nay tôi về lại mái nhà, về nghe gió hát, nghe khúc nhạc lá mía reo vang trong trưa hè vắng lặng và nghe tiếng ếch oải oạp những đêm trăng hiền từ. Tôi xách cây dao phay ra dọn lại bụi mía, cắt bỏ lá khô, đốn hạ những cây hỏng hóc do rầy bọ đục khoét, bao kỷ niệm trong tôi ùa về. 

Bụi mía sau hè, nơi hằn in những vết tích thời gian, nơi giúp tôi giữ gìn bao kỷ niệm ngọt bùi, cay đắng…
(0) Bình luận
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Ra mắt tác phẩm đặc sắc của nhà văn Séc Arnošt Lustig
    Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam vừa phát hành bản dịch tiếng Việt của tiểu thuyết “Lời nguyện cầu cho Katerina” của nhà văn Séc Arnošt Lustig (1926–2011). Đây là một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng nhất viết về thảm họa Holocaust do dịch giả Bình Slavická chuyển ngữ.
  • Tôn vinh tinh hoa văn hóa các dân tộc Việt Nam tại “Ngôi nhà chung”
    Từ ngày 1 đến 30/11/2025, tại Làng Văn hóa - Du lịch các dân tộc Việt Nam (Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội) sẽ diễn ra chuỗi hoạt động tháng 11 với chủ đề “Đại đoàn kết - Tinh hoa văn hóa các dân tộc Việt Nam”.
  • Tái hiện sinh động tinh hoa di sản múa cổ Thăng Long - Hà Nội
    Tối 31/10/2025, tại Sân khấu Không gian Biểu diễn Nghệ thuật - Ẩm thực đường phố phường Tây Hồ (phố đi bộ Trịnh Công Sơn, đường Lạc Long Quân, quận Tây Hồ, Hà Nội), Hội Nghệ sĩ Múa Hà Nội tổ chức Chương trình biểu diễn “Bảo tồn và phát huy nghệ thuật múa cổ truyền Thăng Long - Hà Nội năm 2025”. Đây là hoạt động trong khuôn khổ Đề án “Sưu tầm, bảo tồn và phát huy nghệ thuật múa cổ truyền Thăng Long - Hà Nội” do Hội Nghệ sĩ Múa Hà Nội triển khai năm thứ hai.
  • Phát triển mạnh mẽ, toàn diện văn hóa và con người Việt Nam
    Hướng tới Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIV của Đảng, Ban Chấp hành Trung ương khóa XIII đã công bố toàn văn các dự thảo văn kiện để lấy ý kiến rộng rãi của các tầng lớp Nhân dân, cán bộ, đảng viên. Đây là bước đổi mới quan trọng trong phương thức lãnh đạo, thể hiện tinh thần dân chủ, công khai và cầu thị của Đảng ta.
  • UNESCO vinh danh Danh nhân văn hoá Lê Quý Đôn
    Danh nhân Lê Quý Đôn sinh ngày 02/08/1726, mất ngày 11/06/1784, tại làng Diên Hà, huyện Diên Hà, trấn Sơn Nam (xã Độc Lập, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình, nay là xã Lê Quý Đôn, tỉnh Hưng Yên).
Đừng bỏ lỡ
Bụi mía sau hè
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO