Lần đầu tiên tôi được ngắm Hà Nội phố ở trên cao vào buổi chiều nắng nhẹ màu tơ nõn. Giữa không gian rộng được bao kính trong suốt, ánh sáng tự nhiên tràn ngập, cảm giác như lơ lửng bay bổng trên một tầng trời, mắt nhìn ra mênh mông khoảng không đầy khoáng đạt. Tôi như tan chảy vào nắng ngoài kia, chạm tay vào áng mây trôi nhẹ và ngọn gió đong đưa ve vuốt.
Kìa là dòng sông nước xanh màu trời in bóng vài cuộn mây trắng xốp bồng bềnh, thấp thoáng hai bờ là mướt mát cỏ cây vườn trái xum xuê, những mảng màu rực rỡ hoa lá. Kìa là mấp mé mớm nước có những doi cát bồi mịn mượt màu phù sa hồng lên sắc màu gợi cảm mời gọi khó gọi tên chính xác.
Chếch mắt nhìn thấp xuống phố, dõi theo những chuyển động dưới tít xa, phồn hoa phố như thuộc về thế giới khác, mang vẻ đẹp lạ, giữa bình yên và xáo trộn, vừa lãng mạn vừa lộn xộn với nhà cửa đan xen hình khối cao ốc hiện đại chen vào những ngôi nhà xinh xinh rêu phong mái ngói cổ xưa.
Thả mắt xa hơn, có lẽ đã bị thôi miên từ những tác phẩm gốm hỏa biến nằm trong bộ sưu tập “Tiên Dung - Chử Đồng Tử” của họa sĩ chủ nhà, với những hình ảnh vẽ trên men gốm đầy rạo rực, nồng nàn, quyện xoắn, nóng bỏng..., cho ý nghĩ của tôi miên man những mơ mộng huyền hoặc. Ừ, nhân gian ở đâu như sông Hồng, có một ngôi đền Tình yêu, mà thần tiên nơi này là một trong “Tứ bất tử” phù trợ nước Việt.
Như ảo ảnh, một cánh bướm dập dờn ngoài nắng, luẩn quẩn bay trong cái vườn hoa giữa lưng chừng trời của ông chủ họa sĩ, có lẽ gió mang hương hoa nâng cánh bướm lên tận đây? Một chút lạc thần, phảng phất hương thơm trái ngọt mùa phố Hà Nội lẩn khuất? Ôi, chủ nhà mang ra mấy đĩa trái cây. Tuyệt nhất là đĩa hồng xiêm Xuân Đỉnh “danh bất hư truyền”, trái nhỏ xinh hình giọt nước, thơm mát, ngọt lịm. Cả một bất ngờ nữa là những chùm hồng bì chín mọng của thu, mang vị ngọt the, duyên dáng trong chiếc rổ mây nhỏ, căng bóng màu vàng, xanh đầy quyến rũ.
Tôi đã có một hoàng hôn rực rỡ trên sông Hồng từ tầng thứ 21 tòa cao ốc, một vẻ đẹp hiện hữu, mà xa xôi khó nắm bắt, y như trong một giấc mơ huyền ảo. Cả một đoạn mặt sông ánh lên màu vàng ngọc lóng lánh, lay động theo lăn tăn sóng, có cảm giác nhìn thấy những giọt nắng cuối cùng của hành trình một ngày từ từ rơi xuống, tan vào nước, loang màu, từ đâu đó tít xa một chấm thuyền trong vầng ánh sáng đó nhẹ trôi. Tất cả hòa vào cảnh sắc lộng lẫy tận hiến, để khép ngày, mở đêm, cho những hoan lạc không tên bắt đầu.
Có một khoảnh khắc bất chợt bâng khuâng hẫng hụt khi nắng tắt dần, nhường cho lơ lửng một làn sương hoang sơ đang đâu đó trên tít cao thăm thẳm tím rải xuống phố, trải trên mặt sông màu khói mỏng loang dần. Một lặng im man mác buồn ngập ngừng của thời gian sắp thuộc về quá khứ, và chính giữa khoảng sáng - tối chùng chình đó, bỗng bừng lên huyền ảo đầy sắc màu của hàng triệu ánh đèn.
Đèn từ cây cầu bắc ngang sông chuyển 7 màu như trong một khuông nhạc có 7 nốt hòa âm dìu dặt ngân rung. Đèn từ dưới phố đủ cung bậc đậm nhạt cho cảm giác lao xao nhộn nhạo ồn ào trong từng ngôi nhà, từng con ngõ. Đèn từ các cao ốc giống như từng vệt ngân hà sa xuống tạo thành những lâu đài ánh sáng lung linh. Đèn từ mấy bảng hiệu quảng cáo sáng rỡ ràng như ngầm khoe hào nhoáng thịnh vượng... Nhìn xuống thấp nữa, những dòng xe chạy ngang dọc tạo thành hàng ngàn sợi dây loang loáng sáng dệt đan phố giống cái mạng nhện khổng lồ trong thiên cảnh phim tiên hiệp kỳ ảo...
Từ tầng thứ 21, từ căn phòng - xưởng vẽ của người họa sĩ Hà Nội, mùa phố chậm rãi trôi qua với những hương sắc phong vị và cảm xúc trùng trùng...