Những chân trời ở lại

HNMCT| 24/02/2022 19:12

Những năm tháng ở xóm Chùa Cuối, ngày đẹp trời tôi thường ngồi cạnh rệ cỏ xanh rì sát con mương chạy dọc cánh đồng. Từ đó tôi tha hồ phóng tầm mắt, háo hức tìm kiếm đường chân trời xa tít tắp với những quầng mây ảo diệu xếp thành những khối hình lộng lẫy, kích thích trí tưởng tượng của tôi.

Tôi hình dung ở đó những lâu đài cổ kính, những cánh rừng mùa thay lá sáng rực trong ánh mặt trời, những ngọn núi biết biến hình, những vị thần đùa vui cùng muông thú ẩn hiện trong những đám mây...

Mỗi ngày, chân trời luôn vẽ ra thật nhiều câu chuyện kỳ diệu, bí ẩn, chỉ tôi mới hiểu được. Lũ trẻ trong xóm thường bảo chơi nhảy dây, ô ăn quan, bịt mắt bắt dê còn dễ hơn ngồi nhìn và đoán hình thù từ các đám mây. Có đứa còn cười, bảo tôi lẩn thẩn, “tâm hồn treo ngược cành cây”. Mặc kệ, tôi vẫn ký thác tâm hồn cho những đám mây vô định luôn vận động, luôn khiến tôi bất ngờ, xúc động đến ngộp thở trước vẻ đẹp siêu nhiên, kỳ vĩ mở ra trước mắt rồi biến mất trong tích tắc. Tôi ngồi mường tượng nếu đi hết cánh đồng trước mặt, đi mãi về phía trước, liệu có thể chạm được vào đường chân trời, chạm vào những đám mây ảo diệu ấy không? Liệu tôi có thể gặp được tòa lâu đài của mình, với những vị thần, những cánh rừng sẽ đợi tôi ở đó? Ý nghĩ ấy đeo đuổi tôi ngày này qua ngày khác. Và tôi không ngừng mơ tưởng mỗi khi ngồi bên rệ cỏ, thả hồn vào đường chân trời lộng lẫy đang chờ đợi, mời gọi, thôi thúc tôi dấn bước.

Có lẽ vì thế tôi luôn háo hức với những chuyến đi vượt ra ngoài xóm nhỏ của mình. Từ năm lớp 7 tôi đã theo Phượng bạn cùng lớp chuyên văn về nhà nó ở Bình Lục. Đó cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm đi xe khách liên tỉnh. Con đường từ Nam Định lên Bình Lục ngày ấy nhỏ hẹp, đầy “ổ gà”, “ổ trâu”, bụi cuốn mù mịt mỗi khi có ô tô phóng qua. Chúng tôi bẹp rúm giữa đám người lớn chen vai đứng dọc lối đi giữa hai hàng ghế. Nhà xe nhồi khách, càng đông càng tốt, bởi vậy xe đang phi như trâu vào xới, thoáng thấy khách vẫy dọc đường liền phanh khựng lại, làm khách đứng trên xe đổ dạt về phía sau. Mùi hơi người, mùi dầu máy khét lẹt trộn vào nhau. Cửa sổ xe mở toang, đón thêm mùi bụi đường nồng nực. Tôi giương mắt, tò mò, lạ lẫm trước những gì đang diễn ra.

Bố mẹ không hay biết chuyện ấy, chỉ đơn giản nghĩ tôi vào ký túc xá ở với bạn một hai hôm cho vui. Tôi không dám kể sự thật vì sợ bố mẹ không cho đi. Từ bé đến lớn tôi chỉ quanh quẩn trong thành phố nhỏ như lòng bàn tay. Có lang thang từ bệnh viện chỗ bố mẹ làm đến vườn hoa thành phố, hay la cà quán sách cũ phố Cửa Đông, lượn ra bờ sông Đào, vào chợ Rồng ngắm nghía hàng hóa thì tôi cũng vẫn có thể tự đi về nhà, và dù sao vẫn trong tầm kiểm soát của bố mẹ. Nhưng nhảy xe khách, đi mấy chục cây số thì không còn là chuyện nhỏ nữa.

Tôi thì không sợ. Phượng bằng tuổi tôi, tháng nào cũng theo xe đi về giữa Nam Định và Bình Lục thì sao tôi không làm được. Và quả thực chuyến đi ấy đã cho tôi dũng khí ban đầu để nuôi khát vọng khám phá chân trời của chính mình.
Chân trời ấy luôn vẫy gọi tôi tìm đến.

Năm lớp 11, tôi theo Ngọc - cũng là một bạn học cùng lớp, nhảy xe khách lên Hà Nội thăm chị gái Ngọc đang học Trường Đại học Y. Hai ngày ở Thủ đô, chúng tôi lấy xe của chị đạp quanh thành phố. Cần đi đến đâu thì hỏi đường. Nào hồ Hoàn Kiếm, nào Lăng Bác, hồ Tây... Có khi chẳng cần đích đến cụ thể, chúng tôi cứ nhẩn nha dạo chơi, cảm nhận một cuộc sống thật khác lạ. Hai đứa con gái tỉnh lẻ chở nhau trên chiếc xe đạp khô dầu kêu lọc xọc, háo hức ngắm nhìn Hà Nội. Hôm đầu, gần 10h tối vẫn chưa tìm thấy đường về ký túc xá nhưng chúng tôi không hề lo sợ. Cảm giác được tự mình vẽ nên “bản đồ khám phá” của riêng mình khiến tôi vô cùng phấn khích.

Những chuyến đi ấy, mãi sau này tôi mới dám kể với bố mẹ. Không nằm ngoài dự đoán, bố mẹ sợ chết khiếp vì sự liều lĩnh của tôi. Và mặc dù bảo tôi không được như vậy nữa, nhưng bố mẹ cũng thừa hiểu rằng không thể ngăn được khát vọng của tôi.

Tôi thì không quá bận lòng về nỗi lo âu của bố mẹ. Bởi với tôi người lớn luôn cả nghĩ và phức tạp hóa vấn đề. Trong khi tôi nghĩ mình có thể tự tin bước chân ra ngoài rệ cỏ chạy dọc con mương, tự tìm đến những chân trời thay vì ngồi hình dung, tưởng tượng và ước ao. Chính vì vậy nhiều năm sau và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn bị thôi thúc dấn bước vào những cuộc khám phá mới, để lại phía sau lưng những chân trời đã qua.

Nhưng rồi đến một lúc, tôi sực nhận ra rằng những chân trời cũ vẫn ở ngay phía sau tôi, vẫn dõi theo tôi. Nếu không có những chân trời cũ mở rộng vòng tay đón nhận, khích lệ tôi dấn bước, hẳn sẽ không có tôi như ngày hôm nay.

Những gì tôi đã trải nghiệm, những vùng đất tôi đã đi qua, những câu chuyện tôi đã nặng lòng, những người bạn tôi đã gắn bó..., đó chính là phù sa của chân trời cũ, bồi đắp nên chính tôi bây giờ, để tôi tự tin bước tiếp.

Gần hai năm qua trải nghiệm cuộc sống trong bối cảnh dịch bệnh, không được rộng chân bay nhảy đến những vùng đất mình khao khát, không được làm những điều mình yêu thích, cuộc sống đơn điệu trong bốn bức tường nhà, tận mắt chứng kiến nhiều mất mát đau thương diễn ra quanh mình..., nhưng chính nhờ vậy tôi đã tìm ra một chân trời khác cho mình. Ở đó, tôi được sống chậm lại, nhìn sâu vào bản thể, có thời gian lý giải cuộc sống quanh mình một cách cặn kẽ hơn. Ở đó, tôi học được niềm vui khi mỗi sáng nhìn thấy những bông hoa mới nở khoe sắc trên ban công nhà mình, bình yên khi nghe tiếng trẻ nô đùa trong ngõ nhỏ, hạnh phúc khi thấy tiếng mẹ vang lên trong điện thoại, nhắc về món cháo bí đỏ ngày bé mẹ hay nấu cho chị em tôi ăn...

Tôi không oán trách hay căm ghét con vi rút hình vương miện, bởi quy luật sinh tồn và phát triển, thiên tai, dịch bệnh sẽ luôn hiện diện trong cuộc sống của nhân loại. Chúng ta phải tự học cách để đối mặt và vượt qua.

Những điều xảy ra, bởi vậy chẳng có gì là vô nghĩa.

Với tôi, những chân trời ngày cũ vẫn luôn hiện diện ở đó, như đang thầm thì cất tiếng...

(0) Bình luận
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
  • Nhớ giàn nho của ngoại
    Sớm mai thức giấc, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, dịu dàng rơi trên bàn làm việc, lướt nhẹ lên những đồ vật quen thuộc: vài cuốn sách đang đọc dở, ly trà còn vương hơi ấm và... một chùm nho. Đưa mắt nhìn thật lâu vào chùm nho ấy, một cảm giác xao xuyến đầy mến thương y như vừa tìm được một người bạn cũ lâu ngày không gặp ùa về trong tôi.
  • Mùa về trên tay mẹ
    Kề má vào bàn tay mẹ, lòng tôi nghẹn ngào xót xa khi thấy từng vệt chai sần trên những đường nhăn chằng chịt nứt nẻ tựa trái na khô. Đôi tay mẹ bây giờ không còn khỏe, lập cập lẫn run run như buổi chiều hôm mòn vẹt vì nắng gió. Những mùa màng xưa cũ , những vệt trầm thăng đã quá nửa đời người lần lượt hiện lên trên đôi tay mẹ. Và ký ức tôi lại sụt sùi nhẩm đếm. Dẫu bốn mùa xuân - hạ - thu - đông đã neo sẵn vào đất trời nhưng mùa của mẹ còn ngổn ngang nhiều hơn cả thế.
  • Hương hoa mùa xuân tụ trong chén trà
    Năm nay mọi thứ dường như trôi qua chậm hơn, Lập Xuân rồi mà vẫn cứ rét ngọt và nắng hanh hao mãi. Phải đến qua Nguyên tiêu mới thấy lác đác mưa phùn cùng gió nồm ẩm thổi vào Giêng hai Bắc bộ. Chiều nay trà thất của tôi đón khách quý từ phương xa ghé thăm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Hà Nội: Ấn tượng chương trình nghệ thuật chào mừng thành lập phường Sơn Tây
    Chào mừng thành lập phường Sơn Tây (thành phố Hà Nội) đi vào hoạt động từ ngày 1/7/2025 theo Nghị quyết số 1656/NQ-UBTVQH15 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội, tối 5/7 tại sân khấu chính Phố đi bộ Thành cổ Sơn Tây, Đảng ủy – HĐND – UBND – Ủy ban MTTQ Việt Nam phường Sơn Tây tổ chức chương trình nghệ thuật với nhiều tiết mục đặc sắc, hấp dẫn.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
  • Chuyện người phụ nữ họ Trần cứu chúa Nguyễn trên phá Tam Giang
    Người phụ nữ họ Trần được dân gian kể là người có công cứu chúa Nguyễn Hoàng trên phá Tam Giang và đang được thờ tự ở xã Đan Điền (TP Huế) với tên gọi miếu Bà Tơ.
  • Diễn viên nhí Khôi Nguyên gây xúc động trong phim “Dịu dàng màu nắng”
    Mới chỉ sáu tuổi, Khôi Nguyên – diễn viên nhí vào vai bé Khoai trong phim truyền hình “Dịu dàng màu nắng” đã có diễn xuất chạm đến trái tim hàng triệu khán giả bằng lối diễn tự nhiên, chân thật, cảm xúc và đầy bản năng.
  • Mô hình y tế ba trụ cột đưa Phương Đông vào Top 3 Bệnh viện tốt nhất Việt Nam 2025
    Trong bối cảnh ngành y tế không ngừng chuyển mình, mô hình bệnh viện hiện đại, thông minh và lấy người bệnh làm trung tâm đã trở thành tiêu chuẩn mới. Danh hiệu Top 3 Bệnh viện tốt nhất Việt Nam 2025 là minh chứng cho hành trình bền bỉ của Bệnh viện Đa khoa Phương Đông – nơi chất lượng điều trị đến từ sự cộng hưởng giữa môi trường trong lành, công nghệ hiện đại và đội ngũ tận tâm. Cũng chính ba trụ cột ấy đã làm nên dấu ấn khác biệt của Phương Đông giữa một môi trường y tế ngày càng cạnh tranh
Đừng bỏ lỡ
Những chân trời ở lại
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO