Tản văn

Những bông hoa mang màu nắng

Tản văn của Võ Thu Hương 10:42 26/06/2023

Mùa hè, khi người người nhắc phượng, nhớ sen thì hoa dẻ vẫn gọi về một vùng nhớ trong tôi, âm thầm mà xôn xao. Hoa dẻ, tôi vẫn nghĩ những cánh hoa vàng ươm ấy là hiện thân rực rỡ nhất, nồng nhiệt nhất của mùa hè vùng quê nóng bỏng của mình.

hoa-de.jpg

Nhà tôi cách chân núi Quyết vài trăm mét. Hè về, lũ trẻ con thường canh lúc bố mẹ đi làm, những buổi được nghỉ học lại tha thẩn ven chân núi chơi với những trái, những hoa. Thi thoảng trong um tùm bụi rậm, bụi hoa dẻ bất ngờ mọc chen bên con đường mòn chạy vòng quanh núi gần nhà. Con đường chạy thành hình cánh cung, cong vòng ấy gắn với những ngày tiểu học của tôi. Có tới dăm con đường đi từ trường tiểu học về khu tập thể, đường ngắn nhất khoảng một cây số. Đường dài nhất là đường cánh cung ấy, hơn hai cây số. Và chúng tôi thích thú chọn con đường ấy vì có thể vừa đi về, vừa tha hồ ngắm hoa, ngó bướm.

Hoa dẻ nở vào mùa hè, những ngày cuối cùng của năm học, những bông hoa còn non xanh và chúng chỉ chín vàng khi hè về. Khi cảm giác chạm vào hương hoa dẻ là biết đã vào hè. Quanh năm bụi bờ cây dẻ nhạt nhòa chìm trong những màu xanh quen mắt, bỗng một buổi mai kia, đi ngang, một mùi hương ngọt lịm níu chân lại.

Hương hoa dẻ có vẻ như thích chơi ú òa, trốn tìm với đám trẻ con, cứ thích bất thình lình xuất hiện như thế để có khi cả lũ phải tranh giành nhau chỉ vì cả một lùm cây chỉ có một bông hoa đang độ ngát hương. Những người lớn ở quanh núi Quyết về sau cũng thích trồng cây hoa này, phần lớn để chiều lòng đám trẻ con, cho chúng sự thú vị khi thấy một bông hoa có khả năng chuyển từ màu xanh qua vàng. Bông hoa có khả năng “chín vàng” và lừng thơm mùi quả chín hấp dẫn. Chẳng ai bán hoa dẻ làm cảnh nên bố của bạn tôi phải leo lên núi Quyết, toát mồ hôi mới tìm ra một cây dẻ be bé để trồng trong sân nhà. Tới mùa hè, hoa thơm lừng cả con ngõ nhỏ.

* * *

Thuở bé, khoảng những năm đang học lớp 4, lớp 5, vào những ngày hè, tôi thường được mẹ gửi xe quen đi từ Vinh về Đô Lương. Những bông dẻ trong bụi rậm khi “chín” có màu vàng ươm nổi bật, hương toả lan rất xa. Hoa dẻ thơm nồng nàn khi “chín” vàng, nhưng với tôi, mùi quyến rũ nhất của bông hoa là khi úa tàn dần, cánh khô cong lại. Lúc ấy trong nồng nàn hoa dẻ như mang mùi hanh hao vị nắng. Có lẽ nắng tháng sáu, tháng bảy ươm đầy trong những cánh hoa ấy chẳng nỡ rời bông hoa mà đi, kể cả khi hoa đã tàn.

1660552974_de-1.jpg

Hoa dẻ chen chúc trong từng bụi rậm ở những con dốc núi đồi Ngọc Sơn dẫn về nhà bà nội gắn với suốt một thời ấu thơ tôi. Bà nội biết cháu gái thích hoa dẻ, đi đâu về cũng đứng tần ngần ngó quanh bụi rậm, nơi toát ra mùi thơm lừng. Lưng bà còng còng nhưng mắt khá tinh. Bà luôn tìm thấy một hai chùm hoa mang về cho cháu. Với con bé tôi tóc râu ngô vì suốt ngày đầu trần đội nắng ngày ấy, một bông dẻ thôi cũng như quà tặng đầy ý nghĩa của thiên nhiên, của bà. Mà nắng đâu chỉ trong những đóa hoa nồng nàn, nắng trốn trong vị mít thơm lừng, nắng theo cả trong vị trái chay chín thanh nhẹ mà bà nội vẫn hay mang về cho đứa trẻ thành phố mê những món quà quê bé nhỏ… Mắt tôi tinh hơn mắt bà, trẻ con dĩ nhiên cũng nhanh nhẹn hơn người già nhưng thiếu kinh nghiệm nên hầu như tôi không tìm ra được hoa dẻ nhanh bằng bà. Có khi suốt cả chiều đi đi lại lại dọc con đường chen chúc bờ bụi, hít hà mùi thơm của hoa lúc ẩn lúc hiện mà không hái được đóa hoa nào. Chiều về, khi những tia nắng cuối ngày chìm xuống dãy núi xa xa, niềm vui bất chợt đến như chực vỡ òa khi thấy bông dẻ vàng lấp ló. Tựa như những tia nắng của ngày đã ươm hết vào đó trước khi ngày kịp tàn.

Mùa hè là mùa để có thể cảm nhận rõ nhất vị nắng trong từng hương hoa vị quả. Và bông hoa bé nhỏ mang vị nắng, màu nắng thường theo tôi từ quê về phố, mang theo cả nỗi nhớ thương những ngày hè bên bà. Để rồi, mãi nhiều năm sau lớn lên, đi đến đâu gặp những đóa hoa màu vàng ươm, như móng rồng, hoàng lan… đứa cháu gái ấy cũng thấy mến yêu ngay khi nhang nhác giống bông dẻ, nhắc nhớ kỷ niệm bên bà khi xưa.

Anh lái xe ở cơ quan tôi hôm nọ tình cờ ngắt một bông hoa dẻ trên tường rào nhà mình đưa lên cơ quan. Con gái nhỏ của tôi ồ lên thú vị khi phát hiện ra đó là hoa dẻ - loài hoa lần đầu bé gặp nhưng đã từng biết rất lâu từ những câu thơ trong sách giáo khoa: “Bờ cây chen chúc lá/ chùm dẻ treo nơi nào/ Gió về đưa hương lạ/ Cứ thơm hoài xôn xao”. Bông dẻ bé nhỏ ấy gợi tôi nhớ tới những mùa hè xa ngái.

Khi tôi kể cho bé con nghe về những bông hoa dẻ trong ký ức tuổi thơ mình. Con bé nói, mẹ nhé, mùa hè nào đó con muốn về cùng mẹ, tìm những bông hoa bên chân núi như mẹ vẫn kiếm tìm suốt buổi chiều hè ngày xưa…/.

Bài liên quan
  • Một ly tỉnh & nhớ
    Người ta có muôn vàn cách để quên một điều gì đó nhưng để nhớ về kỷ niệm thì lại chẳng có nhiều. Tôi hay chọn buổi sáng thứ Bảy trong tuần để được thư thả về phố núi quê hương, ngồi đợi giọt đắng của đất đai, mưa nắng điểm từng nhịp xuống chiếc ly sứ như đợi thời gian mở cánh cửa diệu kì của mình.
(0) Bình luận
  • Những cơn mưa mùa hạ
    Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.
  • Cha tôi – người tuyệt vời nhất
    Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.
  • Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương
    Có đôi lúc tôi nghĩ, con người ta phải sống bao nhiêu cuộc đời mới đi hết được chiều dài thời gian, mới hiểu và cảm nhận đầy đủ lịch sử của cây cầu đầu tiên bắc qua sông Hồng, một cây cầu chạm vào ba thế kỷ. Cầu giống như con rồng khổng lồ uốn lượn trên cao với từng lớp vẩy thép đan xen, ngày đêm lặng lẽ bảo vệ người dân qua lại nơi dòng nước chảy xiết. Cây cầu ấy mang tên Long Biên, cây cầu bắc qua miền yêu thương.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Những bông hoa mang màu nắng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO