Người xa lạ

Truyện ngắn của Trác Diễm| 10/08/2017 10:46

Một cảm giác rùng mình ớn lạnh bò dọc theo sống lưng khi nàng đứng phía ngoài hành lang bệnh viện để đợi chồng nàng lấy xe đến đón. Những âm thanh rin rít nghiến lên trên nền gạch đá hoa thô ráp khiến nàng quay đầu lại, nhận ra mình đang đứng cạnh một tử thi nằm trên băng cáng và người ta đang làm cái công việc úp tạm lên mặt của người đàn ông một chiếc mũ phớt che nắng trước khi đưa ra nhà xác. Nàng liếc thấy vài món tóc của người đàn ông đó hãy còn xanh lắm. Thở dài, nàng thầm thì trong vòm họng đắng ngắt

Ngoài kia, một bà mẹ trẻ đang bế đứa con sơ sinh đi qua băng cáng và lướt nhanh qua nàng đi vào khoa sản. Bàn chân bé xíu với những ngón nhỏ thon hồng thò ra khỏi lớp vải bọc màu thiên thanh tự nhiên làm dấy lên trong lòng nàng một niềm xúc động không thể gọi tên. 

Người xa lạ
Minh họa của Lê Huy Quang

Nàng đưa tay đặt lên trên bụng mình. Cái bào thai con trai bảy tháng tuổi đang quẫy đạp trong bụng nàng đến xiêu vẹo. Nó dường như  không  cảm nhận được rằng mẹ nó đang mệt rã rời khi phải trải qua một quãng đường hơn 500 cây số để gặp lại cái người đàn ông đang đứng trước mặt mình mà nàng gọi là chồng. Và mới đây thôi, anh ấy đã chạy lăng xăng dẫn nàng đi làm thủ tục khám thai, dẫn nàng vào phòng siêu âm, làm thủ tục nộp lệ phí… ngốn gần hai tiếng đồng hồ để đợi đến lượt cuối cùng nàng cũng trở ra với kết quả siêu âm và cuốn sổ khám có dấu đỏ bệnh viện. Anh lộ vẻ vui mừng thở phào cầm lấy cuốn sổ nhét vào túi và lau vội lớp mồ hôi mướt dính lên trán khi ngồi đợi nàng dưới cái nắng chang chang ngột ngạt mùi thuốc thang, nước xịt tẩy bệnh viện. 

- Nào nhanh lên xe may ra còn kịp giờ hành chính. Chồng nàng trao vội chiếc mũ bảo hiểm rồi lao nhanh ra khỏi bệnh viện. Nắng. Bụi. Một khúc đường bê tông hầm hập khí đốt như nung như rang và bánh xe lúc trồi lên lúc lọt thỏm dưới những chỗ thủng làm toàn thân nàng nhảy lên xồng xộc, từng cơn đau quặn thắt dội ngược từ bụng dưới khiến khuôn mặt nàng biến dạng.

- Không kịp giờ rồi, họ đã đóng cửa. Chúng ta phải ngồi đợi đến một rưỡi chiều thôi. Giọng anh hơi gắt.

Sau bữa cơm bụi qua loa ven đường, chồng nàng chở nàng tới một quán cà phê mà trước đây họ đã từng tới.

Không gian mát mẻ làm dịu bớt đi nét căng thẳng ngột ngạt trên gương mặt của chồng nàng. Bây giờ anh ấy đang thản nhiên chơi trò chơi trên mạng. Biết làm gì để giết thời gian hay hơn bằng chơi bài điện tử cơ chứ. Nàng ngắm nhìn những ngón tay thon gầy của chồng nàng lướt lẹ làng trên màn mình một cách điêu luyện. Trong khi đó, nàng đã mường tượng trong đầu rằng cuộc gặp gỡ lần này sẽ có biết bao nhiều điều rất hệ trọng để nói cùng nhau. Thế nhưng, khi gặp họ lại toàn nói những chuyện không đầu không cuối và có khi chỉ là những câu chuyện  không đúng trọng tâm và vô nghĩa. Một lớp màng bàng bạc mỏng tựa hơi sương nhưng có một sức mạnh vô cùng lớn ngăn cách giữa hai người họ, đẩy họ về hai thái cực đối ngược nhau và không thể lý giải được.

***

Khoảng sân rộng loang loáng nắng trước mặt nàng trở nên thênh thang hơn, đôi lúc nàng nhầm tưởng đó là bầu trời và nàng như cánh chim lọt thỏm vào một không gian vô định, thả những âm buồn và chơi vơi đôi cánh mỏng.

Trước đây, nàng đã từng thích thú và hạnh phúc khi đi trên quãng trường, trên những bến bãi mênh mông rộng lớn và thích những con đường dài sâu hun hút.  Lúc ấy, nếu nàng đi chân mỏi thì đã có anh cúi xuống bóp chân và không ngần ngại xốc nàng lên lưng bước đi trước những cặp mắt tò mò ghen tỵ của bao người.

Nhớ lại những giây phút hạnh phúc ấy, trái tim nàng bỗng như ngân lên những giai điệu ngọt ngào sâu thẳm. Nàng đã yêu anh nhiều biết bao và anh cũng nói anh chỉ biết thế nào là tình yêu khi gặp nàng và chỉ còn ít tuần nữa thôi là đứa con trai bé bỏng của họ sẽ chào đời, vậy mà hôm nay họ lại dẫn nhau đến nơi này, đến một nơi không ai mong muốn…

- Anh chị đã làm xong mọi thủ tục cả rồi chứ?

- Vâng ạ, chị cho tôi nộp bổ sung. Chồng nàng rút trong túi ra cuốn sổ khám thai kèm theo cả bản siêu âm đặt lên bàn.

- Haiza… vợ bụng bầu to đùng thế rồi mà vẫn kéo nhau ra tòa ly hôn được sao? Lý do mâu thuẫn là gì vậy? Cô chánh văn phòng tòa án lia cặp mắt khó chịu lên mặt người đàn ông đối diện.

Anh lúng túng liếc mắt thật nhanh qua phía nàng và bắt gặp ánh mắt nàng cũng đang thảng thốt nhìn lại mình.

- Vì đó không phải là con tôi chị ạ. Anh nói nhanh đến mức nàng chỉ nghe như một cơn gió nhẹ thoảng qua và không làm lay động gì đến nàng cả.

- Vâng đó là con của một một thằng đàn ông khác, tôi đã hơn một lần ly hôn và lần nữa lại tiếp tục lỡ dại, và chính anh ấy vì muốn bảo vệ danh dự cho tôi mà cưới tôi, bây giờ tôi xin được trả lại tự do cho anh ấy. Xin chị hãy giải quyết giúp cho…

- Vâng… vâng đúng thế, chúng tôi gần như đã thỏa thuận với nhau điều này từ trước… mong chị giúp cho.

Cô chánh tòa án ngay lập tức hoán đổi ánh nhìn về phía nàng… Lúc này nàng chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn để tránh đi ánh nhìn xứng đáng ban phát cho một người đàn bà ngoại tình. Sau một hồi ngồi chịu đựng như kiểu tra tấn ở tòa, cuối cùng vợ chồng nàng cũng ký tá đầy đủ mọi thủ tục. Thực ra, ngoài việc rắc rối ở cái bào thai thì mọi vấn đề khác đều được giải quyết rất đơn giản vì nàng không yêu cầu và cũng không cần ở anh bất cứ điều gì cả. Nàng rời khỏi cuộc đời anh nhẹ nhàng như một chiếc lá rời cành. Như một quy luật tự nhiên, khi không thể níu giữ được nữa thì hãy dũng cảm đón nhận sự thật đó mà thôi. Nàng biết vậy và nàng đã chấp nhận nó dù lòng nàng đau đớn đến tột cùng khi vừa bước chân ra khỏi tòa. Hoàng hôn phía chân trời rớt xuống rất nhanh, nó trùm lên trong ánh mắt nàng và thấm đẫm lên bờ vai gầy guộc đi về phía không còn người đàn ông đó nữa.

Bất chợt anh đuổi theo xiết chặt tay nàng trong tay mình và đặt lên môi nàng một nụ hôn rất khẽ:  Hãy tha thứ cho anh, vì anh đã không nhận con trong khi sự thật đó là con anh. Anh biết em rất đau khổ và thất vọng về anh nhiều nhưng anh cũng có nỗi khổ của riêng anh. Anh không thể lo được cho em. Vì thế thoát khỏi anh em sẽ tốt hơn rất nhiều… Em thật tốt bụng và thánh thiện, nhưng sự thật là anh không còn tình cảm với em nữa. Hoàn cảnh của chúng ta thật khó khăn…

- Sẽ tốt hơn rất nhiều ư? Với cái bào thai bảy tháng, một đứa con nhỏ và  bây giờ nàng đang bơ vơ ở nơi đất khách quê người, không người thân, không nơi chốn đi về. Sẽ tốt hơn nhiều ư? Anh nghĩ vậy thật ư? Nàng cay đắng buông tay anh sau khi ném vào anh một ánh mắt rất sâu và không thể thốt lên được một lời nào lúc này nữa.

***

Bến xe đông đúc người qua lại, mùi mồ hôi, mùi hàng hóa ẩm mốc xộc lên khiến nàng lơ lửng bước đi như không trọng lượng. Nàng cố chen chân vào kiếm cho mình một tấm vé tối nay để trở về cái nơi nàng xuất phát với khoảng cách địa lý dài chừng 500 km, nơi nàng dự định sẽ sinh hạ đứa con của mình. Chồng nàng, à không, người ấy vẫn cần mẫn với ngón tay lướt trên màn hình. 

- Em đã mua được vé rồi à?

- Vâng.

- Đừng hận thù anh nhé?

- Vâng.

- Bây giờ chúng ta không còn là vợ chồng nữa, anh mong em sẽ tìm được ai đó và sống thật hạnh phúc. Hãy coi anh như một người anh, người bạn hoặc là coi anh như đã chết. Người ấy, vuốt nhẹ lên má nàng rồi nhấn ga vụt đi. 

Nàng nhìn theo chiếc xe lẫn vào đám đông, y hệt như cách đây mấy tháng người ấy chở nàng hòa vào dòng người tấp nập đi chơi, đi mua sắm. Nàng hạnh phúc úp mặt sau lưng anh, thầm thì: Em và anh hai người xa lạ nhưng đã không vô tình lướt qua nhau. Em hạnh phúc khi ở đây. Cảnh vật trước mắt nàng nhòe đi… Bỗng phút chốc anh đã trở thành người xa lạ.

Những cú đạp mạnh mẽ của đứa bé như muốn phá toang bóng tối để được tự do ra ngoài và cả cơn đói, cái khát cháy khô vòm họng khiến nàng không còn đứng vững, nàng lịm dần và một bàn tay vững chãi đã kịp nâng nàng dậy. Trước mắt nàng là một dáng người cao lớn trong bộ quân phục màu xanh lá.

- Anh đã vô tình chứng kiến câu chuyện của em. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi em ạ. Em hãy mạnh mẽ lên vì thiên thần nhỏ trong bụng em nhé.

Chiếc xe khách hú lên một hồi còi dài, nàng vội vàng bước lên xe sau khi để lại cho anh dòng địa chỉ và anh cũng chỉ kịp treo vào túi nàng một hộp cháo và ít bánh sữa. Anh đứng đó, xa dần và chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu giữa hoàng hôn. Nàng ngoảnh lại lưu hình ảnh đó một lần nữa trong đôi mắt đỏ hoe, thì thầm: Cảm ơn anh - Người xa lạ. 
(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Tọa đàm những vấn đề về kịch bản sân khấu hiện nay
    Với mong muốn tìm ra những nguyên nhân và giải pháp về vấn đề kịch bản sân khấu hiện nay, sáng 22/11, Hội Sân khấu Hà Nội tổ chức tọa đàm “Những vấn đề về kịch bản sân khấu” với sự tham gia của đông đảo hội viên trong hội.
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Huyện Thanh Oai: Đẩy mạnh triển khai Chỉ thị 30-CT/TU với tuyên truyền các Quy tắc ứng xử
    Huyện Thanh Oai đề cao và phát huy vai trò cá nhân của cán bộ, đảng viên và quần chúng nhân dân trong nhiệm vụ xây dựng người Hà Nội thanh lịch, văn minh; vai trò trách nhiệm của cả hệ thống chính trị, cộng đồng, mỗi gia đình trong xây dựng và giữ gìn môi trường văn hóa lành mạnh.
  • Các xã, phường mới của Hà Nội sau khi sáp nhập
    Sau khi sắp xếp lại, Hà Nội có 526 đơn vị hành chính cấp xã, gồm 160 phường, 345 xã và 21 thị trấn.
Đừng bỏ lỡ
Người xa lạ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO