Ngày còn đi học, gặp một cơn mưa bất chợt, tôi thấy vui vì được tắm trong mưa, nô đùa trong mưa. Cơn mưa tuổi thơ mà mai này có bôn ba khắp bốn phương trời cũng đâu dễ tìm lại. Một cơn mưa của thời gian.
Mỗi tuổi, con người ta lại như cái cây gai góc, xù xì và cứng cỏi thêm, đón nhận nắng mưa, oi bức, giá lạnh bằng một tâm thế khác, một xúc cảm khác. Ngẫm ra, đất trời cũng đôi khi cả tin, bồng bột và nông nổi như chính con người. Mùa này, sự nông nổi ấy làm bầu trời cao thêm, đất rộng hơn, những con đường xa xăm hun hút gọi bước chân ta đi. Cứ đi đã rồi tính tiếp.
Từ nhỏ, có lúc tôi đã tự hỏi: Ngoài chất diệp lục được quang hợp từ ánh nắng, ngoài mỡ mầu của đất, điều gì làm những hàng cây kia xanh đến thế? Hay, còn vì những cái cây cả tin, cả tin vào những trận mưa, cả tin vào làn gió ấm, cả tin vào sự hồ hởi của đất đai và lòng người mà cứ thế vươn lên, xòe tán?
Trong màu xanh thẫm đó có "lửa", một thứ lửa cháy bằng nội lực của mùa màng. Một thứ lửa cháy quên cả cái quy luật sinh - trụ - dị - diệt bất khả kháng của muôn loài, “cháy” vô thường tươi tốt cho đến khi mùa thu tới.
Nhưng nông nổi hơn còn là những người đã trót yêu mùa xanh non này. Một hàng phượng đỏ thắm sân trường, một con phố tím ngăn ngắt bằng lăng, một không gian “dát vàng” hoa hoàng yến, tất cả đang nhòe đi trong mưa như đã khắc sâu trong tâm hồn biết bao người. Nếu ta không yêu mùa như thế, sao mùa có thể cả tin mà xum xuê. Chỉ có nông nổi, hoa mới bừng nở, rồi mưa tức tưởi, rồi lòng tha thiết nhớ thương, rồi những tiếng đàn dương cầm vang lên trong mưa, hòa vào mưa, đẫm trong mưa mùa hạ.
Không hiểu sao mùa này những cánh chuồn chấp chới lại đáng yêu đến thế. Chúng chưa kịp đậu xuống đã lại vút bay, vừa mới nhận ra điểm tựa lại đã tha hương khuất nẻo. Những cánh chuồn tha thẩn biến nơi này thành cõi thần tiên của lũ trẻ. Mùa hạ tựa như thế giới cổ tích dành riêng cho lũ trẻ nhỏ náo nức, hồn nhiên tha hồ mà thả diều, bắt chim, đào dế... Cả đất trời và lòng người cùng chơi trận giả. Mưa ngập sân, gió thổi bạt triền đê, nắng rực rỡ... để cho lũ trẻ được thỏa thích đến quên cả về nhà. Mùa nông nổi chiều trẻ con thế đấy.
Mùa nông nổi, nên không toan tính. Bao nhiêu nắng đổ vào trái ngọt, bao nhiêu mưa đổ vào đất đai, bao nhiêu sinh khí làm lòng người náo nức… cứ ngút ngát mà tạo ra sức sống gặt hái mùa màng. Để rồi một mai khi mưa đã cạn, gió heo may về, thu lắng lại, mới thấy đất trời đã vì ta mà vợi đi quá nhiều. Những con sông gầy đi, nắng thưa, mưa nhạt, chỉ có tâm hồn ta vẫn vẹn nguyên một lòng yêu tha thiết. Ước gì mùa hạ cứ thế mà kéo dài mãi, ước gì lá sẽ không bao giờ phải rụng.
Mùa có thể nông nổi, cây cối có thể cả tin nhưng lòng người thì chưa bao giờ bồng bột. Chỉ có điều, trước sự náo nức ấy, dù biết trước mai này sẽ lại tiêu sơ mà đâu có thể chối từ. Chính tình yêu đời, lòng ham sống đã giúp ta vượt qua âu lo ấy để mỗi khi hạ đến gọi mời trong từng tiếng sấm lại ào ra đón cơn mưa thanh xuân của một mùa đầy nông nổi.