Tôi đặt bàn tay lên thân đa xù xì, chẳng biết cây bao nhiêu tuổi mà lớp vỏ phủ đầy dấu vết thời gian. Năm tháng trôi qua một cách lặng lẽ, cây vẫn ở đó, chứng kiến bao bước chân đến rồi đi, nghe bao nhiêu câu chuyện của khách qua đường và bình thản xanh ngát giữa đất trời, mặc kệ những thăng trầm của thời cuộc.
Những ngõ nhỏ quanh co đầy nắng. Dường như nắng nơi này cũng khác, mềm mại và óng mượt. Nắng xiên qua mấy ngọn cây rồi thả mình xuống con đường lát gạch những dải dài mờ ảo như mây khói. Nhịp sống thật bình lặng. Cái không khí nhàn tản và nhịp điệu thong dong như thấm đẫm trong từng hơi thở, ẩn trong từng viên gạch nằm lặng yên trên những con đường hun hút, những bờ tường cổ kính mà yên bình. Thả bước thật chậm, để nghe sự an yên ở chốn này chầm chậm thấm vào lòng.
Tôi đã dừng lại thật lâu bên cánh cổng khép hờ, lắng nghe tiếng trẻ con ê a học bài bên khung cửa sổ có giàn dây leo xanh mướt. Mấy cụ già ngồi dưới gốc hoa đại, chậm rãi đánh cờ. Hoa đại đang mùa đưa hương. Có cánh hoa rớt trên bàn cờ và nằm im lìm ở đó, có cánh hoa rớt trên nền gạch cũ, vẫn lặng lẽ tỏa hương dìu dặt. Bờ tường nơi đó có vạt hoa ngũ sắc rủ xuống, bung nở tưng bừng. Mùi hoa thật thơm, nghe cả vị ngọt dìu dịu như mùi ổi chín trong vườn nhà. Bên trong bức tường là vườn cây xanh mướt. Những cây bưởi xanh um đầy những trái đang chuyển màu xanh cốm. Lũ chim kéo về đầy trên cây, xôn xao ồn ã cả một góc vườn. Tiếng chim líu ríu, tiếng chuyện trò lao xao, và cả tiếng trẻ con ê a đọc chữ, khiến cho nơi này toát lên vẻ êm đềm. Nhà ai đang đốt lá khô trong vườn, sợi khói là đà miên man bay lên, màu xám mỏng manh được nắng phủ mật ngọt. Mùi lá đốt thơm nồng thân thuộc. Dường như năm tháng đã bỏ quên nơi này, để sự yên bình, cổ kính mãi mãi như ngày hôm qua, hôm trước.
Tôi chọn quán nước ven đình làng, ngồi nơi sạp gỗ, uống bát nước vối xanh, thưởng thức miếng chè lam ngọt lịm và nhìn dòng người thong thả bước qua. Người đông mà không xô bồ ồn ã. Chắc họ cũng như tôi, đến chốn này để tìm sự an yên trong tâm hồn. Dường như mọi phong cảnh nơi này, từ con đường, lối nhỏ, từ chiếc cổng nhà bé xinh, một mái ngói phủ rêu cổ kính đều trở thành phong cảnh hữu tình níu chân người qua. Tôi đã đi qua từng ngõ ngách, nhìn ngắm mọi khung cảnh để không bỏ sót bất kỳ một khoảnh khắc hạnh phúc nào. Thật chỉ muốn ngồi ở nơi này mãi mãi và chẳng bao giờ rời đi.
Đường Lâm đã gợi nên miền ký ức tươi đẹp. Ngay cả nụ cười hiền của bà cụ bán nước bên đình làng cũng khiến lòng tôi chảy tràn dịu ngọt. Giữa nhịp sống xô bồ nơi phố thị, những gấp gáp của đời người, đôi khi có một nơi êm đềm như thế để tìm về là đã đủ hạnh phúc. Những khoảnh khắc dịu dàng được sống thật chậm, cùng tận hưởng sự bình yên giữa những tháng ngày, lòng mình cứ vậy mà nhẹ nhõm bình an.