Chiếc giày của lọ lem

15/05/2017 10:50

Những người khóc thuê đã rời đi. Tôi nhìn hồi lâu vào đống vỏ bia và bánh kẹp thừa, chồng điện tín chia buồn trên bàn ăn, những tách cà phê và ly nước xếp đống trong bồn rửa. Trong phòng khách, xếp dọc theo bệ lò sưởi là những bưu thiếp thăm hỏi trên nền giấy hoa tinh tế viền đen, một bó huệ trắng trên bàn vẫn được bọc trong lớp giấy, chờ để cắm vào bình nước. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế dành riêng cho những vị quan khách. Thật khó có thể nắm bắt cảm xúc của chính mình vào lúc này.

Truyện ngắn của David Gardiner (Anh)

Chiếc giày của lọ lem

Rạng sáng, tôi cần phải trở về Anh với một cuộc sống khác. Đã bao lâu kể từ lần cuối tôi ghé thăm nơi này, ngôi nhà trong con ngõ hẻm tách biệt khỏi đường phố Belfast, là nơi tôi đã được sinh ra và trải qua hai thập kỷ đầu tiên của cuộc đời. Những giấy chứng tử và những bức thư từ chính quyền kéo tâm trí tôi trở về thực tại, về căn nhà mà tôi đang thăm viếng, về điều mà tôi đang cảm thấy. Mọi thứ ở đây, một phần trong tôi dường như không còn đúng nữa. Tôi có quên gì ngoài đảm bảo việc chuyển nhượng nhà và món tiết kiệm khiêm tốn của mẹ được công khai?

Trong khoảng hai mươi năm tôi đã cố gắng làm việc để trở thành một người khác, một người có học, ở tầng lớp trung lưu, với giọng Anh chuẩn và có quan hệ với các trí thức thuộc giới quý tộc tự trị của Luân Đôn. Tôi nhớ tới khoảng thời gian nỗ lực để chối bỏ mọi thứ mà căn nhà này đại diện. Tôi thuộc về vị trí trên chiếc ghế này, nơi mà mẹ hẳn sẽ mời tôi ngồi. Tôi có cảm giác mình như một kẻ phản bội nguồn cội, một gã đạo đức giả không hơn dưới lớp ngụy trang là bộ râu và miếng che mắt khi tham dự đám tang của người mẹ ruột. Có gì thật sự là của tôi hay tôi đã biến thành hình mẫu mà tôi luôn bắt chước?

Tôi quyết định lên gác, tới căn buồng đã từng là phòng ngủ của mình. Những hạt bụi nhảy nhót trong dòng tia sáng giữa khe hở hẹp trên rèm cửa. Dưới đáy tủ quần áo là cái hộp bìa cứng chứa đầy những món đồ cũ từ dạo trước mà mẹ sẽ không bao giờ vứt đi. Đó là bộ sưu tập các món trang trí cổ của tôi hồi thiếu niên. Tôi trải lên giường những quyển tập san, các bức ảnh, một con dao nhíp, mô hình một loại máy bay chiến đấu Russian Mig của Airfix, một cái kính thiên văn bằng nhựa, một chồng những đĩa nhạc vinyl, một hộp những tấm huy chương giải nhảy cao trong ngày hội thao của trường. Tôi nhớ là mình từng khá nhanh nhẹn và sở hữu một cặp chân dài. Kỳ lạ là tôi không hề có chút ký ức gì về một chiếc dép nhựa đi biển màu xanh, kích cỡ khá nhỏ mà chắc chắn sẽ chẳng bao giờ vừa chân tôi. Nó từ đâu ra, mà tôi giữ nó làm quái gì nhỉ? Đột nhiên tôi chết lặng khi những điều xưa cũ vụt hiện về.

Tôi đang dựa người vào thanh chắn trên boong tàu The Manxman, một tàu chở khách lớn gỉ sét thường mở dịch vụ đưa đón tuyến đường ngắn dành cho khách du lịch Belfast – Douglas (đảo Man). Đó là một sáng tháng bảy rực rỡ và hải cảng Manx đang dần hiện ra trước mắt tôi, lấp lánh trong ánh mặt trời tựa một bức minh họa trong truyện cổ tích. Một nỗi lo mơ hồ khi lần này dường như là một chuyến đi đến một vùng đất mới đầy hứa hẹn nằm ngoài sự giám sát của cha mẹ, thầy cô hay những người lắm chuyện. Quyết định tới đây là một điều dũng cảm, mà cũng có thể là liều lĩnh. Dường như tôi đang ở ngưỡng cửa của sự trưởng thành, đứng bên rìa của một thế giới đầy tự do và những khả năng vô hạn đang trỗi dậy. Sau lưng tôi những gia đình đang xô đẩy nhau, háo hức nhìn tàu cập bến, mong đợi là những người đầu tiên lên bờ, được trút bỏ đống túi xách va li và ở lì một chỗ trên bãi biển. Trẻ con líu lo trò chuyện với bố mẹ chúng, nỗ lực khơi gợi họ nhớ lại những lời hứa tham gia hội chợ, bảo tàng phù thủy hay những chuyến du thuyền trong những ngày tới.

Tôi nhìn quanh và thấy một cô gái có lẽ còn nhỏ hơn mình với mái tóc đen dài. Nàng diện một chiếc đầm ngắn màu vàng, xuyên thấu, bên vai đeo một chiếc túi nhỏ. Nàng cười đáp lại tôi. Trái tim tôi trở nên run rẩy, cổ họng nghẹn ứ, một luồng sóng nhẹ nhàng chạy khắp cơ thể. Suốt mười sáu năm qua, tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp như nàng, cũng chưa bao giờ có phản ứng như vậy. Tôi bất động không nói nên lời và cứ nhìn nàng trân trân. Nàng tới đây cùng bố mẹ, có vẻ nàng là con một, cha nàng đeo một chiếc vòng đai linh mục. Nàng khúc khích cười tôi trong khi tôi cố nhìn đi nơi khác. Cơ thể tôi như run lên và tầm nhìn mờ đi đôi chút. Bước vào cuộc đời tôi lúc đó là một bến bờ tươi đẹp.

Trên bờ phía đông bắc của hòn đảo, thời gian trôi mau trong khi chúng tôi nằm dài trên một tấm đệm cao su mỏng đầy bọt nước trong một chóp lều nhỏ dựng trong vũng cát hướng về phía bãi biển Ramsey. Nàng đang ở trong vòng tay tôi, chiếc váy nhỏ màu vàng đâu đó dưới chân chúng tôi cùng với một đôi xăng đan đi biển màu xanh da trời. Đó là ngày tuyệt nhất đời tôi. Giờ đây tôi kiệt sức và hoàn toàn mụ đi. Đầu óc tôi thì như trên mây và phải cố lắm tôi mới giữ cho mình tỉnh táo.

Anh chưa bao giờ làm việc này trước đây, phải không? -  Nàng thì thầm.

“Sao cơ? Tất nhiên là anh… chưa. Chưa bao giờ. Nó thật tuyệt. Thật không thể tin nổi. Chúng ta có thể làm lại đúng không? Anh không muốn em rời đi. Cho đến tận cuối đời. Em sẽ mãi mãi ở bên anh… phải không?”

Nàng chần chừ trước câu hỏi. “Đến cuối đời sao? Hẳn là một khoảng thời gian dài.”

“Anh không muốn ai khác ngoài em cả… không bao giờ. Anh không quan tâm nếu như em có thai hay…”

“Có thai! Anh nghĩ em ngốc lắm hả?” Nàng vuốt ve khuôn mặt tôi. “Nghe này, anh tốt, rất tốt. Nhưng em sẽ về nhà vào ngày mai, và em có bạn trai rồi. Anh ấy sẽ đánh chết anh nếu anh ấy biết chúng ta đang làm gì.”

Mắt tôi mở to. Điều này không thể xảy ra được. Nàng còn nhỏ hơn cả tôi, làm sao nàng lại có bạn trai được? Nếu như nàng không hề có chung cảm xúc như của tôi dành cho nàng, sao nàng có thể khiến tôi điên lên vì khoái lạc đến vậy? Làm sao một cô gái xinh đẹp, đáng yêu và tuyệt vời đến vậy có thể làm điều gì khiến tôi tổn thương?

Tôi ngồi dậy và nhìn vào khoảng không im lặng trong lúc nàng mặc lại đồ bơi và nhét chiếc váy cùng mọi thứ vào túi.

“Em phải đi đây,” nàng vui tươi nói, “Bố em sẽ nghi ngờ mất. Có lẽ em sẽ gặp lại anh trước khi đi.”

Túp lều bỗng trở nên trống rỗng. Trong trạng thái choáng váng, tôi thậm chí còn không thể nói lời từ biệt. Tôi ngồi đó hồi lâu trước khi lục tìm lại quần áo và mặc vào người. Khi dọn dẹp lại sàn lều, tôi tìm thấy chiếc giày mà người chủ của nó tôi không còn gặp lại.

Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi đã học được một số bài học sâu sắc. Những ước mong và kiểu mẫu về một mối quan hệ lâu dài được cân nhắc. Tôi học được rằng thật trớ trêu tình yêu của mình sẽ không được đáp lại. Tôi chỉ là phương án cho một kỳ nghỉ ngắn ngày nhưng sẽ không được chấp nhận như một người bạn trai trong mối quan hệ lâu dài mà tôi hằng mơ ước và cố gắng. Một gã bạn trai xịn sẽ không tha cho tôi. Bằng cách nào đó, tôi sẽ luôn chiếm một vị trí ưa thích thứ hai hoặc thấp hơn trong lòng người đẹp. Nhân duyên của tôi được định rõ là nằm ở một vùng đất mùa hè lạc lối. Tôi lẽ ra không nên đòi hỏi, nên cảm thấy biết ơn vì bất kỳ điều vụn vặt gì tới và đi. Trong những vụ cá cược ái tình, tôi là con ngựa vẫn cứ mải miết đua mà không bao giờ được xếp hạng.

Trong cơn mộng mị, khuôn mặt của những người phụ nữ tôi cứ ngỡ là đã từng yêu cứ thế xếp chồng lên nhau, bắt đầu từ cô gái trên bãi biển trong một ngày hè rất lâu về trước. Với một nỗ lực to lớn, tôi lờ mờ nhớ lại một mẩu đối thoại trong lúc tôi và mẹ đang tháo dỡ hành lý sau chuyến đi:

“Giày ai đây con?”

“Không của ai cả mẹ à. Mẹ vứt đi hộ con nhé!” Mẹ tôi mang chiếc giày đi, không nói một lời.

“Món quà từ biệt mẹ tặng con” - Tôi thì thầm, ngắm nghía chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem trong tay. Dù có vừa chân của ai chăng nữa… Tôi luồn ngón tay mình vào phía bên trong, câu thần chú dường như tan vỡ. Không hiểu sao tôi cười. Như thể còn một ai đấy trong căn phòng.

“Bộ râu giả và miếng bịt mắt không thể lừa mẹ được phải không?”

(0) Bình luận
  • Trao giải 11 tác phẩm xuất sắc “Truyện ngắn Sông Hương 2024”
    Ban tổ chức đã trao giải 11 tác phẩm xuất sắc cho cuộc thi “Truyện ngắn Sông Hương 2024” do Tạp chí Sông Hương phát động.
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
  • Lễ phạt vạ
    Ba ngày nữa là đến giao thừa mà Cầm Bá Cường chưa thể về nhà. Đã vậy anh còn mắc vạ trưởng bản, phải chịu phạt. Ký túc xá giáo viên ở Mường Lôm giờ đây còn mỗi mình anh. Ôi chao là buồn! Cầm Bá Cường nhìn ra khoảng sân ký túc xá.
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • UNESCO trao Bằng công nhận Công viên địa chất toàn cầu Lạng Sơn
    Công viên địa chất toàn cầu UNESCO Lạng Sơn là minh chứng rõ nét cho nỗ lực gìn giữ và quảng bá di sản văn hóa Việt Nam cùng với các di sản văn hóa phi vật thể như tín ngưỡng thờ Mẫu, hát Then của người Tày, Nùng, Thái...
  • 9 tựa sách hay trong Tủ sách gia đình của Nhã Nam
    Ngày Gia đình Việt Nam 28/6 là dịp để mỗi người lắng lại, cảm nhận rõ hơn giá trị của tình thân, của những khoảnh khắc bên nhau giản dị mà quý giá. Trong nhịp sống hiện đại, một trong những cách đẹp đẽ để giữ gìn và bồi đắp sợi dây gắn kết gia đình chính là cùng nhau đọc sách – những cuốn sách đầy yêu thương, sẻ chia và thấu cảm. Hiểu được điều đó, Nhã Nam đã kỳ công tuyển chọn và xây dựng Tủ sách Gia đình. Đây là những cuốn sách giúp nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ, lan tỏa giá trị yêu thương trong mỗi mái ấm, để mỗi em bé đều được lớn lên trong vòng tay chan chứa hạnh phúc của gia đình.
  • Phu nhân Tổng Bí thư và Tổng Giám đốc UNESCO tham dự triển lãm ảnh "Chúng tôi có thể"
    Các tác phẩm là sản phẩm tiêu biểu của dự án “Chúng tôi CÓ THỂ” – sáng kiến phối hợp giữa UNESCO và Bộ Giáo dục và Đào tạo, hướng đến mục tiêu trao quyền học tập và phát triển toàn diện cho phụ nữ và trẻ em gái dân tộc thiểu số tại các vùng khó khăn.
  • Người đẹp Phú Yên Hà Trúc Linh đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2024
    Hà Trúc Linh - 21 tuổi, quê Phú Yên, sinh viên Đại học Tài chính Marketing TP HCM - vượt top 24 để đoạt vương miện Hoa hậu Việt Nam 2024.
  • Ra mắt sách “Phụ nữ bàn về vấn đề phụ nữ trên Phụ nữ tân văn"
    Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam vừa ra mắt cuốn sách "Phụ nữ bàn về vấn đề phụ nữ trên Phụ nữ tân văn", tuyển chọn các bài viết tiêu biểu của nữ trí thức trên tuần báo Phụ nữ tân văn – một diễn đàn quan trọng trong phong trào nữ quyền Việt Nam đầu thế kỷ XX. Ấn phẩm dày 600 trang, do Đoàn Ánh Dương biên soạn và giới thiệu, được phát hành trên toàn quốc từ tháng 6/2025.
  • Hà Nội nêu cao tinh thần “địa phương quyết, địa phương làm, địa phương chịu trách nhiệm”
    Tại kỳ họp thứ 24 (kỳ họp chuyên đề) diễn ra sáng 27/6, HĐND Thành phố Hà Nội khóa XVI, nhiệm kỳ 2021-2026 đã thông qua Nghị quyết về phân cấp quản lý nhà nước một số lĩnh vực kinh tế - xã hội trên địa bàn Thành phố, bảo đảm thực hiện đúng phương châm “địa phương quyết, địa phương làm, địa phương chịu trách nhiệm”.
  • Phát động cuộc thi ảnh báo chí 'Việt Nam trên hành trình đổi mới’
    Cuộc thi ảnh báo chí “Việt Nam trên hành trình đổi mới” do Báo Nhân Dân phối hợp Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam tổ chức nhằm tuyên truyền, quảng bá hình ảnh đất nước, con người, những thành tựu về chính trị, kinh tế, xã hội, văn hóa cũng như vị thế của Việt Nam trong quá trình hội nhập quốc tế trong quá trình 40 năm đổi mới.
  • Hà Nội sửa đổi, bổ sung quy định phân cấp nguồn thu, chi để mô hình chính quyền địa phương 2 cấp hoạt động hiệu quả
    Để có cơ sở điều chỉnh, giao dự toán ngân sách năm 2025 cho các xã, phường sau sắp xếp đảm bảo nguồn ngân sách để thực hiện các nhiệm vụ được giao từ ngày 1/7/2025, HĐND Thành phố Hà Nội ngày 27/6 đã thông qua Nghị quyết sửa đổi, bổ sung một số nội dung quy định tại Nghị quyết số 22/2022/NQ-HĐND ngày 08/12/2022 về phân cấp nguồn thu, nhiệm vụ chi giữa các cấp ngân sách, định mức phân bổ ngân sách Thành phố và tỷ lệ phần trăm phân chia nguồn thu giữa các cấp ngân sách giai đoạn 2023-2025.
  • Trình chiếu loạt phim đỉnh cao của Hàn Quốc tại Liên hoan phim châu Á Đà Nẵng lần 3
    Liên hoan phim châu Á Đà Nẵng lần 3 diễn ra từ ngày 29/6 – 5/7 sẽ có nhiều hoạt động hấp dẫn, đặc biệt khán giả sẽ có cơ hội gặp gỡ nhiều diễn viên Hàn Quốc.
  • Festival Nông sản Hà Nội: Thúc đẩy mô hình canh tác, chế biến và tiêu dùng nông sản gắn với văn hóa – du lịch
    Từ ngày 26 - 29/6/2025, tại quận Tây Hồ, Sở Nông nghiệp và Môi trường Hà Nội phối hợp UBND quận Tây Hồ tổ chức Festival Nông sản Hà Nội lần thứ 4 – sự kiện xúc tiến thương mại nông nghiệp thường niên đang ngày càng khẳng định vị thế là điểm hẹn lớn của người tiêu dùng và các nhà sản xuất nông sản trên cả nước.
Chiếc giày của lọ lem
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO