Từ chối

Arttime| 08/07/2022 14:48

Người ta có thể nại đủ mọi lý do để từ chối nhiệm vụ, trách nhiệm, những điều không mang lại lợi ích thiết thực mà chỉ gây mệt mỏi, phiền hà. Ví dụ: từ chối sự điều động của tổ chức đến nhận công tác ở những nơi xa xôi, hẻo lánh, khó khăn, vất vả; từ chối giải quyết công việc cho người khác thuộc phạm vi trách nhiệm của mình, từ chối lao động nghĩa vụ...

Đó là những sự từ chối xuất phát từ lòng ích kỷ, bất cứ kẻ tầm thường nào cũng có thể mắc. Nhưng có một sự từ chối khác thật đáng trân trọng, ca ngợi, không phải ai cũng dễ dàng làm được, hoặc nếu có cũng phải qua một quá trình đấu tranh tư tưởng để phát huy bản lĩnh, nghị lực. Đó là từ chối địa vị, danh vọng, những lời mời thú vị, hấp dẫn, đem lại cả danh và lợi. Tóm lại là từ chối.

Bên cạnh những kẻ bằng mọi cách chạy chọt, thậm chí dùng tiền để mua chức quyền mà Đảng và Quốc hội ta đã nghiêm khắc lên án, vẫn có những người sẵn sàng từ chối bằng việc xin rút lui khỏi danh sách đề cử trong những kỳ bầu bán các chức vụ.

Những người tự thấy tuổi đã cao, sức đã yếu, khả năng bất cập với yêu cầu của công việc mà từ chối đã là quý, lại còn có người không như vậy, mà còn dồi dào phong độ và năng lực vẫn từ chối, chỉ vì họ tự thấy nếu ngồi vào “ghế” sẽ không phát huy được hết tác dụng so với làm chuyên môn thuần túy.

Có người chưa hẳn đã nhiều tuổi, rất quen công việc quản lý nhưng tự thấy đã tại vị khá lâu, cần nhường lại vị trí, trách nhiệm cho người khác để “đổi mới”, tránh sự nhàm chán, cũ. Đó quả là những tấm gương đáng trân trọng. Họ thực sự là những nhân cách đáng nể, giàu lòng tự trọng, lại luôn biết đặt lợi ích của cộng đồng lên trên lợi ích cá nhân.

Từ chối - 1

Ảnh minh họa

Đó là nói trên bình diện xã hội nói chung. Còn trong văn nghệ, chuyện từ chối cũng có điều đáng bàn. Có một sự thật khá phổ biến, không biết nên được coi là hay hay dở: Nhiều người quá nhiệt huyết với lao động sáng tạo, quá say mê phục vụ công chúng đến mức cứ sáng tác được áng văn, thơ nào là sốt sắng gửi đăng báo.

Gửi rồi mà chưa được đăng thì liên tục điện thoại, gặp trực tiếp để giục giã, có khi nhờ cả thế lực bên trên “ép” xuống, gây áp lực cho tòa soạn. Viết được nhiều nhiều một chút là bỏ tiền ra để in cả tập, rồi tự phát hành khắp nơi. Không ít người thay vì cố gắng rèn luyện, nâng cao chất lượng bài vở, đã chỉ lo săn đón, “quan hệ” với các báo để “lọt” được cửa biên tập.

Có diễn viên luôn “xin” vai diễn khiến đạo diễn khó xử, nể, lúc đầu có ý mời người khác nhưng trước nhiệt tình quá lớn của cộng sự mà cũng tặc lưỡi “ok”. Không đến mức như thế mà phổ biến hơn là vui vẻ nhận lời trước bất cứ lời mời nào, không bận tâm đến kịch bản có hay, vai có hợp hay không, nên đã dẫn đến tình trạng “tuần chay nào cũng có nước mắt”, một lúc tham gia đóng nhiều phim, tần suất đóng phim quá nhiều, làm sao không nhàm chán, khán giả không ngán ngẩm?

Đã mấy ai có được sự từ chối trong lĩnh vực đang bàn? Có người làm thơ, viết truyện đang ở một cương vị nào đó, cứ những ngày lễ, Tết hoặc kỷ niệm trọng đại, nhiều tờ báo ra những số đặc biệt lại đến “xin” bài vở. Giá mà người được mời biết từ chối thì cái diện tích dành cho bài vở dông dài kia sẽ được đăng tải một nội dung khác hữu ích hơn và cũng khiến cho bản báo đỡ khó xử hơn.

Từng có những nhà quản lý có chút ít nghề nghiệp đạo diễn. Vậy là thay vì mời các đạo diễn tài năng, tên tuổi, các đoàn nghệ thuật đã rất “thông minh” để mời nhà quản lý đó dựng vở cho mình. Sẽ thuận lợi đủ đường: Tiết mục chắc chắn không bị đổ hoặc bị sửa khi duyệt, cầm chắc có kinh phí rủng rỉnh để dựng. Chỉ khổ công chúng phải xem một tác phẩm sân khấu tầm thường và tác giả kịch bản phải trao đứa con tinh thần vào tay một “bà đỡ” vụng về, kém trình độ chuyên môn.

Giá mà nhà quản lý có máu mê nghệ sĩ kia biết từ chối, vẫn hết lòng nâng đỡ đoàn nghệ thuật dưới sự quản lý của mình, nhưng để cho họ được thoải mái lựa chọn đạo diễn? Và ngay cả đạo diễn thực sự giỏi, đã có thương hiệu, biết tiết chế, từ chối những kịch bản non yếu thì đã không có tình trạng từng xảy ra: Trong một kỳ hội diễn, liên hoan, đã dàn dựng tới dăm, bảy vở. Dẫu có tài năng lớn đến đâu, dựng vở ôm đồm trong cùng một thời gian như vậy thì không thể đảm bảo chất lượng.

Sự từ chối của đạo diễn, của diễn viên trước lời mời của đối tác còn khiến người mời phải suy nghĩ về chất lượng kịch bản hoặc cung cách làm việc của mình. Có thể do người được mời bận rộn, không có thời gian, cũng có thể do chất lượng kịch bản yếu kém hoặc bất cứ lý do nào đó khiến họ không hứng thú nhận lời. Và như vậy, buộc phía mời phải nâng cao, cải tiến.

Tuy không nhiều nhưng đã có những tấm gương rất đáng quý về sự từ chối. NSND Đào Mộng Long - một cây cổ thụ lớn, một tài năng kiệt xuất trong lĩnh vực sân khấu - là một trường hợp đáng để nhiều thế hệ diễn viên coi là tấm gương về nhiều phương diện trong đó có vấn đề đang bàn. Là diễn viên sân khấu tài năng với lối diễn hết sức chân thực, dung dị, sinh động, dẫu chỉ vào một vai phụ nhưng cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem, ông được nhiều đạo diễn điện ảnh mời đóng phim.

Thuở ấy - thời Đào Mộng Long đang sáng chói trên sân khấu - chưa có phim truyền hình mà chỉ có phim nhựa, được mời đóng phim loại này là may mắn, niềm mơ ước của bất cứ diễn viên điện ảnh cũng như sân khấu nào. Sau khi đọc kịch bản, ông đều có lời từ chối khéo, khi thì bận nhiều việc, khi thì sức khỏe không tốt, lúc tạng người không hợp với nhân vật. Nhưng thực chất là sau khi đọc kịch bản, ông thấy yếu kém, không thể nhận lời.

Trường hợp đạo diễn phim Đông Dương mời, lúc đầu nhận, nhưng khi bắt tay vào công việc, ông đề nghị sửa lại một vài chi tiết cho phù hợp với tính cách người Việt Nam, không được đạo diễn đồng ý, ông đã từ chối, mặc dù biết rõ “cát xê” rất cao, vì đạo diễn là người nước ngoài (nếu vào địa vị người khác, khả năng nhiều hơn sẽ là răm rắp chiều theo ý đạo diễn để mọi việc “thông đồng bén giọt”).

Biết những chi tiết trên, người ta sẽ không ngạc nhiên vì sao một diễn viên xuất sắc như ông mà trong đời chỉ duy nhất một lần xuất hiện trên màn ảnh (vai địa chủ Bạ Kinh trong phim Vĩ tuyến 17 ngày và đêm của đạo diễn Hải Ninh), trong khi rất nhiều diễn viên “thường thường bậc trung”, không thể so được với ông lại đóng phim quá nhiều trên màn ảnh nhỏ.

Nhạc sĩ Trần Chung cũng là một trường hợp đáng nể. Lúc ông còn sống, người viết bài này đã mục sở thị hai lần ông từ chối những lời mời khá hấp dẫn (trả thù lao hậu hĩnh hơn mức thông thường). Thấy ông có nhiều bài hát hay viết về các ngành, nghề, một nhà máy nọ đến nhờ ông sáng tác “nhà máy ca”. Cách đây mấy chục năm, vàng khi ấy mới có mấy trăm nghìn một chỉ, mà họ đã hứa sẽ trả ông 5 triệu đồng. Nhưng thấy công việc của nhà máy kia quá khô khan, khó có thể cho ra bài hát hay, ông đã tìm cách từ chối.

Lại nữa: Một đạo diễn phim truyền hình thích nhiều bài hát của ông, đã mời làm nhạc cho phim anh ta sắp triển khai. Ông nói rất thật: “Tôi chỉ viết ca khúc, không có khả năng làm nhạc không lời cũng như phối khí nên không thể đảm đương” và ông đã giới thiệu một vài nhạc sĩ khác, vừa làm nhạc không lời giỏi, vừa viết ca khúc cũng hay. Quả là hiếm có người như ông. Trong trường hợp trên, ông hoàn toàn có thể vẫn nhận lời, rồi cộng tác với một nhạc sĩ khác làm phần nhạc không lời. Vả lại nhạc cho phim truyền hình đâu có cần nhiều công phu của người nhạc sĩ – như tình hình lâu nay vẫn xảy ra!

Mỹ Bình là một ca sĩ không hát nhiều trên làn sóng cũng như trên các sân khấu. Cả cuộc đời, bà chuyên tâm cho việc giảng dạy thanh nhạc ở nhạc viện. Nhưng công chúng đã ưa thích giọng hát của bà qua hai bài hát thật ấn tượng: Người Hà Nội (Nguyễn Đình Thi), Cá lội đồng xanh (Vũ Thanh). Người ta còn quý trọng hơn khi biết Thanh Lam – “nữ hoàng” nhạc nhẹ của Việt Nam từ lúc nổi tiếng đã được nhiều báo chí, các đài truyền hình giới thiệu, làm chương trình.

Họ truy tìm người có công giảng dạy, đào tạo cô thành tài. Người đó chính là Mỹ Bình (khi Thanh Lam có ý chuyển từ học đàn tỳ bà sang thanh nhạc, không giảng viên nào ở nhạc viện muốn dạy vì không tin ở sự phát triển của cô, chỉ có Mỹ Bình là sẵn sàng). Đương nhiên là họ đã phỏng vấn người giảng viên có uy tín này. Nhưng bà một mực từ chối. Chi tiết này chỉ khiến bà trở nên đáng quý trọng hơn trong con mắt đồng nghiệp và người hâm mộ.

Đây đó, cũng còn những trường hợp người công chức từ chối những lời mời, người có vai trò từ chối xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Nhưng nhìn chung không nhiều bằng ngược lại, tức là háo hức nhận lời, có khi còn chạy chọt lộ liễu hoặc tế nhị hơn là gợi ý như đã nói. Biết từ chối chính là một cách giữ giá trị của mình, đồng thời thể hiện thái độ tôn trọng công việc, tôn trọng cộng đồng. Mong sao ở mọi nơi, trong mọi lĩnh vực, người ta biết đến từ chối như một thói quen, một tập quán.

Tên gọi Hoa hậu Hòa bình Việt Nam: Tranh chấp chưa có hồi kết

(0) Bình luận
  • "Người Hà Nội" đã và đang làm tốt sứ mệnh lan tỏa văn hóa Thủ đô ngàn năm văn hiến
    "Người Hà Nội" sẽ mừng "sinh nhật" tuổi 40 vào ngày 8/5/2025. Chặng đường 40 năm xây dựng và phát triển, Người Hà Nội đã có được một “hệ thống” cộng tác viên là văn nghệ sỹ ở nhiều lĩnh vực: văn học, mỹ thuật, nhiếp ảnh, điện ảnh, lý luận phê bình;… các nhà báo, nhà nghiên cứu, nhà khoa học hàng đầu Thủ đô và cả nước.
  • PGS.TS Nguyễn Hữu Sơn: “Người Hà Nội ” luôn giữ được “chất” Hà Nội
    PGS. TS Nguyễn Hữu Sơn là một cộng tác viên có nhiều bài viết chất lượng đăng trên Người Hà Nội, từ những ngày đầu nhà văn Tô Hoài làm Tổng Biên tập báo Người Hà Nội. “Đọc Người Hà Nội, người ta thấy được cái "chất" Hà Nội, thấy được những tâm tư, tình cảm của nhiều cây bút là văn nghệ sỹ tài năng và những câu chuyện, vấn đề của Hà Nội” - PGS.TS Nguyễn Hữu Sơn, chia sẻ.
  • Nhà văn Lê Phương Liên: "Còn có thể gõ bàn phím thì tôi còn viết về Hà Nội, viết cho Người Hà Nội"
    Nhà văn Lê Phương Liên nổi tiếng trên văn đàn Việt Nam với nhiều tác phẩm văn học thiếu nhi đặc sắc. Ít ai biết, tác giả truyện ngắn “Câu hỏi trẻ thơ” là cộng tác viên gắn bó với Tạp chí Người Hà Nội suốt 40 năm nay. Nhà văn Lê Phương Liên, chia sẻ: “Tên gọi Người Hà Nội luôn nhắc nhở tôi “dù có đi bốn phương trời” thì cũng luôn nhớ về Người Hà Nội để gửi, viết bài”, và viết bài cho “Người Hà Nội” chính là viết cho quê hương mình.
  • Văn học trong thời đại số - Những cơ hội và thách thức
    Vai trò không thể thay thế của văn học trong việc phản ánh đời sống và truyền tải giá trị nhân văn, đặc biệt trong bối cảnh thời đại số.
  • Đổi mới thi ca cũng không được xa lạ với con người
    Cuộc đối thoại của nhà thơ với thời đại trong thơ ca mang lại hy vọng, nâng cao giá trị con người ngay cả trong thời điểm bi tráng nhất của lịch sử hoặc thời khắc đau khổ nhất của mỗi một số phận. Một nhà thơ đích thực phải biết dùng ngôn ngữ của thơ để chạm vào tâm hồn con người. Không chỉ bằng sự phá vỡ sắc cạnh của lý trí, ngôn ngữ đó cần có thêm cảm xúc của trái tim - những cảm xúc được tái hiện từ chất liệu đời thường.
  • Thú vị ngôn từ
    Nhà văn viết truyện ngắn, tiểu thuyết nếu chỉ kỳ công ở việc tạo cốt truyện, kết cấu tác phẩm, xây dựng nhân vật cùng các mối quan hệ, số phận con người mà quên mất trau chuốt ngôn từ thì sẽ giảm đi nhiều phần giá trị tác phẩm. Để thỏa mãn bạn đọc thì rất cần những trang viết hấp dẫn, lôi cuốn bởi ngôn từ, như miêu tả người và cảnh, diễn đạt trữ tình nội tâm…
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Truyện tranh: Khi văn hóa - lịch sử “kết duyên” cùng hội họa
    Sáng 11/5, tọa đàm "Truyện tranh: Khi văn hóa – lịch sử “kết duyên” cùng hội họa" do NXB Kim Đồng phối hợp với Viện Pháp tổ chức đã diễn trong khuôn khổ chuỗi hoạt động của dự án phát triển truyện tranh tại Việt Nam và Những ngày văn học châu Âu 2025. Sự kiện được tổ chức nhân dịp ra mắt hai cuốn truyện tranh "Ký ức kiều bào: Lính thợ – Lao động Việt tại Pháp giữa Thế chiến II" và "Ký ức kiều bào: Chân đăng – Phu mỏ người Việt ở Tân Thế giới". Hai tác phẩm như lát cắt lịch sử sinh động, tái hiện bằng hình họa và màu sắc số phận những người Việt tha hương giữa thế kỷ XX đầy biến động.
  • Cơ hội chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật tạo hình đặc sắc về Chủ tịch Hồ Chí Minh
    Vào sáng ngày 16 tháng 5 năm 2025, tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam sẽ diễn ra lễ khai mạc triển lãm chuyên đề “Hồ Chí Minh trong nghệ thuật tạo hình”. Đây là hoạt động ý nghĩa nhân dịp kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025), đồng thời là dịp để công chúng chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật đặc sắc về hình tượng Người - vị lãnh tụ kiệt xuất của dân tộc Việt Nam.
  • Dấu ấn tuổi thơ Bác Hồ qua trang viết của nhà văn Sơn Tùng
    Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025), Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật tái bản lần thứ ba tác phẩm "Bông sen vàng" của nhà văn Sơn Tùng – một trong những cuốn sách tiêu biểu viết về thời niên thiếu của Bác.
  • Sắp diễn ra Diễn đàn “Hợp tác Công nghệ cao và Đổi mới sáng tạo Việt Nam – Áo 2025”
    Diễn đàn “Hợp tác Công nghệ cao và Đổi mới sáng tạo Việt Nam – Áo 2025” đánh dấu một bước tiến chiến lược trong quan hệ hợp tác phát triển công nghệ và đổi mới sáng tạo giữa hai quốc gia.
  • Nhiều cơ hội cho đoàn viên, thanh niên tại phiên giao dịch việc làm lưu động quận Ba Đình
    Ngày 10/5, tại Trường THCS Phan Chu Trinh, Sở Nội vụ thành phố Hà Nội đã phối hợp UBND quận Ba Đình chỉ đạo Trung tâm Dịch vụ việc làm Hà Nội, Phòng Nội vụ quận Ba Đình tổ chức “Phiên giao dịch việc làm lưu động quận Ba Đình năm 2025”.
Đừng bỏ lỡ
Từ chối
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO