Ca sĩ Thanh Lam chia sẻ vử những cảnh thân mật với Doãn Tuấn trong phim 13 nữ tù.
- Lần đầu tiên đóng phim truyửn hình dà i tập, cảm giác của chị thế nà o?
- Đây không phải là lần đầu tiên tôi đóng phim nhưng đây đúng là bộ phim truyửn hình dà i tập nhất mà tôi tham gia dù tôi chỉ xuất hiện ở một số tập cuối của bộ phim. Đối với tôi điện ảnh là một cái gì đó rất lôi cuốn, tôi rất thích nhưng để đến gần với nó quả là rất khó. Bởi điện ảnh buộc người diễn viên phải biết hóa thân một cách tròn trịa, không khiên cườ¡ng mà tôi lại thuộc tuýp người có bản ngã quá mạnh chính vì thế tôi sợ mình sẽ không đủ kiên nhẫn để biến hóa thân trong mọi vai diễn. Mặc dù, vẫn biết có được bản ngã đó không phải ai cũng có, và nó là một nét cá tính giúp tôi đạt được khá nhiửu thà nh công trong cuộc sống nhưng đối với điện ảnh nó lại là điểm yếu. Thà nh ra, thích thì vẫn thích nhưng điện ảnh vẫn không phải là sở trường như ca hát, do đó mà tôi chỉ đến với điện ảnh khi có những vai diễn thực sự phù hợp với tôi.
- Chị cảm nhận như thế nà o vử vai diễn của mình trong bộ phim 13 nữ tù của đạo diễn Lưu Trọng Ninh?
- Trong suy nghĩ của tôi, 13 nữ tù của anh Lưu Trọng Ninh không phải là một bộ phim thị trường và cà ng không phải là một bộ phim thời trang. Mặc dù bộ phim xoay quanh số phận của những người con người bình thường nhưng lại phản ảnh rất thật, rất phổ quát những cung bậc cảm xúc, những bi kịch tình yêu của con người trong cuộc sống hiện đại.
Trong phim nà y tôi được giao đảm nhận vai người mẹ đã 20 năm trời sống không có đà n ông và chỉ duy nhất một tình yêu thương dà nh cho cô con gái học trường mử¹ thuật. Người mẹ trong một lần gặp hoạn nạn được một người đà n ông kém hơn mình 12 tuổi giúp đỡ và đã phải lòng chà ng trai nà y. Người mẹ không hử hay biết rằng người đà n ông đó (do Doãn Tuấn đóng) là thầy giáo và là người yêu của con gái mình. Những cảm xúc yêu thương của một người đà n bà ở tuổi 40 trỗi dậy đã gây nên sự hiểu lầm cho con gái khiến bi kịch gia đình rạn vỡ không thể cứu vãn nổi.
Đây là một vai rất nặng ký bởi nó đòi hửi phải diễn tả nhiửu cung bậc cảm xúc chân thật của một người mẹ trước bi kịch tình yêu trái đạo. Và do không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, lại chưa hử lâm và o hoà n cảnh đó bao giử cho nên để hóa thân được và o nhân vật người mẹ và lột tả được những cảm xúc theo kịch bản, theo yêu cầu của đạo diễn đối với tôi quả là một sự khó khăn rất lớn.
- Khi và o vai người mẹ vô tình phải lòng người yêu của con gái mình, khó khăn nà o là lớn nhất đối với chị?
- Nói thật là trong cuộc đời thật của mình tôi chưa bao giử phải đau khổ tột cùng như thế. Lúc nà o cũng buộc phải nghĩ mình là một phụ nữ đã và đang phải trải qua một thời gian rất dà i sống không có đà n ông nhưng khi gặp một người đà n ông trẻ đẹp, lại tốt bụng thì lại bị choáng ngợp. Bao cảm xúc của một người đà n bà ở tuổi 40 bỗng hồi xuân trở lại và bà bị xao động trước thực tế của đời sống đó là thứ tình cảm khác giới giữa đà n ông và đà n bà . Và chỉ trong một phút giây rất đà n bà mà bà đã vô tình khiến con gái mình hiểu lầm. Để thể hiện được những cảm xúc nà y tôi đã phải loay hoay mãi.
- Từng nghe Doãn Tuấn nói rằng trong các cảnh thân mật chị luôn là người chủ động âu yếm anh ấy. Điửu nà y 100% là sự thật?
- Không, thực ra tôi không thể là người hoà n toà n chủ động được bởi chủ động gì thì cũng phải theo vai diễn chứ? Tất cả mọi hà nh động kịch đửu phải tuân thủ theo kịch bản và sự chỉ huy của đạo diễn trường quay. Còn theo tôi thì nếu tôi có là người chủ động trước hay sau trong một cảnh quay thì điửu đó cũng không phải là điửu quan trọng. Quan trọng là khi mình là m việc với một tập thể lớn như thế thì mình phải tuân theo ý đồ của người đạo diễn. Tuy nhiên, trông thế thôi chứ thực ra trong phim cũng không có cảnh nà o thực sự quá thân mật đâu bởi mức độ biểu cảm trong mỗi cảnh thân mật đửu dừng lại ở mức độ vừa phải với những góc quay rất nghệ thuật.
- Khi nghe Doãn Tuấn thật thà bộc bạch những chuyện hậu trường trước công chúng chị có cảm thấy ái ngại không?
- Tôi chưa có điửu kiện đọc bà i báo phửng vấn Doãn Tuấn nhưng tôi nghĩ là nếu Doãn Tuấn thật thà kể tất cả những gì cậu ấy đã trải qua trong quá trình đóng phim thì chuyện đó cũng là bình thường và tôi không việc gì phải lấy đó là m ái ngại cả. Chúng tôi là m việc cùng với một ekip bao nhiêu người chứ có phải chỉ có hai người thôi đâu. Mà biết đâu nói ra như thế bạn đọc sẽ hiểu hơn những công việc thầm lặng của những người là m phim.
- Chị và Doãn Tuấn có khoảng cách khá xa vử tuổi tác nhưng khi thể hiện các cảnh thân mật lại khá mùi. Điửu gì khiến chị có thể chủ động nhập vai đến thế?
- Như tôi đã nói, thực ra diễn những cảnh đó với tôi quả là một cực hình, rất khó khăn, vất vả. Đóng phim khác ca hát ở chỗ, với ca hát thì tôi có thể tự do thả hồn và o ca khúc mình thể hiện như thế nà o tùy ý, còn riêng đóng phim tất cả mọi thứ đửu đã được lập trình sẵn và tôi dù muốn hay không muốn thì đửu phải tuân thủ theo những ý đồ riêng của đạo diễn. Ngoà i ra, một nguyên tắc nữa mà tôi thường là m khi đóng phim bộ phim nà y là trước khi và o cảnh quay bao giử tôi và Doãn Tuấn cũng đửu bà n bạc, trao đổi với nhau rất kử¹ rồi mới và o diễn. Tôi và Doãn Tuấn tuy có cách xa nhau vử tuổi tác nhưng được cái khá hiểu ý nhau cho nên khi đạo diễn hô diễn là diễn một cách vô tư.
- Trong số các cảnh thân mật giữa chị và Doãn Tuấn có cảnh quay nà o phải quay lại nhiửu lần không?
- Cũng có kha khá đấy (cười)! Đó là cảnh khi người mẹ không thể nà o che dấu được khối tình cảm lớn lao dà nh cho người bạn trai của con gái mình nên buộc phải bộc lộ ra cho người ấy biết, không ngử trong giây phút đó người con gái xuất hiện và bắt gặp. Người con trai lúc ấy đã bử rơi người mẹ để chạy theo người yêu của mình. Và người mẹ lúc đó cũng không còn biết mình là ai nữa, bà vô thức chạy theo người con trai mà bà yêu thương... Cảnh quay phải diễn đi diễn lại rất nhiửu lần thì mới trọn vẹn vì cảnh nà y quả thực rất khó đối với cả ba diễn viên cùng tham gia.
- Chị nghĩ sao khi có người nói Thanh Lam đến thời điểm chán ca hát nên muốn lấn sân sang điện ảnh?
- Tôi chưa bao giử nghĩ thế cả. Xưa nay ca hát là cuộc sống, là máu thịt của tôi cho nên việc chán ca hát đối với tôi sẽ không bao giử xảy đến. Tôi vẫn tự ví mình là người đà n bà hát hoặc người đà n bà say âm nhạc. Và tôi vẫn đang cố học theo gương của các nghệ sử¹ tiửn nhân đã từng lao động, cống hiến vì con đường ca hát cho đến những năm tháng cuối đời. Còn điện ảnh đối với tôi là một con đường để tôi thửa sự yêu thích của mình. Bởi thế, bình thường tôi nhận được rất nhiửu lời mời đóng phim của các nhà là m phim nhưng không phải bộ phim nà o tôi cũng nhận lời mà tôi chỉ nhận lời khi những vai diễn đó tôi cho là ấn tượng, có thể đọng lại một điửu gì đó cho người xem.