Tản văn của một cây bút chuyên thể kí

Vũ Nho| 22/03/2018 10:52

Đức Dũng là nhà báo, hoạt động văn chương chủ yếu với thể loại bút kí. Anh đã in hai tập kí và nhận ba giải thưởng về thể loại này. Mới đây anh trình làng tập tản văn “Ngọn khói quê nghèo”.

Tản văn của một cây bút chuyên thể kí

Hai mươi mốt bài viết  tập hợp trong sách đã được tác giả công bố trên báo. Có thể thấy ba mảng lớn mà người viết quan tâm đó là quê, Tết, thiên nhiên. Về thiên nhiên ví như các bài Tiếng chim tu hú, Đom đóm và hoa gạo, Mùa phượng cháy - mùa thi, Mùa lá rụng,… là thiên nhiên nhưng cũng gắn với quê hương, với những kỉ niệm ấu thơ của tác giả về một vùng đất trung du. Như tác giả bộc bạch: “Tuổi thơ tôi gắn với làng quê trung du với những rừng cọ, đồi chè lúp xúp, những nương ngô, bãi sắn, với cả những “sóng lúa mênh mông cuộn đổ về”. Suốt quãng đời đi học phổ thông, ánh sáng bên trang sách học trò là ánh đèn dầu leo lét. Còn nhớ cứ hết mùa xuân sang  đầu mùa hạ, đom đóm từ đâu bay ra như muôn vàn ngôi sao nhấp nháy khắp sân vườn, đồi nương; như những “hạt ngọc” lấp lánh trên những ngọn lúa chiêm đang ngái ngủ thì con gái”. Bởi vậy mà bao trùm trong tập tản văn này là tình cảm, suy nghĩ, hồi ức về  làng quê, về quê hương. Tác giả còn dành hẳn những bài chuyên về quê như Đèn quê, Đường quê, Mảnh sân quê, Ngọn khói quê nghèo…

Về chủ đề Tết, tuy chỉ có bốn bài, nhưng tác giả cũng khá dụng công. Anh viết về  “Thương nhớ hoa đào”. Từ những câu thơ của thi sĩ Phạm Tiến Duật tác giả dẫn ta đến chợ hoa Hàng Lược, đến cách chơi hoa của kẻ đại gia và người lao động, rồi liên tưởng đến nạn nhân của vỡ nợ tín dụng đen, dự án ma; hàng ngàn doanh nghiệp phá sản vì bão giá. 

Đức Dũng đi nhiều, đọc nhiều, nhớ nhiều. Những điều đó cộng với sự suy ngẫm, chiêm nghiệm và một ý thức “làm văn” cho thể loại đã làm cho một số bài viết của Đức Dũng thành công, có thể neo đậu trong trái tim bạn đọc khó tính thời @ và tạo ra hiệu ứng xã hội nhất định. Tôi cho rằng đọc tản văn nói chung và tản văn của Đức Dũng nói riêng cần có một tâm thế khác với đọc các thể loại khác. Giống như thưởng thức món cốm mà nhà văn Thạch Lam đã viết: “Cốm không phải thức quà của người vội; ăn cốm phải ăn từng chút ít, thong thả và ngẫm nghĩ”. Đọc tản văn cũng vậy. Cũng phải thong thả, vừa đọc nhẩn nha, vừa thưởng thức món quà văn chương tác giả tặng cho người đọc. Hãy cùng tác giả đến bên cánh võng để nhớ lại những trong trẻo, êm ả lời ru: “…bên chiếc nôi đung đưa, trong cánh võng kẽo cà kẽo kẹt. Những cánh võng đay, võng gai, võng dù, võng bạt, nứa tre đã đưa bao tuổi thơ vào cái ngủ đằm sâu, yên bình bên tiếng à ơi của bao thế hệ: mẹ ru con, chị ru em, bà ru cháu – như cội nguồn của tình yêu thương, mạch nguồn của tâm hồn Việt. Theo lời ru, cái cò cái vạc, cái bống cái bang, cái tôm cái tép… cùng bao con vật gần gũi với nhà nông và làng quê Việt cứ lần lượt hiện về”. (Cánh võng - lời ru). Có thể ghé lại ở mảnh sân quê để chiêm ngưỡng những hình ảnh vừa quen vừa lạ: “Trên mảnh sân quê này, những sóng lúa nối tiếp nhau như  những “biển vàng” giống khi còn ngoài đồng vậy. Giữa trưa hè nắng chói chang, bàn chân thô ráp của người nông dân luồn sâu vào từng lớp lúa hột, từ ấm nóng đến bỏng rát để đảo cho lúa mau khô mà niềm vui no ấm dâng trào(…) Sân quê vì thế còn phơi cả nỗi nhọc nhằn, thấm đẫm những giọt mồ hôi mặn chát của mẹ cha ta, anh chị ta, của cả chính ta thời ấu thơ, đèn sách và bao bóng hình thế hệ sau nối tiếp” (Mảnh sân quê). Hoặc suy ngẫm vì sao hoa phượng không chỉ cháy trong mùa thi, mà cháy mãi  trong ta một đời dài dặc: “Một loài hoa như biểu tượng cho một thời không thể nào quên trong mỗi người; một loài hoa mang theo hành trang là học thức và nhân cách để “cất cánh”, hỏi sao không “cháy” mãi trong ta suốt cuộc đời dài dặc, đâu chỉ mùa thi?” (Mùa phượng cháy - mùa thi). Mà cũng có thể  khám phá về cách báo hiếu riêng độc đáo với bậc sinh thành tùy theo hoàn cảnh kinh tế: “Thì ra, con người ta báo hiếu cho cha mẹ cứ đâu phải bằng của ngon, vật lạ, bằng sâm, nhung, thuốc bổ tỳ bổ vị; khao thọ linh đình hoặc tổ chức ma chay phải thật rùm beng mà - chỉ một cây gậy nhỏ gọn, chắc chắn làm điểm tựa… lúc sức tàn lực kiệt, chẳng là hiếu, nghĩa đó sao?” (Chiếc gậy của người con). 

Tản văn cho phép người viết “lan man” liên tưởng. Cốt là sự liên tưởng đó bất ngờ nhưng lại hợp lí, hợp tình, hợp cảnh. Từ chuyện hoa gạo, đom đóm tác giả nghĩ về những bị cáo. Từ chuyện vắng tiếng chim tu hú nghĩ đến chuyện “diệt chủng” các loài chim bằng súng săn.  Từ chuyện cánh võng lời ru nghĩ đến chuyện người mẹ trẻ không biết ru, các đồ chơi phản giáo dục trên nôi tới chuyện bạo lực học đường. Từ chuyện ngọn khói đốt đất hun làm phân bón ruộng nghĩ đến khói đốt đồng, đến khói lam trên mái rạ, đến những cột khói bom thời chống Mĩ, rồi đến các cột khói do bất cẩn gây cháy nổ ở các thành phố, khu công nghiệp mà đài, báo đưa tin. Sự liên tưởng đó làm cho tản văn của Đức Dũng gắn liền với những vấn đề nổi cộm của cuộc sống hiện đại, bên cạnh những hồi ức đẹp đẽ, mơ mộng, trong trẻo của quá khứ.

Một điều thú vị là trong tập tản văn này vẫn len vào một tùy bút. Tùy bút được viết về những dòng sông  là một cách lựa chọn khôn khéo để không trùng lặp, mà lại cho phép ngòi bút tung hoành. Tác giả viết về những con sông trong nhạc, sông trong thơ, sông trong điện ảnh của thế giới và của Việt Nam. Điều khác biệt nữa là Đức Dũng muốn đặt vấn đề về sự ô nhiễm môi trường, sự “bức tử” những dòng sông trên khắp ba miền đất nước, cho nên nhan đề bài tùy bút là Những dòng sông... khóc. Sông khóc bởi vì sự thay đổi bờ bãi do nạn cát tặc, sự ô nhiễm do con người gây ra:

Sông xưa thiếu nước - rác thừa
Bờ xưa đã lở bến xưa đã bồi […]
Người xưa nay đã khác rồi
Hồn sông cũng chết từ hồi phụ nhau
Sông buồn chở nặng thương đau
Chở dòng lệ vắt đỏ mầu máu tim.

Không  hài hước đến tinh quái, không quá thông minh, nhưng đôn hậu, ấm áp, khiêm nhường, thủ thỉ và cũng nhiều lúc thăng hoa.  Đó là phong cách, là tạng Đức Dũng. Bởi vậy, tùy bút  Những dòng sông… khóc và hai mươi bài tản văn trong tập Ngọn khói quê nghèo để lại trong lòng bạn đọc những ấn tượng tốt đẹp về ngòi bút chuyên viết kí với tản văn.                  
(0) Bình luận
  • Trao giải 11 tác phẩm xuất sắc “Truyện ngắn Sông Hương 2024”
    Ban tổ chức đã trao giải 11 tác phẩm xuất sắc cho cuộc thi “Truyện ngắn Sông Hương 2024” do Tạp chí Sông Hương phát động.
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
  • Lễ phạt vạ
    Ba ngày nữa là đến giao thừa mà Cầm Bá Cường chưa thể về nhà. Đã vậy anh còn mắc vạ trưởng bản, phải chịu phạt. Ký túc xá giáo viên ở Mường Lôm giờ đây còn mỗi mình anh. Ôi chao là buồn! Cầm Bá Cường nhìn ra khoảng sân ký túc xá.
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Tình đất đai xứ sở ngả bóng trong văn chương
    Ngày 20/7/1954, Hiệp định Genève được ký kết, nước ta tạm thời chia cắt làm hai miền và 21 năm sau (năm 1975) mới tái thống nhất. Tình cảm ấy ngả bóng vào văn chương tạo nên một không gian cảm xúc trùng điệp nỗi nhớ thương đất đai sông núi, chưa từng có trong tiến trình văn chương nước nhà, cả văn xuôi lẫn thơ.
  • Đường vào chiến dịch mùa xuân năm 1975
    Những trang nhật ký chiến trường luôn mang trong mình hơi thở của lịch sử, là chứng nhân sống động về những năm tháng hào hùng của dân tộc. Chiến sĩ Bùi Quang Thuận - người lính thuộc Đại đội 1, Tiểu đoàn 12, Trung đoàn 186, Sư đoàn 312 đã ghi lại hành trình tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử bằng những dòng nhật ký chân thực và xúc động.
  • Thành tựu sau 50 năm đất nước thống nhất đưa Việt Nam vững bước vào kỷ nguyên mới
    Đại diện lực lượng tham gia Chiến dịch Hồ Chí Minh phát biểu tại lễ kỷ niệm cấp quốc gia kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 - 30/4/2025) sáng 30/4 tại Thành phố Hồ Chí Minh, Thiếu tướng Trần Ngọc Thổ - nguyên Tham mưu trưởng Quân khu 7, nhấn mạnh niềm tự hào về những thành tựu của đất nước sau 50 năm non sông Việt Nam nối liền một dải.
  • Hà Nội phê duyệt chủ trương xây dựng cầu Ngọc Hồi và đường dẫn hai đầu cầu
    Đây là 2 dự án nhóm A, trong đó, dự án đầu tư xây dựng cầu Ngọc Hồi, đường dẫn hai đầu cầu sơ bộ tổng mức đầu tư là 11.844 tỷ đồng từ nguồn vốn ngân sách trung ương và ngân sách thành phố; địa điểm thực hiện dự án là các huyện: Thanh Trì, Gia Lâm (Hà Nội) và huyện Văn Giang (Hưng Yên); thời gian thực hiện dự án từ năm 2025-2028.
  • Hà Nội chi hơn 381 tỷ đồng tặng quà gia đình người có công dịp Đại lễ 30/4 và Quốc khánh 2/9
    Trong đó, TP. Hà Nội đã chi hơn 192 tỷ đồng cho tặng quà nhân kỷ niệm 50 năm Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Đừng bỏ lỡ
Tản văn của một cây bút chuyên thể kí
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO